Nhớ

Chương 12



Nhóc con hôm sau tỉnh dậy không nhìn thấy ba lớn nữa lập tức buồn bã, nằm dài trong nôi không thèm ngóc đầu dậy, hai mắt cụp xuống thể hiện nhóc vô cùng buồn.

Ngay cả việc hôm nay cậu làm món ăn dặm bé thích bé cũng không còn hứng thú.

Cậu uống thuốc xong quay lại phòng nhìn nhóc, nhóc con được tắm rửa sạch sẽ nhưng vẫn nằm dài không buồn động tay, khuôn mặt nhóc thể hiện rõ sự buồn bã.

- Bánh Bao con làm sao vậy? Không thoải mái sao, hay quần áo bị cấn?

Nhóc con ngọ nguậy đầu nhỏ sau đó lại tiếp tục nằm dài ra, được cậu bế lên cũng chẳng vui vẻ chút nào mếu máo sau đó lắc lắc đầu cuối cùng vùng vẫy bắt buộc cậu phải thả nhóc về nôi.

- Hôm nay con làm sao vậy?

- Ba...

- Ba đây rồi, chẳng phải ba vừa ôm con lên đấy sao?

Nhóc con lắc lắc đầu tỏ ý không phải sau đó nằm úp mặt xuống gối, cuối cùng cậu sợ nhóc nghẹt thở nên phải bế nhóc lên, ôm nhẹ nhóc vào lòng.

- Ba...

Cậu dường như hiểu ra cái gì đó mở hộc tủ lôi ra một tấm ảnh của hắn, nhóc con liền trở nên vui vẻ hơn, không còn buồn bã như vừa nãy nữa.

- Thì ra là con muốn ba lớn!

- Ba?

- Đây là ba lớn, biết không?

- Ô...ba..?

Nhóc con tròn xoe hai mắt nhìn cậu sau đó chu môi ra gọi ba thật to thật ngọt ngào.

- Con thương ba lớn hơn ta sao?

Nhóc con ngây ra nhìn cậu sau đó dường như hiểu ý của cậu liền nhanh nhẹn bò bò qua chỗ cậu, sau đó bò vào lòng cậu dùng hai tay trắng nõn mềm mại đầy thịt ôm tay cậu nũng nịu.

- Ba..ô..m..

- Muốn ba ôm con sao? Vậy là bánh bao nhỏ thương ba nhỏ của con hơn ba lớn đúng không?

Nhóc cười rộ lên lộ ra hai cây răng trắng tinh nhỏ xíu, đầu nhỏ ngọ nguậy dụi dụi vào lòng cậu làm nũng.

- Bánh Bao lại làm nũng rồi sao? Con có đói bụng không?

- Ba...Ba...

Nhóc con đưa tấm ảnh trong tay kề vào mặt cậu sau đó kêu lên hai tiếng ba, vô cùng ngây thơ.

Cậu ôm nhóc con ngồi vào lòng mình, đề lưng nhóc tựa vào bụng cậu sau đó lại tiếp tục kể chuyện cho nhóc.

- Bánh Bao, đây là ba lớn, con phải gọi là ba lớn nghe chưa!

- Ba...

-Bánh Bao giỏi lắm, hiện giờ con không được khóc nhiều biết chưa, cũng không được tủi thân bởi vì ba lớn thật sự rất thương con, hiện giờ ba lớn phải đi làm việc mới có tiền mua sữa cho con uống, ba lớn đêm nào con ngủ cũng gọi cho ba cả, ba lớn của con bảo rất muốn gặp con, nhưng mà hiện giờ vẫn chưa thể gặp được, bạn thỏ bông chính là ba lớn mua cho con từ lúc con chưa chào đời đấy!

Sau đó cậu mang laptop đến mở mấy cái video cậu quay lén hắn sau đó bảo là mỗi lần hắn gọi đến đều phải bận rộn làm việc.

Nhóc con nhìn thấy ba lớn trong video mắt không rời khỏi bản hợp đồng còn tay lại chẳng ngừng gõ phím, sau đó lại phải ký liền mấy bản hợp đồng trông vô cùng bận rộn.

- Vậy giờ Bánh Bao có còn khóc lóc đòi ba lớn ôm nữa không?

Nhóc con ngơ ra một chút sau đó gật đầu rồi lại lắc đầu mấy cái, cuối cùng nhóc trưng ra bộ mặt buồn bã, bò đến nôi muốn vào đó.

