Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Chương 33: 33




Diệp Dao hạnh phúc ăn hết sạch bát cháo, sau đó lại hăng hái đi xử lý đám cỏ dại trong sân.

Chỉ là cỏ dại trong quá nhiều, rễ lại ăn sâu, cô bé vất vả cả một buổi sáng mới dọn được một khu đất trống nhỏ.Mang đống cỏ dại ném vào hồ sen cho cá ăn xong, Diệp Dao lại lấy chổi dọn dẹp sân và trong phòng, tâm tình nhảy nhót cũng dần bình tĩnh lại.Cô bé từng cảm thấy cấm cung quá hẻo lánh cô tịch, nhưng giờ nghĩ lại sự yên tĩnh này cũng chẳng có gì không ổn.Giữa trưa Diệp Dao nấu cơm trắng ăn chung với măng mùa xuân xào thịt.

Nước sốt màu nâu quyện lấy từng lát măng và thịt.

Gắp một miếng măng, một miếng thịt đặt lên thìa cơm, rồi cắn một miếng thật lớn.Thỏa mãn quá đi mất!Diệp Dao ăn đến hai mắt nheo lại, hình như trù nghệ của mình lại tiến bộ rồi, món này ngon gấp trăm lần đ ĩa cá chua ngọt ngày hôm qua!Nhất định nàng sẽ làm lại món cá chua ngọt một lần nữa.Ăn xong cơm trưa, Diệp Dao nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tiếp tục thu dọn sân.


Rau dại lớn lên rất nhanh, mấy cây cải thìa đã cứng cáp hơn rất nhiều.

Điều khiến Diệp Dao bất ngờ nhất chính là cây cà tím được dời đến bãi đất trống.Mấy bông hoa nhỏ màu tím nhạt đã héo tàn, thay thế chúng nó chính là những quả cà tím màu xanh to bằng ngón tay cái.

Cà tím ở thế giới này lớn lên nhanh thế à?Diệp Dao vui cực kỳ, dựa theo tốc độ này, không phải chẳng bao lâu nữa cô bé sẽ có cà tím xào, cà tím tẩm bột chiên, cơm cà tím sốt thịt bằm ăn rồi à?Tiểu Diệp Dao vui vẻ tưới nước cho cây cà tím và hạt giống dâu tây, hôm nay đúng là một ngày tràn ngập niềm vui và bất ngờ.Chạng vạng, Diệp Dao ăn nốt thức ăn còn thừa của buổi trưa sau đó rửa mặt đi ngủ sớm.Nương theo ánh trăng ở đầu giường, cô bé ngắm nhìn bình hồ lô mờ đục hơn cả khi trước.


Diệp Dao thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải thật cẩn thận, mãi mà bình hồ lô Ngọc mới sáng lên một chút xíu, cô bé không thể để nó có thêm bất kỳ vết nứt nào nữa.

Hy vọng nó có thể sớm biến thành bình ngọc trong suốt bóng loáng.Diệp Dao ôm chặt bình hồ lô vào trong lòng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Khóe miệng khẽ nhếch, Diệp Dao đang mơ.Diệp Dao mơ thấy mẫu thân, mẫu thân đang ở dưới bếp nấu canh cho cô bé.

Hình ảnh đột nhiên xoay chuyển, cô bé nhìn thấy sư phụ.Trong mộng, là hình ảnh nàng xuyên tới Tu chân giới ngày đầu tiên, sư phụ hỏi cô bé: “Ngươi muốn quay lại làm phàm nhân, hay muốn theo ta tu luyện trở thành một thực tu?”Trên chiếc ghế đẩu bằng noãn ngọc, một tiểu nữ hài ôm chén hoành thánh lớn ăn ngấu nghiến, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nhanh nhảu đáp: “Ta muốn làm thực tu!”Nàng muốn được giống sư phụ, sư phụ chỉ làm đại thôi mà cũng nấu hoành thánh ngon nhất thế giới, quá siêu!Trên đỉnh đầu tựa hồ có tiếng thở dài: “Thôi được, ngươi cầm lấy vật này đi.”Một cái bình hồ lô tinh xảo màu xanh biếc tỏa ra linh quang rơi vào trong tay Tiểu Diệp Dao, lòng bàn tay chợt đau nhói, dường như bình hồ lô kia đã kết nối với linh hồn cô bé.Tiểu nữ hài ngơ ngác nhận lấy, rồi lại tiếp tục ôm bát hoành thánh ăn từng miếng lớn.Từ đó về sau cô bé không bao giờ bị đói bụng nữa.Trong cấm cung, ánh trăng dịu dàng như một tấm lụa mỏng, nhẹ nhàng hắt lên sườn mặt Diệp Dao, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn xuống, thấm ướt gối.Tiểu Diệp Dao mấp máy môi, nỉ non phun ra hai chữ: “Hoành thánh……”Sáng sớm hôm sau, tinh thần Diệp Dao vô cùng sảng khoái, hình như đêm qua cô bé mơ thấy một giấc mộng đẹp, tiếc là cố mãi mà vẫn không nhớ ra.Chỉ là không hiểu sao sáng nay có bé cực kỳ thèm một chén hoành thánh.

Nghĩ đến bát hoành thánh vỏ mỏng bên trong ngập nhân thịt, húp thêm một ngụm nước súp đậm đa.

Ôi cái hương vị kia, chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm rồi..