Nhìn Lên - Thủy Vị Mật Đào

Chương 32



Ban đêm, tính ra sắp đến thời gian rồi. Cô nhẹ nhàng gỡ tay Hứa Túc Dã ra, rồi nhẹ nhàng xuống giường.

Trước khi đi, Thời Lục nắm tay nắm cửa. Đứng cạnh cửa phòng ngủ nhìn vào bên trong.

Trong căn phòng tối tăm, Hứa Túc Dã đang nhắm mắt hơi thở nhẹ nhàng yên tĩnh ngủ say.

Thời Lục quay trở lại, rồi bỏ cánh tay lộ ra bên ngoài của anh vào trong chăn. Sau đó, nhìn anh một cái trước khi rời đi.

Cô đóng cửa phòng ngủ lại, nhìn khoảng trống dần thu hẹp, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.

4 giờ sáng, Thời Lục bất chấp tuyết rơi để một mình rời khỏi khách sạn.

Lúc ở quán ăn, Thời Lục đã nhớ rõ đại khái vị trí của biển.

Gió biển ban đêm rất lớn, những bông tuyết trắng tinh từ không trung nổ tung xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống.

Trogn gió tuyết, mắt Thời Lục dường như không mở nổi. Chỉ có thể đi về phương hướng trong trí nhớ, từng bước từng bước một tiến về phía biển.

Tiếng sóng vỗ lên cánh kề sát bên tai.

Đi qua tòa nhà, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy biển lớn.

Cùng với cảm giác đứng trên tòa nhà cao nhìn ra thì rất khác biệt, tại thời điểm này chân chân thật thật đứng gần biển. Gió biển gào thét, bông tuyết lạnh băng, thủy triều trong đêm giống như con quái vật màu đen đang bò lên bờ.

Biển ban đêm huyền bí và nguy hiểm, giống như con quái thú ngủ đông.

Chỗ Thời Lục đứng rất gần bờ biển, gió cuốn làn nước càng ngày càng gần. Giầy của cô rất nhanh đã bị ướt, nước biển lạnh băng lướt qua bàn chân của cô rồi lại rút xuống, mang đến một trận run sợ.

Thời Lục đứng bất động tại chỗ, nhìn về hướng mặt biển đen như mực phía xa.

Tuyết nhỏ vụn rơi vào trong biển rất nhanh đã tan ra, không để lại bất kì vết tích nào.

Gió quá lớn, tuyết lại quá nhỏ, khác xa với trong tưởng tượng của cô mặt biển yên ắng phủ một lớp tuyết dày.

Nhưng mà, cảnh tuyết trên biển như thế này là lần đầu tiên cô thấy được, miễn cưỡng cũng có thể xem như bù đắp tiết nuối.

Thời Lục đứng ở vị trí đó rất lâu, rất lâu sau đó cô lấy điện thoại ra bắt đầu chỉnh sửa lại bản ghi nhớ.

Trong gió lạnh, tóc của cô bị gió thổi tung, cánh tay che trước mắt bị lạnh đỏ lên dường như tê cứng cả rồi.

Cô rất khó khăn gõ từng dòng từng dòng chữ, cuối cùng đều xóa đi chỉ giữ lại một câu.

[Hứa Túc Dã, nhưng năm này rất xin lỗi anh. Quên tôi đi, đi tìm một người xứng đáng với những đánh đổi của anh.]

Nước biển đã tràn qua mắt cá chân Thời Lục, chân của Thời Lục bị nước tràn qua dường như mất đi cảm giác.

Lê từng bước chân nặng nhọc đi đến chỗ cao hơn. Cô để điện thoại xuống, bao vây hai bên toàn là đá, phòng ngừa gió thổi điện thoại rơi xuống biển.

Sau khi Thời Lục đối mặt với gió biển, từng chút từng chút tiến vào trong dòng nước lạnh ngắt.

Có thể là do thời tiết quá lạnh làm cô phát sinh ảo giác.

Thời Lục nhìn thấy trong nước biển phía trước, phát hiện bóng dáng của Hứa Túc Dã.

