Chương 15
- Người bảo tôi lấy tất cả các tài liệu, đồng thời kêu tôi giữ bí mật và không được để lộ...Đó là cô thư ký của giám đốc, cô Trâm Anh.
Giám đốc Lâm ngạc nhiên, anh dường như không dám tin vào điều hắn ta vừa nói nữa.
Trâm Anh cô bỗng dưng giận dữ, cô bỏ tất cả các thứ trên tay của mình xuống đât. Đôi tay nhỏ nhắn đang đẩy cánh của một cách thô bạo. Cô đi đến phía trước của tên đó.
Bộp..
Cô vừa mới tát vào khuôn mặt đểu cán của tên đó.
Đình Dương nhìn cô đầy ngạc nhiên.Điều cô vừa mới làm, anh chưa bao giờ nhìn thấy từ cô. Bảo Lâm cũng ngạc nhiên không kém.
- Tôi ư? Bằng chứng đâu? - Giọng nói của cô bây giờ trở nên lạnh lẽo đến băng giá.
Theo sau lời nói, cô đưa cho tên đó một nụ cười kinh bỉ.
- Cô không còn nhớ sau cô Trâm Anh? Ngày thứ Năm của hai tuần trước, cô đã gọi cho tôi và bảo tôi lấy tất cả các tài liệu trong phòng lưu trữ của công ty và hứa sẽ đưa cho tôi 2 tỷ. Lẽ nào cô không còn nhớ? - Tên ấy nói như có ý cười.
- Bây nhiêu thôi mà đã đổ tội cho tôi? - Cô nói, vẫn giữ cái nụ cười nữa miệng.
- Đương nhiên, chỉ nói thôi thì sẽ không đủ thuyết phục rồi. - Hắn cười đểu, rồi nói tiếp. - Cô Trâm đây đang giữ tất cả các tài liệu đó. Tôi còn nhớ là cô đã đặt nó vào hộp tủ của bàn làm việc của chính cô mà. Xem lại thử đi.
Hắn nói xong rồi đi đến bàn làm việc của cô. Lấy ra một sấp tài liệu, đúng...là thât.
- Cậu cho điều chỉnh camera lại một lần nữa đi. - Đình Dương bây giờ mới lên tiếng, Anh dám chắc chắn, Trâm Anh không-bao-giờ làm việc đó.
Là thế, tất cả mọi người một lần nữa đi vào phòng an ninh. Video quay tiếp tục cái khúc giữa đã bị một màu đen bao phủ, đó là những hình ảnh của cô...đang bỏ sấp tài liệu vào ngăn bàn rồi đi vội.
Thế là...đã rõ chưa?
- Kế hoạch của anh cũng tốt lắm nhỉ? - Cô nhìn hắn ta, ánh mắt không thôi kinh bỉ.
- Tôi thật sự không làm chuyện này.- Cô quay qua Bảo Lâm, ánh mắt như đang muốn giải thích điều gì đó.
Chưa để cho anh trả lời, tên cướp tài liệu đã lên tiếng trước.
- Xin hãy bảo vệ tôi. Cô ấy nói rằng nếu bí mật bị lộ, cô ấy sẽ giết tôi...tôi...
- Anh còn ở đó mà diễn sao? Tôi còn chưa gặp anh một lần nữa mà...- Lời nói của cô chưa dứt, thì Bảo Lâm lên tiếng.
- CÔ THÔI ĐI! Bằng chứng rõ ràng thế rồi mà cô còn chối sao? - Giọng của Bảo Lâm như đang rất nổi giận.
Thôi rồi, hết rồi...
Công sức của cô bấy lâu nay...
Vẫn không làm cho anh rung động...
Dù chỉ một lần...
Cô đã hy sinh cho đi rất nhiều thứ, điều đó cũng có nghĩ là cô đã yêu anh rất nhiều. Và bây giờ...anh dường như không cần điều đó, anh không cần cô. Những điều cô làm từ trước đến giờ, những lần cô thể hiện tình yêu của mình cho anh, những lần nhìn anh hạnh phúc cùng người con gái khác, cô thầm đau lòng. Thế nhưng, tất cả những điều đó, vẫn không làm cho anh rung động được. Anh không đặt sự tin tưởng ở cô.
Anh đã yêu cô một lần nữa? Ngụy biện, điều đó chỉ là ngụy biện. Chỉ là cô tự mình mơ tưởng, mơ tưởng vào một điều mà chẳng thể nào trở thành sự thật. Thế thì bây giờ, cô lấy cớ gì mà phải tin tưởng, đặt niềm tin của mình vào một hạnh phúc, mặc dù đã biết...nó không tồn tại, sẽ chẳng bao giờ nó có thể tồn tại được nữa. Tất cả, đã hết rồi...hết thật rồi. Cũng đã đến lúc, cô nên từ bỏ rồi...Phải rồi, phải từ bỏ thôi...
Cô nhìn Bảo Lâm, một ánh mắt rất kỳ lạ. Nơi tận trái tim của anh khẽ đau nhói, một thứ gì đó đang bớp nghẹn trái tim của anh một cách nhẹ nhàng, đau đớn mà lưu luyến.
Rồi cô bước đi, đôi tai của cô bùng lùng. Đôi chân lại một lần nữa, vô thức bước đi trên con đường quen thuộc, một cảm giác nặng nề cứ thế mà sâu lấn vào trong trái tim của cô, một lần nữa...vì anh.
Đình Dương nhìn anh, rồi lại nhìn tên khốn đang ngồi dưới kia. Anh biết, ai đó đang âm thầm hãm hại cô. Nhưng bây giờ, anh cần đi theo cô để tránh cô tìm đến những việc làm dại dột. Thế là anh lao ra ngoài, nơi mà người con gái đang đi một cách không hướng định.
