Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 19: Lời âu yếm kéo dài



Edit by Kiera
Trình Niệm Niệm cũng không nhớ được rốt cuộc đã bị Lục Diễm lăn qua lộn lại ăn bao nhiêu lần.
Chỉ nhớ rõ lúc lên giường bị dụ dỗ cưỡi trên người anh, cảm giác hoa huy*t rơi xuống khiến thân dưới không thể không dùng sức kẹp chặt lại, kết quả bị anh bóp trên eo ném xuống đâm cô đến khóc lóc xin tha.
Lúc sau nữa ở trên giường, hai chân bị anh giơ cao lên đè về phía trước, để lộ ra côn th*t của anh đang đâm vào hoa huy*t làm cô cảm thấy thẹn thùng.
Lục Diễm còn cố tình ở bên tai cô lẩm bẩm nói nhỏ miêu tả cảnh tượng giao hợp dâm mị mà anh nhìn thấy, khiêu khích hạ thân mất tự chủ không ngừng mút lấy côn th*t của anh đang ra ra vào vào tiểu huyệt.
Tinh dịch trong bụng nhỏ vẫn chưa thoát ra được làm cô phải dụ dỗ cầu xin anh thì anh mới bằng lòng ôm cô đến phòng tắm, đến được rồi thì bị anh dùng tư thế xi tiểu còn tay thì ấn tiểu thịt mầm mẫn cảm của cô, cưỡng chế tiết ra khiến cho cô xấu hổ nức nở không ngừng.
Lúc tắm rửa trong phòng tắm, anh một bên ở bên tai dịu dàng trấn an cô, một bên lại nói ra những câu thô tục làm ai kia mặt đỏ tim đập, không biết khi nào anh đột nhiên đứng thẳng lên côn th*t lại từ sau lưng dáng lên hoa huy*t đâm thẳng vào.
Trình Niệm Niệm thật sự mệt mỏi đến khóc cũng khóc không ra tiếng, âm thanh đều trở nên nghẹn ngào, nghe không rõ anh ở bên tai mình dỗ cái gì, cũng không biết khi nào bị ôm đến trên giường, mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm cô mở mắt ra liền nhìn thấy được cơ ngực rắn chắc của ai kia, sau đó hơi hơi động một chút liền cảm thấy toàn thân đều rã rời, Trình Niệm Niệm khóc không ra nước mắt, mở miệng ra, giọng nói khàn khàn kêu anh:
"Lục Diễm..."
"Tỉnh rồi sao?"
Lục Diễm ôm lấy cô gái mềm mại trước mặt, da thịt dán lên nhau, hôn lên đôi mắt đang tràn ngập lên án.
"Khó chịu..."
Nỗi uỷ khuất này của Trình Niệm Niệm không thể giải thích được, vươn tay ôm lấy eo của người trước mặt, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào ngực của anh, lắng nghe tiếng tim đập.
Tuy rằng đây là kẻ đầu sỏ gây tội, nhưng lúc ủy khuất lúc khó chịu, cô chỉ muốn ôm anh một cái, ôm anh một cái thì liền tốt lên.
Lục Diễm ôm lấy cô gái nhỏ đang ôm mình, trái tim bị cái ôm này làm mềm đến nát nhừ, ngửi hương vị của mình phảng phất trên người cô.
Nâng cằm cô lên, không hề chứa tình dục mà ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, tinh tế liếm nhẹ, sau đó dùng đôi mắt đầy tình ý nhìn cô.
"Niệm Niệm... Dọn lại đây sống đi."
Không màng đến sự kinh ngạc và ngại ngùng của cô, anh từng chút từng chút ôm hôn nhẹ lên cánh môi:
"Anh rất nhớ em."
"Anh muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em."
Lục Diễm nỉ non sự mong nhớ mấy ngày nay, anh xé bỏ đi hết lớp nguỵ trang lạnh lùng mà thành kính nói ra sự chấp niệm của mình với người trước mặt.
"Em..."
Trình Niệm Niệm vẫn còn có chút do dự, cô luôn cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh, nhưng cô lại chịu không được khi Lục Diễm thì thầm cầu cô như vậy, hơn nữa cô thật ra cũng rất nhớ anh.
"Hiện tại không cần trả lời anh, em suy nghĩ kĩ đi."
Lục Diễm xoa xoa cái đầu nhỏ, rồi lại ôm chặt lấy thân thể mềm mại, không vội.
Chờ hai người dây dưa rời giường thì đã là giữa trưa, trong lúc giúp Trình Niệm Niệm mặc quần áo anh thiếu chút nữa lại lau súng cướp cò.