Sắc mặt anh trắng bệch, đang không ngừng rơi xuống, giống như lần rơi xuống nước của rất nhiều năm về trước.

Thời Lục lập tức trở nên hỗn loạn, cô tuyệt vọng nhanh chống chạy xuống biển, mực nước bên cạnh càng ngày càng cao. Dưới áp lực của nước, ngay cả bước một bước cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Thời Lục chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tổn thương Hứa Túc Dã.

Nhung từ lúc sinh ra cô đã thiết hụt nhân cách, thiếu sự đồng cảm, không có cách nào để yêu một người.

Hứa Túc Dã lại yêu một cách cố chấp, dù như thế nào cũng không thể buông tay.

Thời Lục không muốn tiếp tục như vậy nữa

Từ lúc Hứa Túc Dã 13 tuổi đến 26 tuổi, cô tra tấn anh ròng rã suốt 13 năm.

Bây giờ, cô muốn giải thoát cho anh.

Nếu như trong bọn họ chỉ có thể có một người tiếp tục sống tiếp, vậy Thời Lục hi vọng người đó là Hứa Túc Dã.

Trong lúc hoảng hốt, hình như Thời Lục nghe thấy tiếng Hứa Túc Dã lo to. Một tiếng lại một tiếng, trong gió đêm ù ù, giọng nói của anh vừa khàn vừa tuyệt vọng.

Có lẽ là ảo giác.

Anh rõ ràng đang chìm xuống nước, và đang đợi cô tới cứu.

Nước biển lạnh băng sắp tràn qua ngực cô, Thời Lục vẫn muốn tiến lên phía trước. Tay cô bỗng nhiên bị người phía sau kéo lại.

“Thời Lục!” Hứa Túc Dã giữ chặt lấy tay cô, sợ chỉ cần buông tay một cái cô sẽ lập tức biến mất không tìm thấy.

Hứa Túc Dã trong ảo giác đã biến mất, Thời Lục bị kéo về hiện thực.

Cô chớp mắt, có chút mờ mịt, rồi quay đầu nhìn Hứa Túc Dã: “Sao anh lại ở đây?”

Vành mắt của Hứa Túc Dã rất đỏ, tóc đen và gương mặt tái nhợt đều bị nước làm ướt.

Có thể là do nước biển bắn lên, cũng có thể là nước mắt của anh.

Hứa Túc Dã nắm lấy hai vai của Thời Lục, giọng nói kiềm chế đau đớn: “Thời Lục, sống tiếp đối với em mà nói thật sự đau khổ đến như vậy sao?”

Thời Lục sớm đã ướt đẫm nước mắt. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc.

Cô khóc rất lặng lẽ, không hề phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ là nước mắt chảy ra trong vô thức.

Ánh mắt của cô rất đau khổ.

Làm cho trái tim Hứa Túc Dã giống như bị ai đó siết chặt, máu tươi lập tức trào ra

“Em nói đi.” Hứa Túc Dã ôm lấy Thời Lục, giúp cô ngăn cản gió tuyết ngoài biển.

Thời Lục nhẹ nhàng mở miệng: “Xin lỗi.”

Yết hầu của Hứa Túc Dã chuyển động, hơi thở bởi vì đâu đớn trong lòng mà co rúm lại “Anh không muốn nghe em nói xin lỗi. Nếu như sống tiếp đối với em thật sự đau khổ như vậy, vậy anh sẽ chết cùng em.”

Thời Lục phản ứng kịch liệt, đối với câu nói của anh phản ứng rất mạnh “Anh không cần nói loại lời này.”

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, giọng nói thút thít “Không phải sống tiếp khiến tôi đau khổ, mà là ở bên anh làm anh làm tôi có cảm giác đau khổ.”

Sau khi cô nói xong câu này, trong mắt Hứa Túc Dã lập tức trở nên bi thương.

Thời Lục tiếp tục tàn nhẫn nói “Anh vẫn không hiểu sao? Chúng ta tiếp tục dây dưa với nhau, chỉ có thể dày vò nhau mà thôi, ai cũng đừng mong sống tốt.”

