Chương 27
- Cái này...là thuốc nổ sao? - Cô ngạc nhiên hỏi, như rằng cô đang không tin cái thứ trước mặt của mình có thể phát nổ.
- Thấy vậy thôi chứ công dụng của chúng rất hiệu ích đó. - Jack mĩm cười, như hiểu được những suy nghĩ của cô. - Chúng được dùng cho việc đánh lừa giác quan và trốn thoát. Rõ hơn là, khi em bị dồn vào tình thế nguy hiểm, em có thể dùng chúng vì khi có lửa, chúng sẽ phát nổ, tạo ra một lớp khói dày và lan rộng một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, chúng sẽ không tổn hại được đến tính mạng đâu. Nói cách khác, chúng có thể là một trò chơi để hù dọa đó.
Jack nói xong, anh cho tất cả các hỗn hợp vừa mới tạo ra vào trong những chiếc lọ nhỏ.
Đôi mắt của Nhật Linh cô nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
- Anh...đã học rất cao? - Nhật Linh cô hỏi.
Jack không trả lời ngay, đôi mắt của anh nhìn vào một khoảng trời nào đó. Một lúc sau, anh lên tiếng. - Ừ, anh hoàn thành khóa học 10 năm tại Mỹ.
- Thật sao? Em nghĩ một người khi muốn trở thành bác sĩ thì sau khi 10 ra trường thì cũng là... Ý em là không phải trẻ như anh. - Cô ngạc nhiên, dường như có một bí ẩn lớn nào đó.
- Anh...học nhảy lớp. - Jack nói, rồi nở một nụ cười nhẹ.
- Thế là anh là thiên tài sao?
- Có một người còn hơn anh nữa đó.
- Ai thế ạ? - Cô như muốn biết người đó là ai, đưa ánh mắt nhìn Jack như đang muốn được biết người đó ngay lập tức vậy.
- Rồi em sẽ biết thôi. - Jack nói, lại một lần nữa đưa cho cô một bí mật mờ nhạt, lập lờ và khó hiểu.
Nhật Linh cô chẳng nói gì. Jack cũng chẳng lên tiếng nữa. Hai người dường như đang phải bận suy nghĩ về chuyện riêng. Thế nhưng riêng cô, Bảo Lâm cũng đã từng học nhảy lớp. Các anh cũng thế, thật ra xung quanh cô toàn là những người tài giỏi. Cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được nhận sự quan tâm của các anh.
Cô thấy nhớ Bảo Lâm đến điên cuồn, cái vòng tay ấm áp ngày ấy giờ chẳng thể sưởi ấm cho cô ở cái nơi lạnh giá này. Khi xa anh rồi, cô mới biết được là cô không cảm thấy an toàn khi ở cạnh bất cứ ai, ngoài Bảo Lâm. Cô sợ rằng, nếu cô đi lâu quá. Bảo Lâm rồi có còn nhớ đến cô không? Thế mà, nếu cô không về nữa, thì...?
Những cảm xúc hổn độn làm cho khóe mắt của cô rưng rưng, nhưng cô đã nhanh chóng lau đi chúng.
- Em...muốn thử chúng không? - Jack ngẩn đầu lên hỏi, rồi lại nở một nụ cười mê hồn.
Trong vô thức, Nhật Linh cô gật đầu.
* * *
- Hai con có chuyện gì muốn nói à? - Ông Nghi, bố của Đình Dương hỏi.
- Dạ! Tụi con muốn đính hôn ạ! - Đình Dương nói. Thế nhưng khuôn mặt của anh rất ư là bình thản, cứ như là không có việc gì là hệ trọng cả.
Trái ngược lại với anh, Mai Anh đứng cạnh mà trái tim cứ đập liên hồi. Cảm giác như cô đang dẫn bạn trai về ra mắt bố mẹ vậy.