Một chiếc xe đang chạy với tốc độ khá nhanh, điên cuồng lao đến. Và cô, người con gái xấu số đang đi qua phía lộ, và...
* * *
- Những điều cậu nói là thật? - Bảo Lâm hỏi, lạnh lùng, băng giá.
- Đúng, thưa giám đốc.
- Được rồi, cậu ra ngoài đi. - Anh nói, ngã người vào chiếc ghế đang ngồi. Anh thấy trong lòng của mình nặng trĩu.
Một cảm giác lo lắng, bồn chồn cứ thế mà xen nhau làm cho anh cảm thấy khó chịu, không lý do. Anh bỗng nhớ lại đôi mắt lúc nãy mà cô đã dành cho anh. Tại sau anh lại thấy đau lòng như thế? Có phải anh đã yêu cô gái này mất rồi không? Nực cười, làm sao có thể chứ.
Bỗng dưng, ánh mắt của anh hướng về cái tủ nhỏ phía bên góc của phòng làm việc. Từ khi trở lại đến giờ, anh chưa bao giờ mở nó dù chỉ một lần. Trong anh như rất muốn mở nó ra. Nghĩ là làm, anh đi đến và mở ra một cách không chần chừ.
Phía trong là những tấm ảnh và những cuốn băng. Anh lấy một cuốn băng ra và mở nó lên.
...
- Trâm Anh, nhìn anh này. - Là giọng nói của anh, Bảo Lâm. Dường như anh đang cầm máy quay.
Nhưng sao khác quá. Giọng nói ấy rất dịu dàng và trầm ấm lắm. Không giống như anh bây giờ, lạnh lùng và băng giá.
- Lâm à! Đi thôi, em muốn đến đó. - Vừa nói, cô vừa kéo và vừa chỉ lên phía tháp Eiffel cao to phía trước mặt. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mặt háo hức, đáng yêu đến lạ.
- Được rồi. Từ từ thôi, đợi anh với. - Bảo Lâm mĩm cười, máy quay vẫn chỉ quay mỗi mình cô.
- Bảo Lâm, nhanh đi mà... - Cô cứ thế mà chạy về phía trước.
Bỗng cùng lúc đó, một cậu bé đáng yêu đi đến, tóc màu vàng, giống như Bảo Lâm vậy.
- Chị ơi. Em bị lạc bố mẹ của em rồi, chị giúp em với được không ạ? - Cậu bé ấy nói tiếng anh, giọng có chút lo sợ nhưng cậu bé vẫn không khóc.
- Bố mẹ của em ở đâu? - Cô ngốc nghếch hỏi.
Anh bậc cười, nếu biết thì cậu nhóc ấy đến nhờ cô giúp để làm gì?
- Em không biết ạ. - Cậu bé ấy nói.
- Được rồi, chị dẫn em đến khu bảo vệ để nhờ người thông báo giúp nhé! Em chịu không?- Cô ngồi xuống nói chuyện với cậu bé. Làm cho trái tim của ai đó đang lỗi nhịp.
- Dạ vâng. - Cậu nhóc nói, rồi mĩm cười. Rồi lại xụ đôi má phủng phỉnh xuống. - Chị ơi, em đói.
Cô bối rối không biết phải làm gì, vội lấy hộp bánh cookie trong cặp cho cậu bé ăn.
- Chị chỉ có cookie thôi, em ăn đở nhé. - Cô nói nhỏ nhẹ, bàn tay vuốt vuốt tóc của cậu bé.
- Em cám ơn chị. - Rồi cậu bé ăn một cách ngon lành, đáng yêu đến lạ.
Thế rồi cô dẫn cậu bé đi đến phòng bảo vệ. Các chú bảo vệ nói lên loa và bố mẹ của cậu bé cũng đã đến rước cậu sau đó. Mẹ của cậu bé ôm chầm lấy cậu, đôi mắt ươn ướt dường như đang khóc. Cũng đúng thôi, vì cậu nhóc rất đáng yêu mà. Nếu được, cô cũng rất muốn có những đứa trẻ đang yêu như vậy.
Thế mà khi gia đình của cậu bé đã đi về hết. Phút đấy cô mới biết là cô đang bị lạc...Bảo Lâm.
Luống cuống đi vòng vòng tìm Lâm, thế nhưng Lâm vẫn không xuất hiện. Lâm đang ở đâu chứ? Tại sao cô lại bất cẩn mà để lạc Lâm cơ chứ? Cứ thế, cô cứ mãi đi rồi lại đi. Mọi người ai cũng nhìn rất xa lạ, không ai là quen thuộc với cô cả. Nỗi sợ hải cứ thế mà xâm chiếm lấy nhũng dòng suy nghĩ của cô.
Cô sợ, cô rất sợ. Cô ngã xuống đất, nước từ hai bên khóe mắt của cô dâng trào. Cô khóc, không quan tâm bất cứ điều gì, cô vẫn và cứ khóc.
Bỗng, một bàn tay ấm áp ôm lấy cô, là Bảo Lâm.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi nhóc. Nhóc đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi. - Bảo Lâm nói, nhỏ nhẹ, ấm áp.
...
Giám đốc Lâm cảm thấy lòng mình trở nên ấm lạ, anh lật lật những tấm ảnh của cô và anh. Vừa xem, anh vừa nỡ những nụ cười đốt cháy lòng người. Nhưng anh đâu biết, ngày mai đây chuyện gì sẽ xãy ra với chính mình.
* * *
Chiếc xe điên cuồng chạy thẳng, và rồi...
Két....
_ The Blue Heart _