“Hứa Túc Dã, đùng lãng phí cuộc sống của anh cho những người không xứng đáng như tôi.”

Hứa Túc Dã nhìn cô, khẽ nói: “Có xứng đáng hay không tôi nói mới tính.”

Cho dù là dày vò lẫn nhau, anh cũng tình nguyện dây dưa cùng cô cả đời.

Dừng một chút, Hứa Túc Dã hỏi: “Vậy chuyện đó có phải em đã biết rồi không?” Nếu không thì cô đã không nói ra câu dày vò lẫn nhau như thế này.

Thời Lục hít một hơi: “Đúng.”

“Không liên quan đến em, là tự bản thân anh nghĩ không thông.” Hứa Túc Dã ôm lấy mặt cô, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.

“Làm thế nào mà không có quan hệ gì với tôi?” Thời Lục đẩy tay anh ra, thái độ đột nhiên trở nên kích động: “Hai người chúng ta vốn dĩ là không hợp nhau.”

“Không hợp chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không hợp. Nếu như chúng ta không quay lại với nhau, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra, anh cũng sẽ không thoi thóp nằm trên giường. Nếu như kì nghỉ đông năm nhất đại học, tôi không đi tìm anh, đáng ra chúng ta đều có thể có cuộc sống yên ổn rồi. Nếu như 13 năm trước, chúng ta hoàn toàn không quen biết nhau…”

Nước mắt trong mắt Thời Lục càng rơi càng nhiều, giống như mãi mãi không bao giờ rơi hết, liên tục theo mặt cô chảy xuống cuối cùng rơi xuống mặt nước tối đen. Tóc của cô bị gió biển thổi rối tung dính hết lên mặt, mắt và mũi đều đỏ, nhìn thảm hại không chịu nổi.

Giọng nói của cô mang theo nức nở nghẹn ngào, nói đến khúc sau đã khóc không thành tiếng.

“Em hối hận rồi sao?” Hứa Túc Dã nhíu mày.

Thời Lục lắc đầu, rồi lại gật đầu. Vì bản thân cô cũng không biết được mình đang làm cái gì, cô chỉ muốn cắt đứt quan hệ của bọn họ càng sớm càng tốt.

Khắp khuôn mặt của cô toàn là nước mắt. Cô nói giống như khẩn cầu: “Hứa Túc Dã, anh buông tay đi.”

Hứa Túc Dã năm lấy tay cô, ngang ngược muốn nghe một đáp án: “Thời lục, có phải em hối hận rồi không?”

Thời Lục mím môi: “Đúng, tôi hối hận rồi.”

Hứa Túc Dã lập tức không nói được thành lời, sắt mặt càng trở nên trắng hơn, đôi mắt đen kịt chấn động.

Nước biển càng ngày càng cao, đã sắp ngang qua ngực Thời Lục rồi.

Cô không sợ chết, nhưng cô không muốn Hứa Túc Dã xảy ra chuyện.

Cuối cùng, cô dùng sức đẩy ng ực của anh ra, muốn để anh quay lại.

Qua một lúc, Hứa Túc Dã nói tiếp: “Thật ra anh cũng hối hận.”

Động tác đẩy anh của Thời Lục dừng lại. Cô bàng hoàng nhìn anh.

Hứa Túc Dã nắm lấy tay của Thời Lục, khom lưng xuống. Từng chứ từng câu anh nói rất chậm, giọng nói run rẩy: “Anh hối hận là năm nhất đại học không theo em đi nước ngoài. Hối hận năm năm trước đồng ý chia tay với em. Anh cũng hối hận, bởi vì lúc đó hèn nhát mà không dám quay lại với em.”

“Nhưng Thời Lục, anh chưa bao giờ hối hận vì đã yêu em. Trong 13 năm này, mỗi phút mỗi giây anh đều chưa bao giờ hối hận.”

“Nếu như em thật sự cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục nữa, chỉ có một kết cục đó là chia ly, vậy anh chết cùng em.”

