Nhớ

Chương 21



Sau một giấc ngủ dậy, bụng cậu vẫn còn ẩn ẩn đau, nhóc con không có ở trong phòng, cậu có chút hoảng dự định đứng dậy đi tìm nhóc, bất chợt cánh cửa mở ra, hắn một tay ôm nhóc con, một tay xách một túi đồ to.

- Anh đưa thằng bé đi đâu?

- Mua cho thằng bé ít đồ chơi.

Hắn điềm đạm trả lời, sau đó thả nhóc xuống giường bệnh, thả túi đồ xuống đất.

- Ba nhỏ, Bánh Bao kêu ba lớn mua con gấu bông này cho em gái đấy!

- Hôm trước ba tưởng con ngủ nên trêu con thôi, ba không có sinh em gái cho con đâu!

- Nhưng mà con muốn em gái, muốn em gái chơi với con cơ.

- Hổng có em gái, con chơi với ba nè!

- Con hổng chơi với ba nữa, ba gạt con, con giận ba luôn!

- Được thôi, ba cũng không thương con nữa.

Nhóc con giận dỗi xụ mặt, sau đó quả thật nhóc không thèm chơi với ba nhỏ nữa.

Nhóc con ngày trước vẫn thường xuyên giận dỗi cậu như vậy, nhưng rất nhanh sẽ chủ động làm hòa lại với cậu.

Lần này cậu mặc kệ nhóc, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.

Sau đó đi ra ngoài, ôm hộp cơm đã mang đến từ buổi sáng, đến giờ đã nguội lạnh ngồi ăn chậm rãi nhai nhai mấy cái sau đó nuốt xuống.

- Khụ khụ...

Cậu ho sặc sụa sau đó nhanh chóng vơ bình nước, tay run run nước rót ra ly, nhanh chóng uống từng ngụm.

- Sao không làm nóng lại?

Sau khi uống xong ly nước, cậu mặc kệ lời nói của hắn tiếp tục ăn thêm hai ba đũa cơm nữa liền bỏ, không muốn ăn nữa.

- Mặc kệ tôi.

Sau khi bỏ lại cho hắn một câu cậu tiếp tục đi về phía ghế sofa, ngồi xuống ghế sau đó lôi trong túi xách ra mấy hộp bánh, ngồi ăn một cách ngon lành.

Nhóc con tò mò nhìn ba nhỏ đang thò tay vào hộp bánh gấu lấy từng cái bánh ăn một cách ngon lành.

- Nhìn cái gì, giận thì không cho nhìn!

- Hứ, con mới không thèm nhìn ba đâu!

- Ừ.

Cậu đáp lại một tiếng sau đó tiếp tục ngồi ăn bánh gấu, đột nhiên cậu nhận ra cái bánh mà cậu cho rằng chỉ có trẻ con như Bánh Bao mới thích ăn, nó ngon đến lạ thường.

Sau đó cậu ôm mấy hộp bánh gấu, ăn hết sau đó trưng ra bộ mặt buồn bã, đang ăn ngon lành đột nhiên lại hết.

Sau đó cậu mặc kệ hai ba con kia, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong đi ra liền nằm ra ghế sofa tiếp tục ngủ.

Cậu chỉ cảm thấy, đột nhiên bản thân thèm ngủ, giống như bản thân bị ép phải thức trắng nhiều đêm liền.

Rất nhanh cậu liền ngủ mất, không hề biết hai ba con kia đang nhìn cậu như một cá thể kì lạ đến từ hành tinh nào đó ngoài Trái Đất.

- Ba nhỏ ngày thường vẫn thích ngủ như vậy sao?

- Không có, ngày thường ba nhỏ rất ít ngủ, chỉ có dạo gần đây con thấy ba nhỏ ngủ rất thích ngủ, hình như ngày nào cũng ngủ nhiều đến như vậy!

- Ba nhỏ mệt thôi, đừng làm phiền, con có muốn ăn gì không ba đi mua cho con!

- Con không muốn ăn, con muốn uống sữa.
L
Nhóc con thường hay như vậy, thường hay lười ăn, đói bụng chỉ muốn uống sữa thôi, nhưng cậu sợ nhóc không ăn sẽ không đủ sức khỏe, vì vậy luôn ép nhóc ăn uống đầy đủ, chỉ những hôm nào cậu quá bận mới cho nhóc uống sữa, mà gần như cậu luôn cố gắng bớt thời gian nấu ăn cho nhóc, hay dành thật nhiều thời gian cho nhóc.

Hôm nay nhóc con và cậu giận dỗi nhau, mặc dù vẫn sợ hắn sẽ bắt nhóc đi nhưng cậu đã quá mệt, nằm một lúc là ngủ mất ngày, nếu hiện giờ hắn có ôm nhóc đi mất chắc chắn cậu cũng sẽ chẳng hay biết gì cả.