Ông bà Nghi và ông bà Phương ngạc nhiên không kém. Họ nghĩ rằng sẽ phải làm những chuyện to tác hơn thì hai đứa trẻ này mới chịu làm lễ, thế mà...
- Được thôi. - Bà Nghi nở một nụ cười như có vẻ rất hài lòng.
- Mình nên bàn việc chuẩn bị cho lễ cưới thôi. - Bà Phương nói, nở một nụ cười hiền hậu.
Mọi người không lo lắng vì họ biết, bà Phương và bà Nghi sẽ biết cách chuẩn bị một cách chu đáo nhất.
* * *
- Ngày mai cô có thể đến làm rồi đó. - Đình Dương nói, vẻ mặt không mấy xúc cảm.
- Cứ như là...anh mua tôi í nhở? - Mai Anh nhăn nhó, thế nhưng, cô vẫn chấp nhận.
- Tôi chưa bao giờ để đối phương phải chịu thiệt. - Đình Dương đáp lại, ánh mắt chăm chú lái xe.
Mai Anh chuyển hướng mắt của mình đến con gấu được đan bằng những hạt trân châu, trông rất đẹp mắt.
- Cái này đẹp thật đó! - Cô đang có ý định đưa tay đến chạm vào nó thì...
- Đừng đụng vào nó. - Đình Dương cản, chiếc xe lập tức được quay vào lề đường. Đình Dương với vẻ mặt tức giận, anh quát. - Cô có chịu ngồi yên không hả?
Mai Anh thấy đôi mắt của mình cay cay. Đến cả bố cũng chẳng quát cô như vậy. Như rằng, cô sẽ phát khóc ngay giờ phút này. Cô cố nén lại.
- Tôi xin lỗi. Tôi xuống ở đây được rồi. Anh về cẩn thận nha. Tôi thành thật xin lỗi. - Mai Anh nói, giọng nói có chút mạnh mẽ, thế nhưng, đó chỉ là ngụy biện.
Cô bước ra ngoài, đôi chân cố bước đi thật nhanh. Điều đơn giản là, cô không muốn Đình Dương thấy sự yếu đuối của cô. Nước mắt theo sau đó mà lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn.
Vì cô ngây thơ quá, thế nên chưa biết được sự đời đáng sợ thế nào? Hay vì anh vô tình quá, thế nên không biết mình đang tổn thương cô?
Đình Dương chẳng biết mình bị sao nữa. Anh chỉ cảm thấy anh ghét người con gái ấy. Mặc dù anh chưa bao giờ ghét ai nhưng bây giờ, khi thấy cô ấy anh lại thấy khó chịu nhiều đến thế.
Anh cho xe quay đi, chẳng màng về người con gái đó. Phút chốc, anh liếc nhìn lên con gấu nhỏ xinh xắn đó. Rồi lắp bắp.
- Trâm Anh...em vẫn ổn chứ?
Chưa bao giờ...anh hết yêu cô.
* * *
Jack dẫn Nhật Linh đi đến một cách đồng có đầy đủ các loại hoa trông rất đẹp mắt. Cô tròn mắt ngạc nhiên vì không ngờ rằng, nơi thế giới lạnh lẽo này lại có một vườn hoa đẹp đến thế. Thế nhưng, họ không ngừng ở đó, Jack vẫn tiếp tục bước đi, họ đi đến phía sau của vườn hoa, nơi được bao phủ bởi cỏ.
- Đến nơi rồi! - Jack mĩm cười. - Em sẵn sàng chưa?
- Vâng!
Jack lấy hai viên đá cọ xát lại với nhau để tạo lửa.
- Em ra xa một chút.
Anh đưa ngọn lửa châm vào sợi dây của quả bơm rồi ném thắng về phía trước.
BÙM!!!!
Theo sao đó, một làn khói lan tỏa mù mịt cả khu vườn, đến cả Jack đứng cạnh cô mà cô cũng chẳng thấy được.