Cuối cùng cậu thả nhóc vào lại nôi của mình nhóc nghiêng người sang ôm lấy con thỏ bông to gần bằng mình ngửi ngửi mấy cái toàn mùi sữa của nhóc, không có mùi khác mà trong suy nghĩ của nhóc sẽ là mùi của ba lớn, cuối cùng không đạt được mong muốn nhóc vùi đầu vào con thỏ bông mếu máo nhưng vẫn ngoan ngoãn không khóc.

Cuối cùng sau khi cậu nhìn lại vào nôi nhóc con đã ngủ mất, nhưng miệng nhỏ hồng hồng cứ chu chu ra hờn dỗi.

- Đúng là trẻ con.

Cậu nghĩ nhóc con đói bụng nên pha một bình sữa cho nhóc uống, nhóc con có vẻ thật sự đói bụng nên nhanh chóng uống cạn bình sữa, cuối cùng thỏa mãn cái bụng của mình sau đó tiếp tục vùi đầu vào thỏ bông ngủ say.

Cậu nghịch nghịch cái má đầy thịt của nhóc sau đó ngáp một cái một giọt nước mắt sinh lý lăn xuống, cậu uống hai viên thuốc sau đó chỉnh lại chăn cho nhóc cuối cùng bản thân vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào giấc ngủ.

Nhóc con thường xuyên tỉnh dậy trước cậu, sau đó tự mình chơi ngoan trong nôi không có quấy rầy cậu ngủ.

Ngày thường nhóc thường ôm thỏ bông cắn cắn cắn, ra sức cắn nghiến nó nhưng hôm nay nhóc chỉ vùi mặt vào nó ngửi ngửi ngửi nhưng rốt cuộc toàn mùi sữa của bản thân nhóc con liền bất mãn.

Sau đó, kể từ khi nhóc con nghe cậu nói thỏ bông chính là ba lớn mua cho nhóc nhóc liền ngày đêm mang theo bên mình, bởi vì nhóc con thường ôm theo nên cậu cũng giặc con thỏ một cách thường xuyên, mỗi khi giặc con thỏ bông nhóc con đều nháo nhào không chịu ngủ, tay nhóc vịn vào thành nôi kéo cả thân mình nặng nề đứng lên.

- Ba...ba...

- Bạn thỏ bông bị bẩn rồi, ba phải mang bạn ấy đi tắm, khi nào bạn thỏ khô ba sẽ mang vào cho con nhé!

Nhóc con lắc lắc đầu hai mắt long lanh ậng một tầng nước mắt, đưa bàn tay trắng hồng mập mạp chỉ chỉ con thỏ bông đang lắc lư theo gió ngoài ban công, mà trong suy nghĩ của nhóc chính là đang nghịch ngợm tắm nắng giống như nhóc ngày thường.

- Ô ô...ba...ba...hức...

Nhóc con hai mắt đỏ ửng mếu máo lắc đầu, hai chân bởi vì chưa đúng vững mà run run sau đó ngã xuống nôi.

Bằng một nghị lực phi thường nhóc không bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng đứng dậy, đưa tay dụi dụi mắt, nhóc con đã rất buồn ngủ, đến nỗi mắt sắp không mở lên nỗi, nhưng bởi vì không có thỏ bông nên nhóc con liền cáu gắt khóc tức tưởi.

- Bạn thỏ vẫn chưa khô đâu cục cưng à, nếu như đem bạn thỏ vào bạn thỏ sẽ không được thơm đâu đấy nhóc!

- Hức...ba...

Cuối cùng cậu chỉ còn cách vừa phơi thỏ bông ngoài ban công vừa mang máy ra sấy khô thỏ bông.

Cuối cùng nhóc con thỏa mãn ôm thỏ bông ngậm bình sữa ngoan ngoãn ngủ.

Cậu vừa xem chừng nhóc vừa tranh thủ tham gia khóa học thiết kế trên mạng.

Khóa chủ yếu diễn ra vào buổi trưa tầm 4 tiếng nên cậu khá yên tâm, thời gian đó nhóc con thường sẽ ngủ, hoặc sẽ tự mình ngoan ngoãn chơi với thỏ bông trong nôi.

Dạo này bệnh của cậu đã khá ổn, chỉ cần mỗi ngày uống một viên vào buổi sáng và một viên vào buổi tối trước khi đi ngủ.