Hắn nghe nhóc con đòi sữa liền lóng ngóng chẳng biết phải làm sao, sau đó hắn chợt nghĩ đến một cách, đó chính là lên mạng tra cách pha sữa bột.

Sau đó hắn mới phát hiện, trên vỏ lon sữa có công thức pha, sau đó vụng về pha sữa, bột đổ tùm lum.

- Ba lớn quậy quá, đổ sữa hết rồi.

Nhóc con lên tiếng trêu chọc hắn sau đó cười khúc khích.

Hắn pha xong bình sữa cho nhóc, nhóc con ngậm bình sữa, ôm thỏ bông từ từ nhắm mắt ngủ.

Hắn đợi một lúc liền đem bình sữa nhóc con đã uống cạn đặt trên đầu tủ, sau đó chỉnh lại chăn cho nhóc.

Sau đó hắn đi lại ghế sofa, nhiệt độ trong phòng có chút thấp, có lẽ do lạnh nên cậu nằm co người lại trên ghế sofa.

Hắn lấy áo khoác đắp cho cậu, sau đó ngồi xuống gần đó, vuốt ve khuôn mặt cậu.

Cậu gầy đi nhiều rồi, cả người gầy nhom có chút xíu, làn da trắng xanh trông cậu vô cùng yếu ớt, nhưng hắn biết, cậu không yếu ớt đến như vậy.

Hắn hôn lên trán cậu một cái sau đó nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại, người gọi đến là mẹ hắn.

- Về ăn cơm, có về hay không, nếu được mang người về ra mắt ta luôn!

- Con về, còn em ấy hiện giờ có việc rồi, em ấy không đến được!

- Vậy về nhanh đi, cơm canh sắp nguội hết cả rồi!

- Vâng, con về liền.

Nếu mẹ hắn không gọi hắn cũng có dự định về nhà, hắn dự định về nhà nấu mấy món cho nhóc bồi bổ, cũng dự định hầm chút canh mang vào cho nhóc và cậu.

Hắn tự mình lái xe về nhà, sau khi về đến nhà hắn ngay lập tức bị mẹ hắn lôi vào bàn ăn, trong lúc ăn cơm không ngừng hỏi về người trong lòng của hắn.

- Mẹ à, mẹ ăn cơm đi, thức ăn nguội hết cả rồi, Tiểu Kỳ cũng đói lắm rồi kìa, mẹ không ăn sao Tiểu Kỳ dám ăn?

- Được rồi, Tiểu Kỳ ăn đi, còn con nữa, ta cũng chỉ muốn hỏi con về người trong lòng của con thôi!

- Người đó mẹ cũng biết, sau này con đem về nhà mẹ sẽ biết thôi, người đó là người mẹ rất quý mến đấy!

- Được rồi, đừng để con dâu ta chạy mất là được.

- Vâng, con biết rồi!

Sau khi ăn xong hắn tự mình đi siêu thị mua thực phẩm, trở về nhà tự mình sơ chế sau đó nấu thành mấy món.

Sau khi nấu xong hắn múc vào hộp bảo quản, sau đó trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi trở lại phòng bếp mang hộp bảo quản đi đến siêu thị.

Trên đường trở lại bệnh viện hắn liền ghé qua siêu thị một lần nữa, mua một ít trái cây và bánh gấu cho nhóc.

Trở lại phòng bệnh cậu và nhóc con vẫn chưa tỉnh dậy, hắn đánh giá phòng bệnh một chút, từ sáng đến chiều hắn không để ý đến.

Phòng bệnh có một nhà vệ sinh riêng biệt rất sạch sẽ, góc phòng có một cái ghế sofa, vài cái ghế ngồi, gần cửa sổ có một cái tủ lạnh và một cái lò vi sóng, có lẽ dùng để làm nóng thức ăn, ánh sáng trong phòng cũng rất tốt, phòng bệnh ở tầng hai, nhìn xuống có thể thấy một cái hồ phun nước, kèm theo cả một cái vườn hoa đủ màu sắc.

Hắn có chút rảnh rỗi, rửa sạch hoa quả sau đó ngồi xuống gọt hoa quả, xong xuôi liền mang vào tủ lạnh.

Tầm hơn bảy giờ tối nhóc con tỉnh dậy, sau đó nhìn thấy ba nhỏ vẫn còn ngủ nên nhóc đánh thức ba dậy, ba nhỏ nhóc bị đánh thức liền cáu kỉnh nhăn nhó không vui.

Sau đó cậu ngồi trên ghế sofa ngơ ngơ người ra, hai mắt lim dim muốn ngủ tiếp, nhưng nhóc con kiên nhẫn lay cậu dậy đi đánh răng rửa mặt.