* * *
- Cám ơn mọi người đến dự buổi tiệc khánh thành của công ty. - Thiện Như nhẹ nhàng nói.
Cô đã thực hiện rồi, những gì cô nói vào hôm sinh nhật của cô. Giờ đây, một công ty thời trang với quy mô không lớn nhưng cô sẽ chắc rằng, cô sẽ mở rộng và phát triển nó.
- Tôi rất vui vì mọi người đã có mặt tại đây. W&M hứa hẹn sẽ mang đến cho các bạn một lối thời trang mới, đơn giản, sang trọng và tinh tế.
Nói đến đây, cả khán đài rồ rề vổ tay, trong đó có cả...Minh Tuấn.
- Đến đây, tôi xin được thông báo. W&M sẽ bắt đầu cuộc hành trình từ đây.
Theo sau là màn giới thiệu những chiếc váy độc đáo của nhà thiết kế Thiện Như. Mọi người trầm trộ với vẻ mặt như rằng đang rất muốn sở hữu chúng. Những chiếc váy được thiết kế theo phong cách hoàn toàn mới lạ. Khi mặc vào, người mặc sẽ cảm thấy dễ chịu mà không gò bó ở bên trong. Bên ngoài là những kiểu thiết thế hoàn toàn tinh tiết và làm nổi bật người mặt một cách hoàn hảo. Chất liệu vãi mềm mại mà tạo nên cảm giác mới mẽ. Chẳng giống với những chiếc váy chứa đầy kiểu cách phức tạp. Những chiếc váy của Thiện Như là những chi tiết đơn giản, nhưng vẫn làm nỗi bật cho người mặc một cách tinh tế.
* * *
Mai Anh ngồi đợi Đình Dương tại phòng làm việc của anh. Vì hôm nay, họ sẽ đi mua nhẫn cưới. Cô vốn dĩ sẽ nói với anh trước nhưng rồi lại không. Dường như cô đang muốn tạo cho anh một sự bất ngờ nào đó.
Cô chợt nghĩ, cuộc hôn nhân này chỉ có nghĩa cho việc lợi ích thôi, chẳng có một chút gì đó gọi là tình yêu cả. Nếu có thì cũng chỉ là tình yêu được xuất phát từ cô thôi. Cô không biết... rồi mai này cô có hối hận không?
Dù cô biết, anh chẳng dành một chút tình cảm gì cho cô, thế nhưng cô vẫn hi vọng. Vào một ngày nào đó, cô và anh sẽ có được hạnh phúc cùng với nhau...nhưng cô thấy ngày ấy còn xa lắm.
Cô cảm thấy thật lạ, một người thông minh nhại bén như cô đây mà lại là kẻ ngu ngốc trong tình yêu. Đôi khi, cô chẳng thể suy nghĩ gì khi gặp Đình Dương. Tình yêu...
- Cô đến đây làm gì? - Đình Dương hỏi khi vừa mở cửa vào.
Có lẽ, anh vừa tan hợp.
- À, tôi đến để cùng anh đi mua nhẫn. - Mai Anh nở một nụ cười tươi tắn.
- Nhẫn? Chỉ cần gọi cho họ chọn đại một đôi rồi mang đến đây thôi. Không cần phải tốn thời gian như vậy. - Đình Dương nói, đôi mắt dán vào sắp tài liệu.
Mai Anh chợt thấy chạnh lòng. Đối với anh, cuộc hôn nhân này không đáng để quý trọng đến thế sao? Một chút thời gian bỏ ra cũng không đáng sao? Anh...ghét cô đến vậy sao?
Như hiểu ra được việc gì đó. Đình Dương lên tiếng.
- Còn một tiếng nữa thì tôi tan ca. Nếu cô đợi được thì đi vậy.
Một niềm vui nào đó lại xuất hiện len lõi trong cô. Mọi khi ở cùng Đình Dương, cô không thể nào điều khiển được cảm xúc của mình nữa.
_The Blue Heart_