Thời Lục đóng băng tại chỗ. Sau khi hoàn hồn, nước mắt cô lại tuôn trào dữ dội.

Cô không hề nghi ngờ về lời nói của Hứa Túc Dã. Cách đây không lâu, vì không muốn ly hôn, suýt chút nữa anh đã chết đi.

Nếu như cô tiếp tục kiên trì, kết quả cuối cùng chỉ có thể là hai người bọn họ ai cũng không thể tiếp tục sống.

Là do ban đầu cô nghĩ quá đơn giản.

Hứa Túc Dã cố chấp như vậy, nếu như cô chọn kết thúc tất cả bằng cái chết, vậy anh sẽ lựa chọn một mình sống tiếp sao?

Không, thậm chí anh có thể sẽ dùng một cách dứt khoác hơn để kết thúc cuộc đời mình.

Hình như ngay từ lúc bắt đầu đã rơi vào cửa chết.

Bọn họ ở cũng sẽ đau khổ, xa nhau cũng sẽ đau khổ.

Giống như chịu một lời nguyền độc ác nhất là không ai có cách hóa giải.

Thời Lục có hơi ngẩn ngơ, rồi lẩm bẩm: “Tại sao anh muốn yêu một người tồi tệ như tôi chứ? Tôi vừa ích kỷ, lại máu lạnh. Từ trước đến nay, tôi không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của anh, mãi mãi cũng không học được cách yêu anh.”

Hứa Túc Dã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Anh không để ý.”

Đối với Hứa Túc Dã mà nói, yêu Thời Lục đã trở thành bản năng không thể tách rời.

Vậy nên hiểu được con đường phía trước đầy chông gai sẽ làm tổn thương khắp cơ thể, anh cũng vẫn không chùng bước mà yêu cô.

Thời Lục nức nở  “Nhưng trước đó, Trì Việt đã nói với tôi, con người sau khi trưởng, thành trí nhớ sẽ trở nên kém hơn dù đau đớn cũng không biết tránh. Nhưng cho dù có chịu đựng đau khổ như thế nào, cũng luôn có một ngày tỉnh táo. Nếu như tương lai, ngày đó thật sự đến thì làm sao bây giờ?”

Nếu như trong tương lai, cuối cùng anh cũng sẽ thanh tỉnh, bắt đầu hối hận khi ở cùng một chỗ với cô thì phải làm sao bây giờ?

“Anh vẫn luôn rất tỉnh táo.” Lúc Hứa Túc Dã nói, lồ ng ngực anh đã rung động.

“Vậy tại sao anh lại liều mạng như vậy?” Cố ý làm bản thân mình xảy ra tai nạn, cũng chẳng giống chuyện của một người tỉnh táo có thể làm ra.

“Bởi vì so với nỗi đau thể xác, nỗi đau mất đi em mới làm anh không thể chịu đựng được.”

Đối với Hứa Túc Dã mà nói, không thể ở bên nhau Thời Lục mới là đau khổ lớn nhất không thể chịu đựng được.

Anh không phải là tự mang lại phiền phức cho mình, chỉ là trước mặt anh từ trước đến giwof đề chỉ có hai sự lựa chọn là đau khổ và càng đau khổ hơn mà thôi.

Nếu đã như vậy, anh chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh Thời Lục, ít nhất là nó trộn với mật ong anh sẽ không khổ như vậy.

Hứa Túc Dã thở dài lên tiếng “Cho nên Thời Lục, đừng rời xa anh nữa.”

Thời Lục không nói, rơi vào trầm mặc.

Dựa vào trước ngực của Hứa Túc Dã, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ của anh. Nội tâm bất an của cô dần đân bình tĩnh lại.

Cuối cùng cô cũng hiểu một chuyện.

Hứa Túc Dã vì để không mất đi cô, cho nên lấy mạng ra cược.

Cô bởi vì không muốn tiếp tục dày vò anh, cũng có thể kết thúc cuộc sống của bản thân mình.

Hai người bọn họ đều không phải là người bình thường, không thể dùng cách suy nghĩ của người bình thường để giải quyết.

