Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 34: Trái tim cô về



Edit by Kiera
An Uyển cố gắng khống chế sắc mặt của mình, lơ đãng mà nói chuyện với bạn học bên cạnh nhưng ánh mắt lại đụng trúng hai người nào đó đang lần lượt đi vào, cô hận mình tại sao bây giờ thị lực lại tốt đến như vậy.
Có lẽ cũng là do tâm tư của Lục Diễm quá rõ ràng nên cho dù Trình Niệm Niệm có dùng hai tầng phấn nền che lại cũng không thể giấu được nét ái muội mơ hồ của anh lưu lại.
Lục Diễm cố tình phóng ánh mắt lạnh lẽo tới khiến mọi người đành phải nghẹn lại muốn mở miệng trêu đùa, Trình Niệm Niệm làm như không thấy nhưng cái đầu nhỏ gần như muốn chôn xuống dưới bàn, chỉ để lại gáy cổ đỏ bừng được bàn tay ai kia đặt lên trấn an.
Phòng tiếp khách là nơi đại học N dùng để chiêu đãi tiếp khách, bàn tròn ngồi đầy một vòng, ăn uống linh đình, khách cùng chủ đều vui vẻ, giáo sư của Học viện nghệ thuật Hoàng gia Anh là một phụ nữ lớn tuổi, khí chất có lẽ là được ảnh hưởng bởi nghệ thuật nên lời nói cùng cử chỉ đều tràn đầy ưu nhã.
Trình Niệm Niệm ngước mắt nhìn về phía An Uyển bên cạnh đang mặc một bộ lễ phục trễ vai màu trắng lưu loát phiên dịch cùng giới thiệu thu hút sự chú ý cùng tán thưởng của mọi người có mặt ở đây.
Sau đó người bên cạnh cô đứng lên, cô nghiêng đầu ngước mắt nhìn qua, Lục Diễm mặc trên người một bộ tây trang trắng đen cùng với cà vạt thắt cao: "On behalf of everyone here I want to thank you for your coming, I...( Thay mặt cho tất cả mọi người ở đây, tôi muốn cảm ơn ngài vì đã đến đây, tôi...)" Giọng London vang lên.
Sau khi đợi anh lịch sự ngồi xuống, Trình Niệm Niệm không nhịn được giật nhẹ góc áo của anh, ý bảo anh nghiêng người đưa tai lại, trong lúc mọi người đang chú ý đến khách mời, cô lén lút ở bên tai anh thổ lộ niềm vui nhỏ không giấu được của mình: "Anh thật đẹp trai nha!"
Âm thanh bên tai mang theo hơi nóng cùng hương thơm thoang thoảng gãi tai anh có chút ngứa ngáy, không biết có phải là ánh đèn quá sáng hay không mà nhìn trong đôi mắt của cô gái nhỏ dường như vô cùng lấp lánh, trong lòng Lục Diễm ấm áp, cầm lấy tay nhỏ trắng nõn đặt lên vạt áo màu đen.
Điều hoà trong phòng cũng không quá lạnh, rõ ràng đây là một cảnh tượng ấm áp như vậy nhưng trong mắt An Uyển lại khiến cả người mình giống như đang ngâm mình trong dòng sông băng giá, ăn một bữa cơm nhưng lại không biết mùi vị như thế nào.
Trình Niệm Niệm bị rót một chút rượu vang đỏ nên hơi say, đứng dậy lặng lẽ cùng Lục Diễm nói: "Em đi vệ sinh một chút."
Lục Diễm véo khuôn mặt nhỏ hồng hồng một chút, mùi rượu thắm đẫm lây lan tới đôi mắt sáng muốn bức người: "Muốn anh đi cùng em không?"
Phất tay anh đi, cô cũng không phải là đứa nhỏ nha: "Không cần đâu..."
Trong toilet nữ sáng sủa yên tĩnh, Trình Niệm Niệm mở vòi nước ra, dùng nước lạnh vỗ lên hai má có chút nóng của mình, thở ra một hơi sâu...