Thật sự là việc phải nhìn đến thân thể bạch ngọc loang lổ đầy những dấu hôn đỏ tím mà mình lưu lại, đối với Lục Diễm thật sự quá sức cám dỗ.
Nhưng ngẫm lại ngày hôm qua khi giúp cô tắm rửa sạch sẽ, hoa huy*t phấn nộn của cô đã có chút sưng đỏ rồi, cuối cùng Lục Diễm cũng phải áp xuống khí huyết đang cuồn cuộn của mình, giúp cô gái nhỏ mặc xong quần áo, sao đó anh cũng xoay người đi thay quần áo.
Tối hôm qua quá hỗn loạn nên lúc Trình Niệm Niệm rửa mặt mới phát hiện ra đôi chân mình đang mang dép lê màu hồng, trên người thì đang mặc bộ đồ ngủ vừa người mình, ngay cả đồ trên bồn rửa mặt cũng có đôi có cặp bàn chải đánh răng, cái ly, khăn lông...
Sau khi hoan ái qua đi thường sẽ để lại những cảm xúc cho phụ nữ, đối với những điều rất nhỏ này lại càng dễ dàng chạm vào tiếng lòng của họ.
Lục Diễm mới vừa thay quần áo xong liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn thẳng vào lòng ngực của mình, theo bản năng ôm eo nhỏ của cô: "Làm sao vậy?"
Trình Niệm Niệm lắc đầu, đôi tay nhanh chóng vòng qua thắt lưng ôm anh càng chặt hơn, Lục Diễm thật sự muốn mình, anh ấy muốn mình sống ở đây, muốn cho mình đi vào cuộc sống của anh ấy...
Lục Diễm hơi cúi xuống, làm cả hai càng dán sát vào nhau hơn, nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu của cô, hưởng thụ sự ỷ lại của ôn hương nhuyễn ngọc[1] trong lòng ngực đối với mình.
[1]: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Chúng ta đi ăn cơm được không?"
Lục Diễm sợ cô gái nhỏ bị đói nên không thể không quấy rầy sự bình yên hiếm có này, anh hạ giọng ôn nhu dò hỏi cô, ôn nhu đến mức chính anh cũng kinh ngạc.
Khi Trình Niệm Niệm ở trong ngực Lục Diễm thật sự không muốn động, cô thật sự rất thích kiểu ôm nhau thân mật như thế này...
"Á..."
Trình Niệm Niệm hét lên khi bị Lục Diễm bế lên, hai chân liền ôm lấy hai bên hông của anh.
"Em tiếp tục ôm đi, anh đưa em đi ra ngoài ăn cơm, được không?"
Trình Niệm Niệm nổi lên một tia ửng đỏ, tại sao anh cái gì cũng đều biết thế...
Giọng điệu nâng cao như câu lấy tâm can của cô, sau đó cô cúi xuống chôn vào bả vai anh như là một tiểu bảo bảo[2], ngoan ngoãn quấn chặt hai chân mình, tùy ý để anh nâng mông nhỏ của anh, ôm lấy cô đi ra cửa.
[2]: Đứa trẻ
May mắn là cửa ở đây thông với thang máy, nên cũng không ai thấy, Lục Diễm ôm chặt lấy tiểu xấu xa đang treo trên người mình, cười khẽ nói cô:
"Thật sự thành một tiểu bảo bảo sao?"
Anh cảm thấy được cánh tay bắt chéo trên vai sau cổ mình dùng sức ôm chặt mình, hơi thở mềm nhẹ đánh vào sườn cổ làm nó hơi ngứa, quai hàm liền siết chặt, yết hầu lăn lộn.
"Lục Diễm..." Cô thở ra hơi nóng trong người mình.
"Hả?" Anh nghiêng đầu nhìn đến vành tai lộ ra phấn hồng của cô.
"Lục Diễm..." Trình Niệm Niệm chỉ là muốn gọi tên anh.
"...Ừm." Anh hôn lên nơi phấn hồng bị che bởi mái tóc đen.
"Lục Diễm." Cô lại kêu một tiếng.
"Anh đây." Anh lại hôn một chút.
"Lục Diễm." Lục Diễm ở đây.
"Anh ở đây." Anh sủng nịch đáp lời cô.
Khi đi đến gara mở cửa xe rồi, sau đó anh muốn đặt cô xuống, nhưng kết quả cánh tay của cô gái nhỏ vẫn không chịu buông tay, Lục Diễm bất đắc dĩ ngồi xổm trước mặt cô.
