Hôm nay làm thủ tục nhận chức xong, Thời Lục dọn dẹp tư liệu rồi đi vào văn phòng.
Thời Lục bị phân đến khoa âm nhạc và dùng cùng văn phòng với hai giáo viên khác.
Lúc cô đi đến, chỉ có một giảng viên ở trong, là một giảng viên nam đeo mắt kính, tên là Phùng Đào.
Thời Lục bước vào phòng, Phùng Đào liền ân cần chào đón cô, có ý giúp cô khuân vác máy tính và tư liệu.
"Không cần" Cô ôm tư liệu cùng rương đồ nghiêng người tránh né.
Hắn không màng sự phản đối của cô, một hai phải giúp cô bê đồ, cơ thể cũng hướng tới gần cô.
Thời Lục hoàn toàn lạnh mặt, ánh mắt lạnh băng, môi đỏ nói ra một câu "Tôi nói không cần".
Vẻ mặt của Phùng Đào rất ngượng ngùng, nhanh chóng thu tay lại.
Thời Lục đem đống đồ vật để xuống, nhận được điện thoại của Vân Mùa Đông.
Cô đi ra ngoài văn phòng, lấy điện thoại ra nghe.
"Lục Lục, tớ giúp cậu giặt quần áo, chờ lát nữa tớ nhờ em trai đưa cho cậu".
Lúc ở Kỳ thành, Thời Lục ở trong nhà Vân Mùa Đông thay quần áo, thay thành váy đen, cô không cất vào vali hành lý mang đi.
"Không cần đâu, vứt đi là được". Thời Lục nhíu mày.
Cô không phải ghét bỏ Vân Mùa Đông, chỉ là không có muốn làm phiền người khác.
Vân Mùa Đông quen biết cô nhiều năm, rất hiểu rõ tính tình của Thời Lục, cũng không có tức giận "Cái váy này rất đẹp, hơn nữa là số lượng có hạn, vứt đi thì rất tiếc. Dù sao cũng không bẩn, nên tớ thuận tay giặt sạch".
Thời Lục nắm chặt điện thoại, dừng một chút, cảm thấy có chút mới lạ, nói "Cảm ơn cậu, A Đông"
"Cảm ơn tớ làm gì chứ, cùng lắm thì tớ có chút tò mò, cậu về nhà sao còn thay quần áo? Trong nhà quản nghiêm vậy sao?"
Thời Lục thấp giọng nói "Gần như vậy".
Vân Mùa Đông nhạy cảm mà nhận ra được quan hệ của cô với người nhà không quá thân thiết cũng không tiếp tục hỏi Thời Lục thêm nữa.
Tắt điện thoại, đã tới giờ cơm trưa, Thời Lục được Vân Sáu Hàn hẹn ra nhà ăn trường học.
Thời Lục đứng ở rừng cây nhỏ bên ngoài chờ.
Xuyên qua đám sam thụ thưa thớt, có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong bày biện mấy dãy ghế dài xưa cũ.
Trước kia, mỗi lần cô từ nước ngoài trở về, đều sẽ tới trong trường học tìm Hứa Túc Dã.
Bọn họ cùng nhau ngồi ở ghế dài ôm nhau, dùng sức hôn môi.
Thời Lục bắt bẻ, ngại ghế dài ngồi không không, Hứa Túc Dã liền đem áo khoác của mình cởi ra, lót ở trên ghế cho cô ngồi.
Khi đó, mặc kệ chuyện đang làm, chỉ cần cô tới, hắn đều sẽ bỏ mà chuyên tâm chăm sóc cô.
Bọn học đối với những sinh viên trẻ có thể nói là trí mạng, cơ hồ mỗi nam sinh đi ngang qua đều nhịn không được ngoái lại nhìn cô.
Hứa Túc Dã hận không thể dùng quần áo đem cả người cô che lại, làm cho người khác đều nhìn không thấy cô nữa.
Hắn luôn ôn nhu mà hôn tay cô, ánh mắt khẩn trương như sợ cô bị người khác cướp đi, "Thời Lục, chúng ta đi khách sạn đi."