Với tình trạng hiện tại có lẽ không lâu nữa bệnh của cậu sẽ hoàn toàn chấm dứt, lần trước đi khám lại bác sĩ cũng đã nói chỉ cần cậu giữ vững tinh thần vui vẻ lạc quan không bao lâu sẽ khỏi bệnh.

Cậu do có lẽ quá chăm chú vào tiết học nên chẳng hề nghe thấy tiếng kêu cửa, cuối cùng sau khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên mới giật mình bắt máy.

- Trấn ca ạ, anh gọi cho em có việc gì không?

- Ra mở cửa cho anh nhanh lên, lạnh quá!

Nhanh chóng kết thúc cuộc gọi sau đó chạy ra mở cửa, hình ảnh đập vào mắt cậu chính là anh đang chật vật xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.

- Phụ anh một chút Tiểu Khởi, anh mang ít quà cho em và Bánh Bao!

- Anh mang nhiều thế, anh về khi nào, đã nghỉ ngơi gì hay chưa mà sang đây? Tiểu Kỳ và Hiệu Tích ca ca đâu ạ?

- Ài, anh về tối hôm qua, Tiểu Kỳ vẫn chưa quen giờ giấc nên vẫn còn mệt, anh bảo Hiệu Tích ở lại với con bé rồi, em yên tâm!

- Con bé nói với anh muốn qua chơi với Bánh Bao nhưng vừa nãy mệt quá nên ngủ mất rồi, đúng là trẻ con mà!

Anh vừa nói vừa mang đồ bên trong hết túi này đến túi khác ra cho cậu xem.

- Anh mang nhiều thứ cho em quá, còn có nhưng thứ em còn chẳng dùng đến nữa! Mà cái hộp này là gì vậy ạ?

- Đấy là thuốc bổ, anh đã cùng mẹ anh đi mua sau đó cũng đã cẩn thận hỏi qua bác sĩ, bác sĩ bảo các thành phần trong thuốc khá an toàn, mỗi ngày uống hai viên sáng một viên tối một viên!

- Không cần đâu ạ, anh tốn kém quá rồi, em đã nợ anh rất nhiều rồi đấy!

- Nghe này Tiểu Khởi, anh xem em như em trai mà chăm sóc chứ không phải là người ngoài, chúng ta cũng đã quen biết nhau rất lâu tồi chứ không phải mới một hai ngày đâu, đừng có nói những lời như vậy nữa!

- Nhưng mà...

- Em xem em kìa, xem em đã tiều tụy đến mức nào rồi, hai mắt thâm quầng, cả cơ thể còn gầy gò đến như vậy nữa, chẳng may em ngã bệnh ai sẽ chăm sóc cho nhóc con?

- Vâng, em biết rồi.

- Ba...ba..

- Bánh Bao dậy rồi!

- Ba đến ngay, đừng khóc, bánh bao ngoan!

- Bánh bao đáng yêu quá, nhất là hai cái má phúng phính đầy thịt này!

- Ai..nha..nha..ô ô..

- Bánh Bao thấy chú có đẹp trai không nào!

Nhóc con nghiên đầu nhìn người đang bế mình giơ lên cao sau đó cười khúc khích, vui vẻ đến híp cả hai mắt.

- Bánh Bao, nhìn thật sự rất quen nha, sống mũi cao này, thêm đôi môi mỏng này nữa, nhìn quen vô cùng, mà anh chẳng nhớ nổi nhìn nhóc giống với ai nữa!

- Nhóc con giống ba lớn của nó đấy! Em còn bất ngờ nữa, không ngờ rằng nhóc giống ba lớn của nhóc đến như vậy nữa!

- Chậc chậc, thảo nào nhìn chẳng giống em miếng nào cả.

- Ba..ba...hức hức...

- Ngoan nào Bánh Bao, để chú ôm von một lúc nữa đi, sau đó ba thả con vào nôi ôm bạn thỏ bông nhé!

- Ba..hức hức...ba..

- Nhóc con nói cái gì vậy?

- Nhóc con đòi con thỏ bông của nó đấy, trước đây em từng nói đùa với nhóc thỏ bông là do ba lớn của nhóc mua cho nhóc nên nhóc mới thích đến như vậy, cả ngày đều ôm thỏ bông, ra ngoài nhóc cũng ôm theo nữa, vừa nãy em giặc sau đó phơi lên vậy mà nhóc không chịu ngủ, cứ vịn thành nôi đứng lên chỉ chỉ con thỏ, sau đó khóc nháo hết cả lên.