- Ba, ba mau dậy đi, ba không ăn tối sao?

- Giận rồi, không chơi với bánh bao nữa!

- Con...con, con cũng không chơi với ba nhỏ nữa!

- Khởi Khởi, mau đến đây ăn cơm cùng anh và Bánh Bao nào!

- Không.

Cậu đáp lại một tiếng sau đó đi vệ sinh cá, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền lấy áo khoác đi ra ngoài, lát sau trở về phòng bệnh, trên tay cầm một túi đồ to.

Sau đó cậu lôi từ trong túi ra một đống bánh gấu, ngồi trên sofa ôm laptop vừa gõ gõ vừa nhai bánh.

Thật ra cậu cố tỏ vẻ bản thân bận bịu đến vậy thôi, chứ thật ra toàn bấm lung tung sau đó xóa, cuối cùng cắm tai nghe vào, mở phim hoạt hình vừa ăn bánh gấu vừa xem, nhìn những con vật ngộ ngộ hề hề trước màn hình mà thích thú đến không rời mắt.

Sau khi nhóc cùng ba lớn ăn cơm xong liền cùng nhau chơi, chơi đến khi nhóc con buồn ngủ mà gật lên gật xuống, hắn phì cười trước dáng vẻ của nhóc con, sau đó theo như mong muốn của nhóc mà đi pha cho nhóc một bình sữa.

Sau đó nhóc một tay cầm bình sữa, một tay ôm thỏ bông từ từ tiến vào giấc ngủ.

Cậu không hề hay biết nhóc con đã ngủ và hắn đã ngắm cậu được hơn nửa tiếng, cậu cứ ngỡ hắn đã bị phía bệnh viện đuổi về vì quá giờ thăm bệnh, nhưng cậu đã lầm, hắn là ai cơ chứ.

Đến khi đã thưởng thức hết hộp bánh gấu thơm ngon mà trước đó cậu từng đánh giá sai lầm về nó mới chậm chạp  ngước lên nhìn, liền bắt gặp ánh mắt của hắn.

- Nhìn cái gì, chơi đã thì về đi KIM TỔNG!

Sau đó cậu mở cửa phòng đi ra ngoài vứt vỏ mấy bịch bánh, hắn liền ngay lập tức đi theo ra ngoài.

- Khởi Khởi, anh xin lỗi, năm đó là anh sai, anh lỡ lời với em, đừng giận anh mà!

- Kim tổng, cảm phiền ngài buông tay tôi ra, tôi và ngài trước đây chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, tôi chẳng có tư cách gì để giận ngài cả thưa ngài chủ tịch cao quý, giờ này ngài nên trở về với người trong lòng của ngài.

- Khởi Khởi, anh và cô ta không có gì cả, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, trước đó anh không tốt, là anh xúc phạm em trước, anh sai rồi, Khởi Khởi anh xin lỗi.

- Buông tôi ra, ngài làm tôi đau đấy!

Hắn dùng lực nắm chặt lấy tay cậu, cậu giãy giụa trong vô lực, sau đó hắn có chút kích động đè cậu vào tường hôn nghiến môi cậu.

- Ưm..đ..đau..

Hắn nhìn đến sắc mặt trắng bệch của cậu sau đó vội vã buông ra, sau khi buông ra liền bị cậu cho một cái tát vào má, lực tay cậu không mạnh, không để lại dấu vết nhưng đủ khiến hắn trở nên bình tĩnh lại.

Cậu ngay lập tức chạy vào phòng bệnh, khóa trái cửa lại, giờ này y tá hay bác sĩ sẽ không đến khám hay kiểm tra cho nhóc nên cậu khá yên tâm, khóa cửa lại không cho hắn vào.

Hắn có lẽ ý thức được hành vi sai trái của bản thân nên chẳng đập cửa cũng chẳng nói gì thêm.

Sau khi trở vào phòng được một lúc cậu lại đau bụng, cậu nghĩ lại đau dạ dày nên nhanh chóng kiếm thuốc, dù gì vừa nãy bản thân cũng không có ăn tối đàng hoàng, chỉ ăn bánh gấu sau đó uống một ly nước.

Sau khi tìm thấy thuốc liền uống một viên, nhưng chỉ một lúc sau lại nôn ra viên thuốc, nôn thốc nôn tháo, cuối cùng đành mang theo sắc mặt trắng bệch cùng cơn đau bụng mệt mỏi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm đó cậu ngủ không yên, rạng sáng đã tỉnh, còn hắn cả đêm ngồi bên ngoài hành lang phòng bệnh, suy ngẫm về hành vi của mình đêm qua, sau đó lại suy nghĩ cách chuộc lỗi với cậu, đến hơn năm giờ sáng lại lái xe về nhà tắm rửa, nấu bữa sáng chuẩn bị mang vào cho nhóc và cậu.