Thời Lục buồn cười mà nhìn hắn, sau đó bò đến trên đùi hắn, nhắm mắt lại, "Tôi buồn ngủ quá, để tôi ngủ một lát đi"
"Đi khách sạn ngủ." Hắn nói.
Thời Lục nhắm mắt lại, "Đi tới khách sạn gần trường học đi"
"Tới khách sạn đi" Hắn nói.
Thời Lục biết chuyện gia đình hắn, cũng biết trên người hắn gánh vác số nợ lớn, xem ra cũng không nhẹ nhàng gì.
Nhưng hắn vẫn là kiên quyết đưa cô ở trong khách sạn, sợ cô chịu ủy khuất.
Cô chỉ yên tĩnh nằm ở trên đùi hắn "Anh đừng nói chuyện, để tôi ngủ một lát."
Cô thật sự rất mệt mỏi, vừa mới xuống máy bay, cả đêm mất ngủ, chỉ có ở bên người hắn, mới có thể ngủ an ổn.
Hứa Túc Dã nhẹ nhàng nâng đầu cô, làm cho cô ngủ càng thoải mái một ít.
Hắn không màng cánh tay mình tê dại, vẫn giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích.
Trong lúc ngủ, Thời Lục nghe được hắn dùng giọng rất thấp, nói "Thực xin lỗi, Anh sẽ mau chóng kiếm tiền."
Thời Lục biết hắn rất giỏi, cũng biết hắn rất nỗ lực.
Hắn mới vừa vào đại học, liền cùng những sinh viên ưu tú khác làm thí nghiệm, tham gia các loại thi đấu, thường xuyên thức đêm thậm chí suốt đêm. Hắn tiết kiệm tiền đều sinh hoạt hàng ngày để cho cô mua đồ, chọn khách sạn tốt cho cô ở mỗi lần cô đến.
Thời Lục đi vào thì thấy bạn cùng phòng nói chuyện với hắn, người nọ nửa đùa mà nói với hắn, làm như vậy có mệt hay không.
Giống như không để ở trong lòng.
"Chị" Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo.
Thời Lục trong lòng liền run lên, đột nhiên xoay người.
Nhìn người trước mặt đứng sau là Vân Sáu Hàn, tim cô đập dần dần chậm lại.
Không phải hắn.
Hơn nữa hắn cũng sẽ không kêu gọi cô là "chị"
Hắn chỉ biết dùng đôi mắt đen nhánh thuận theo ánh mắt của cô mà xem, sau đó ỷ lại mà kêu cô là "chị".
Đối mặt với em trai của bạn tốt, vẻ mặt của Thời Lục cũng không quá mức lạnh nhạt "Cậu đã đến rồi".
Vân Sáu Hàn đỏ mặt, đem túi từ trong tay đưa cho cô "Chị, váy của chị, đã giặt sạch rồi".
Thời Lục đang chuẩn bị cầm lấy, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới người đi qua.
Cô nghiêng đầu qua xem, liền chú ý đến bóng dáng của một người, đi ở trong đoàn người, một thân hình rất quen thuộc, cao lớn, thon gầy, tây trang, giày da. Thời Lục liền nhận ra đó là Hứa Túc Dã.
Bởi vì bọn họ đã từng quen thuộc đối với cơ thể của nhau.
"Chị, chắc là chị chưa ăn cơm? Tiện thể ăn cơm cùng em đi".
Thời Lục thu hồi tầm mắt, nhận lấy quần áo trong tay hắn, từ chối ăn cơm cùng.
Cô không trả lời mà nhìn chằm chằm Vân Sáu Hàn.
Đây chính là ánh mắt yêu mến, cô thấy nó quá nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được tâm tư của hắn.
"Không cần, tôi đi ra bên ngoài trường học ăn" nói xong, Thời Lục lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lại, nhưng không thấy Hứa Túc Dã nữa, cô nheo đôi mắt lại, lạnh nhạt nói một câu "Tôi không thích người nhỏ tuổi".