Cho dù đây không phải là một tình yêu tốt đẹp theo nghĩa bình thường, cho dù như vậy sẽ mang đến đau khổ thay vì vui mừng, đó cũng là mối quan hệ độc nhất vô nhị giữa bọn họ.

Có ai quy định, nhưng gì tình yêu mang đến phải là những điều tích cực.

Thật ra rất nhiều năm về trước cô đã nghĩ đến đáp án rồi không phải sao?

Hoặc là sau khi xa nhau, bọn họ đều sẽ trở thành dáng vẻ tốt hơn.

Cái gì cũng tốt chỉ là không có đối phương. Như vậy chính là cái gì cũng không tốt.

Cho dù ở bên nhau đau khổ như vậy, bọn họ đều đã định sẵn không thể tách rời.

Giống như dây leo mộc bám vào nhau, ngay cả khi bọn họ bị móc của đối phương đâm mình đầy thương tích, cũng sẽ vẫn dùng hết sức lực toàn thân bám lấy nhau. Bởi vì không có đối phương, bên còn lại sẽ nhanh chống khô héo, mất đi sinh mạng.

Tuyết không biết khi nào đã ngừng rơi, nước biển bên cạnh vẫn đang dâng lên.

Ở dưới nước lâu như vậy, cơ thể gần như đã bị đông cứng đến tê dại.

Thời Lục sợ Hứa Túc Dã xảy ra chuyện nói “Chúng ta trở về đi.”

“Em trả lời trước đi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì đều sẽ không rời xa anh.”

Thời Lục ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn về phía anh “Anh nghĩ kỹ chưa? Tôi sẽ không cho anh cơ hội thất hứa.”

Yên lặng một chút, Thời Lục cũng tự mình nghĩ lại.

Chuyện giữa hai người bọn họ, không phải lúc nào cũng là do cô đưa ra sự lựa chọn.

Rất nhiều năm qua, vô số lần bọn họ hợp rồi lại phân phân rồi lại hợp, mỗi lần đều là do cô bắt đầu vì cô mà kết thúc.

Hứa Túc Dã mãi mãi nằm ở thế bị động. Không phải anh làm sai nhưng anh luôn là người bị ruồng bỏ. Một lần nữa cô lại kéo anh về phía mình tiếp tục tra tấn.

Cô luôn rất độc đoán, quên rằng Hứa Túc Dã cũng cần phải có quyền lựa chọn.

Hiện tại, cô cho anh cơ hội lựa chọn cuối cùng. Cho dù đã biết trước đáp án của anh, cô vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.

Sau khi lựa chọn, bọn họ chỉ cần tiến về phía trước, ai cũng không được phép hối hận.

“Từ giây phút anh yêu em, đáp án của anh chưa bao giờ thay đổi,” Hứa Túc Dã tạm dừng “Nếu như ngày nào đó anh làm không đủ tốt, em có thể làm như trước đây giết anh đi.”

“Trước đây? Lúc nào?” Thời Lục mờ mịt không hiểu.

Hứa Túc Dã khẽ giải thích “Kì nghỉ hè tốt nghiệp cấp 2 năm đó, em đến nhà tìm anh. Sau đó có một lần, em nói với anh trong cặp sách của em có dao, dây thừng và bật lửa.”

Nghe anh nói như vậy, trong đầu Thời Lục mới dần dần hiện lên một vài hình ảnh.

Giống như cô thật sự đã nói qua những lời như vậy, là sau khi uống say nói.

Nhưng mà lúc đó cô nói dối. Anh lại có thể thật sự tin tưởng còn nhớ nhiều năm như vậy.

Với lại, nếu đã hiểu lầm cô như vậy, sao anh lại còn dám tiếp tục ở bên cạnh cô như vậy.

Anh đơn thuần là không sợ chết, hay là vì cô mà có thể giao hết tất cả mọi thứ bao gồm cả sinh mạng của mình.

Thật sự ngu ngốc.