"Sao hôm nay lại dính người như vậy hả?"
"Lục Diễm..." Trình Niệm Niệm nhìn người ngồi xổm bên cửa xe đang ngẩng đầu nhìn mình.
Đã không phải là sự thờ ơ như lần đầu tiên cô thấy nữa, phản chiếu trong đôi mắt đào hoa ấy chính là mình, ánh mắt thâm thúy lướt qua một tia sủng nịch.
"Tại sao anh... lại tốt với em như vậy..."
Trình Niệm Niệm sợ rằng tất cả những chuyện này chỉ là mơ, cô vốn tưởng rằng, có thể cùng anh ở bên nhau đã là một giấc mộng đẹp rồi, nhưng sự dịu dàng chiều chuộng của anh lại dần dần khiến cô sa ngã.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới người này sẽ sợ mình bị đói khi luyện tập mà gọi cơm cho cô, còn có phần cho bạn tốt của cô, khiến cho cô nhận được không ít ánh mắt hâm mộ.
Vào lúc cô bị đau bụng bởi vì dì cả tới thì gọi điện ân cần hỏi han, nếu không phải cô dùng mọi cách ngăn cản thì chắc anh đã từ nơi khác gấp gáp trở về mất rồi, sau đó thì mỗi ngày đều hỏi cô là có tốt hơn chút nào chưa.
Còn có những lúc sau khi tập luyện mệt mỏi thì đêm nào anh cũng cùng cô nói chuyện, kết quả nửa đêm tỉnh dậy thấy điện thoại còn sáng lên, cô nghe thấy âm thanh anh gõ bàn phím ở bên kia cũng không đành lòng quấy rầy, lại tràn đầy đau lòng, cúp điện thoại thúc giục anh nhanh đi ngủ...
Trong những ngày không thể gặp nhau đó, anh chưa bao giờ kéo xuống một phần quan tâm đối với vô, lúc cùng cô gặp mặt lại càng không chút nào giấu đi sự chiều chuộng và tình yêu của mình.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy [3], lúc này mới được bao lâu mà Trình Niệm Niệm đã đem thể xác và tinh thần của mình đều giao cho anh, không hề oán niệm, không hề giữ lại.
[3]:Từng ra biển lớn thì nước ở sông hồ chẳng gọi là nước(Dịch nghĩa). Ở đây có nghĩa là Niệm Niệm nghĩ rằng gặp qua chàng trai tốt như Lục Diễm như vậy thì cô có thể sẽ không bao giờ động tâm với chàng trai khác nữa.
Cô sợ rằng nếu một ngày anh rời đi thì cô phải làm sao bây giờ, cô phải đến đâu để có thể tìm được một Lục Diễm như vậy?
"Niệm Niệm..."
Lục Diễm có chút đau lòng nhìn khóe mắt hơi hơi hồng của tiểu xấu xa, anh không biết nên làm cái gì bây giờ.
Anh bế cô lên ngồi vào xe rồi đặt trên đùi mình. Chiếc ghế trước nhỏ hẹp làm hơi thở hai người như có thể chạm vào nhau.
Anh hôn lên lông mi mang theo hơi ẩm,
"Niệm Niệm, anh chưa từng yêu đương..."
"...Bởi vì lúc trước không có em."
"Hiện tại có em rồi, anh mới có thể đi ra một bước này."
"Cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể."
"Bởi vì là em... em tin tưởng anh có được không?"
Lục Diễm không có cách nào để diễn tả hết tình cảm của mình, tuy rằng ở trước mặt người khác thì miệng lưỡi thông minh nhưng trước mặt cô thì dường như mọi thứ đều vụng về, lời nói cũng trở nên tái nhợt.
Anh không thể giải thích tất cả chuyện gì đã xảy ra nhưng anh biết anh muốn Trình Niệm Niệm, anh chính là muốn cô.
Trình Niệm Niệm ước chừng có thể nghe ra chân ý của anh, bình tĩnh lại sau đó lại cảm thấy lại có chút hối hận bởi vì mới vừa làm ra vẻ thương tâm, đột nhiên cô làm bộ hung tợn siết chặt cổ anh.
"Nếu như anh chia tay với em thì em sẽ lập tức tuỳ tiện đi tìm tám mười người bạn trai đến chọc tức anh đấy!"
Lục Diễm buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ đang cố ý vặn vẹo hung dữ, hôn một cái lên môi anh đào đang chu ra: "Sẽ không, không bao giờ chia tay."