Nói xong câu này, cô không muốn thấy phản ứng của hắn, lập tức cầm theo quần áo rồi đi.
Hứa Túc Dã tới bàn chuyện hạng mục, nên mấy ngày nay đều là cùng vài vị giáo sư ăn cơm ở căn tin trường.
Đến cửa nhà ăn, có người nhỏ giọng khơi mào cuộc nói chuyện "Hứa tổng, cô gái vừa rồi...." Có phải là người ở thang máy lần trước không?
Ánh mắt Hứa Túc Dã lãnh đạm nhìn qua, người nọ lập tức im bặt.
Lúc ăn cơm xong, tất cả mọi người cảm thấy thật sảng khoái, riêng Hứa Túc Dã tâm tình không tốt.
Hắn ngày thường tuy rằng cũng thanh lãnh, càng có lúc rất nhiều hờ hững, hơn nữa trên người hắn sẽ không giống hiện tại, gây ra cho người khác cảm giác khủng bố như vậy.
Người kia đã gặp qua Thời Lục, hắn ta nghi hoặc mà liếc nhìn cô, ở trong lòng yên lặng tò mò, Hứa tổng và cô gái kia có quen biết sao?
Hứa Túc Dã không động đũa.
Hắn rũ lông mi xuống, ngẩn người ra mà nhìn chằm chằm trên bàn cơm, môi nhấp nháy, có hơi trắng bệch.
Cô để cho người khác gọi cô là "chị" rồi còn giúp cô giặt quần áo sao?
_________
Buổi tối trở lại khách sạn, Thời Lục nhận được tin nhắn từ Vân Sáu Hàn.
Vân Sáu Hàn: [Mấy căn hộ này đều không tồi, cũng gần Kỳ đại, chị nhìn xem thích cái nào]
Vân Sáu Hàn: [Một mình đi xem phòng không an toàn, mấy ngày nay em không có tiết học, sẽ đi cùng]
Hắn lần này cố tình tránh cái xưng hô "Tỷ" này?
Thời Lục không hồi đáp, mà gọi điện thoại tới Vân Mùa Đông.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận điện thoại.
"A Đông, đang bận sao?" Thời Lục hỏi.
"Mới vừa vẽ xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cậu liền gọi tới rồi." Vân Mùa Đông có một phòng làm việc truyện tranh, chính là công tác tự do.
"Em trai cậu giống như thích tớ" Thời Lục đi thẳng vào vấn đề.
Vân Mùa Đông nằm ở trên giường, cười ha ha "Tớ đã sớm đã nhìn ra, tiểu tử này nhiều năm chưa yêu, lần này rốt cuộc đã sa ngã xuống phàm trần. Sớm biết vậy đã cho hai người gặp mặt."
"Tớ hôm nay từ chối hắn."
"Không có việc gì," Vân Mùa Đông không lo lắng, "Cậu yên tâm đi, có tớ, rất nhanh có thể làm nó từ bỏ. Nói nữa, mối tình đầu không được cũng là chuyện bình thường. Có yêu thích ai đó, đối với bản thân đã là một việc hạnh phúc"
Mối tình đầu không được là chuyện bình thường.
Những lời này đối với trong lòng Thời Lục như bị đâm một nhát.
Bọn họ đã chia tay, chính là do một tay cô gây ra.
Ngắt điện thoại, Thời Lục đi lên yrên ban công đứng trong chốc lát, hóng gió.
Gió đêm càng lúc càng lớn, thổi tới kèm theo đó là chút hỗn loạn lạnh lẽo cùng mưa bụi.
Mùa hè ở Kỳ Thành chính là như vậy, thay đổi thất thường, nói trời mưa liền mưa.
Cảm nhận được chút mưa bụi, đến đột nhiên mưa to rơi tầm tã, tựa hồ chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Thời Lục đi vào phòng tắm, lúc đi ra không bật đèn, liền nằm trên giường.
Cô nghe tiếng mưa rơi bùm bùm, sau đó đó chìm vào giấc ngủ