“Không có dao và dây thừng, cũng không có bật lửa,” Thu hồi tâm tư, Thời Lục nhìn anh nước mắt chưa khô, đôi mắt ẩm ướt và rất dịu dàng “Trong túi của tôi là hoa hướng dương.”

Khóe miệng của cô mang theo một nụ cười nhẹ, giống như trở về rất nhiều năm trước. Là ngày trước khi kì nghỉ hè kết thúc, buổi chiều có tiếng ve râm rang.

Bọn họ hẹn nhau kì nghỉ hè đi hái hoa hướng dương sau vườn của ông cụ hàng xóm, nhưng cuối cùng là do anh trễ hẹn.

Cho nên cô đành phải mang hoa hướng dương đi tìm anh.

Trong lòng Hứa Túc Dã lập tức nổi lên một trận đau đớn.

Sau đó là lòng ngực càng ngày càng nóng và nhịp tim càng ngày càng nóng.

Có lẽ là Thời Lục mãu mãi đều không bao giờ giống anh, hết lòng yêu một ai đó mà không cần báo đáp.

Nhưng cô đã dành cho anh tất cả tình yêu mà mình có.

Thời Lục có thể giết mình hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng cô một lần cũng không chỉ mũi dao về hướng Hứa Túc Dã.

Hứa Túc Dã kéo Thời Lục, bơi qua nước biển lạnh băng, chậm chậm vào bờ.

Phía sau bọn họ, mặt trời từ từ mọc lên.

Bầu trời vừa mới đen như mực, sau vài phút đã xuất hiện màu trắng bạc.

Đường chân trời trên biển, tầm mắt có thể nhìn thấy tràn ngập ánh sáng.

Bình minh nháy mắt đã lên.

Bầu trời cũng chuyển sang sáng rõ biến thành ấm áp hơn.

Ánh ban mai phản chiếu cả bầu trời màu đỏ cảm rực rỡ, mặt trời từ trong mặt nước nhô ra một phần, phần còn lại trong nước chảy theo thủy triều, giống như một quả trứng lòng đào mềm mại.

“Chúng ta có thể sẽ bị cảm." Thời Lục quay đầu nhìn về hướng mặt trời xán lạn, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười “Nhưng bình minh thật đẹp.”

Hứa Túc Dã ôm cơ thể ướt nhẹp của Thời Lục, một tay véo cằm của cô bắt cô mở miệng, sau đó cúi đầu xuống hôn cô một cái thật mạnh.

Anh m*t môi cô một cách nhẹ nhàng dần dần xâm nhập sâu vào, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua khoan miệng của cô.

Bọn họ đứng dưới ánh mặt trời hôn nhau, dùng sức lực lớn nhất để ôm lấy đối phương trao đổi hơi thở và nhịp tim.

Bọn họ hôn nhau rất lâu. Thẳng đến khi Thời Lục có chút hụt hơi, cuối cùng Hứa Túc Dã mới buông cô ra.

Đầu lưỡi của cô tê dại, cô nheo mắt lại có hơi khó khăn.

“Đi thôi.” Hứa Túc Dã ngồi xổm trước mặt Thời Lục.

Thời Lục không hề do dự, leo lên lưng anh.

Hứa Túc Dã vững vàng cõng Thời Lục tiến về phía trước.

Nhân gian lạnh lẽo đen tối, có anh mang cô tiến về phía trước, như thế nào cô đều không sợ.

Nằm trên lưng của Hứa Túc Dã đi ra ngoài vài bước, Thời Lục quay đầu nhìn lại.

Phía sau nhìn thấy một cảnh cô khắc sâu trong lòng rất lâu rất lâu.

Mặt trời đã mọc được một nửa, vừa vặn treo treo trên bờ biển rặn đá lởm chởm.

Có một mảnh nhỏ hải thực màu xám đen ở giữa, xa xa nhìn lại là hình trái tim bất thường, mặt trời đỏ cam chiếu sáng phía sau.

Giống như trái tim chân thành nhất, thuần khiết nhất, cũng là trái tim nóng bỏng nhất.

Cô đã nhìn thấy qua.