- Thì ra là vậy, thả nhóc vào nôi đi qua đây anh hỏi chuyện chút!

- Vâng.

Sau khi thả nhóc trở về nôi nhóc nhanh chóng bò về phía thỏ bông mà ôm con thỏ dụi dụi.

- Em đã nói cho ba lớn của thằng bé biết chưa?

- Chưa...em vẫn chưa dám nói, em sợ người kia không chấp nhận thằng bé, hoặc là mang thằng bé rời khỏi em...

- Em cứ để như vậy sao?

- Vâng, em sẽ tự mình nuôi nhóc, dù sao thì giờ nhóc là người thân cuối cùng của em, em không thể để nhóc rời xa em được!

- Haizz, đành vậy thôi, vậy em có dự định sau này sẽ trở lại Trung Quốc không?

- Em không chắc nữa, nhưng có lẽ là không, bởi vì em sợ sẽ gặp lại người kia...

- Được rồi, mạnh mẽ lên, làm ba người ta rồi phải cố gắng lên chứ!

- Vâng.

- Em có muốn biết vì sao lần này anh quay về Trung Quốc lại lâu đến như vậy không?

- Sao vậy ạ?

- Bởi vì nhà Hiệu Tích chỉ có mỗi mình anh ấy, ba anh ấy đã mất sớm, mẹ anh ấy lại không chấp nhận anh là bởi vì tỷ lệ mang thai của nam giới rất thấp.

- Ra là vậy, thảo nào lại sang đây mở tiệm cafe!

- Sau đó bà ấy ra sức cấm cản, giả vờ bệnh để giữ chân, hay làm rất nhiều cách, bởi vì anh ấy quá kiên quyết nên bà ấy rất tức giận, lần đó do không kìm chế được mà đánh anh ấy một trận, sau đó cả hai không nói chuyện với nhau nữa.

- Nhưng bà ấy thường xuyên hẹn anh đến tiệm cafe, những lần đầu là năng nỉ, sau đó lại chuyển sang hăm dọa anh phải rời xa anh ấy, cuối cùng anh ấy không chịu nổi nữa, không nói một lời nào liền cùng anh sang Mỹ.

- Mẹ anh cũng nhiều lần tìm đến để khuyên nhủ bà nhưng rốt cuộc bà vẫn không chấp nhận, những vẫn thường xuyên liên lạc với mẹ anh để hẹn đi uống trà hay đi shopping cùng nhau.

- Hiện giờ bà ấy đã thay đổi rồi sao Trấn ca?

- Đúng vậy, ngày anh về mẹ hẹn bà ấy đến ăn cơm, sau đó bà ấy đã khóc rất nhiều, vừa khóc vừa xin lỗi anh, sau đó bởi vì muốn tình cảm giữa anh và bà ấy tiến triển hơn nên anh ấy và anh quyết định ở lại, với vả Tiểu Kỳ cũng muốn ở lại chơi với mẹ, nên đến hiện giờ anh mới về được.

- Trước đó chắc anh phải trải qua một cuộc sống khó khăn vất vả lắm nhỉ!

- Không hẳn là vậy, bởi vì anh còn có người đồng hành, người vất vả phải là em, anh hiểu cảm giác bị đứa bé phá giấc ngủ lúc nửa đêm mệt mỏi đến cỡ nào mà, lúc đó anh còn có Hiệu Tích chăm sóc tiếp, còn em chỉ có một mình thôi.

- Em không sao, nhóc con khá ngoan không thường xuyên khóc quấy, bởi vì vậy em không vất vả là bao nhiêu cả!

Nếu bây giờ mà nói ra bởi vì nhóc con quá tính người mà thường xuyên khóc, đến nỗi cậu bởi vì quá mệt mỏi và tủi thân đến độ trầm cảm sau sinh chắc anh sẽ đánh đòn nhóc con mất.

- Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện giờ đã ổn rồi không phải sao, ăn gì chưa, anh nấu gì cho em ăn nhé!

- Dạ...

Cậu định từ chối nhưng bụng cậu lại phản bội cậu mà réo lên, cuối cùng đành đỏ mặt cúi đầu đồng ý để anh nấu gì đó cho cậu.