Đột nhiên tiếng giày cao gót lộc cộc tới gần, An Uyển lập tức đi đến bên cạnh Trình Niệm Niệm, "Xôn xao ——" dòng nước mở ra, cẩn thận rửa đôi tay mình: "Mấy ngày nữa giáo sư sẽ đi đến Học Viện của các em để tuyển người đấy, chuẩn bị thế nào rồi?"
Trình Niệm Niệm bị nước lạnh kích thích có chút tỉnh táo, cô cần thiết phải tỉnh táo.
"Hẳn là không có vấn đề gì, tùy duyên đi."
An Uyển rút ra một tờ khăn giấy lau đi bọt nước trên tay, nhẹ nhàng cười: "Quá khiêm tốn rồi, Lục Diễm nói với chị em rất tuyệt..."
Ném tờ khăn giấy dính ướt vào thùng rác, hai mắt nhìn thẳng Trình Niệm Niệm, tầm mắt lại di chuyển xuống dấu hôn đỏ tươi chướng mắt trên làn da trắng nõn kia, dường như có ý gì đó mà nói: "Nếu như em đi trao đổi thì mấy năm tới có thể em phải đi du học ở bên Anh, em có quyết định chuyện này chưa?"
Khuôn mặt Trình Niệm Niệm hơi cứng, độ ấm trên mặt cũng giảm xuống: "Nếu có thể đi đến Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Anh để học tập, tôi sẽ nắm bắt cơ hội này."
An Uyển nhìn chằm chằm Trình Niệm Niệm một hồi, gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài: "Thật chờ mong."
Trình Niệm Niệm nhìn bóng dáng cô ấy càng đi càng xa, đôi tay lại chống trên bồn rửa tay, đá cẩm thạch lạnh lẽo bị nước văng tung toé, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, không còn vết ửng hồng lúc nãy nữa, ngón trỏ vuốt ve những dấu vết còn lưu lại trên xương quai xanh.
Mình đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ sớm rồi không phải sao?
Cô lắc đầu cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ miên man ra khỏi đầu, lại một lần nữa mở vòi nước ra, co tay lại hứng dòng nước lạnh lẽo lên.
Lục Diễm của cô yêu nhất là một Trình Niệm Niệm nhiệt huyết đam mê nhảy múa.
Nếu đây là sự lựa chọn không tồi, cô đương nhiên sẽ không làm bản thân và Lục Diễm thất vọng.
Trình Niệm Niệm điều chỉnh tâm tình của mình rồi đi ra toilet, thì đột nhiên nhìn thấy Lục Diễm đang dựa vào tường trên hành lang, cúc áo trên áo khoác tây trang màu đen đã bị anh cởi ra, cà vạt cũng có chút buông lỏng, môi mỏng ngậm lấy một điếu thuốc, anh đã thật lâu không bị cô bắt gặp được mình hút thuốc.
"Sao anh lại ra đây?"
Lục Diễm nhìn thấy cô đang đi vào, bóp tắt đầu thuốc lá, mở cửa sổ nhỏ ở cạnh ra, giọng nói có chút khàn khàn.
"Thấy em lâu như vậy còn chưa trở lại, sợ rằng em không tìm được đường về." Vừa nói vừa cười nhìn về phía Trình Niệm Niệm.
Trình Niệm Niệm hơi giận: "Em nào có ngốc đến như vậy chứ..."
Trong lòng một trận rung động, gợn sóng xoa dịu đi sự chua xót lúc nãy.
Tới gần anh,
Ôm lấy eo anh,
Dựa vào trong lòng ngực của anh,
Mới an tâm.
Khắp nơi đều là hơi thở mang theo nhàn nhạt hương vị thuốc lá trên người anh, trái tim đập thình thịch của cô dần dần tìm được người sở hữu.
Cô nghĩ, cô muốn trở thành một Trình Niệm Niệm xứng với anh.