Chương 40
Một tiếng "rầm" vang lên.
Đình Dương khẽ khuy xuống, máu từ từ thoát ra khỏi người của anh. Một cảm giác đau đớn kéo đến làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Trâm Anh bị đẩy ra ngoài nhưng cô vẫn ý thức được và đứng dậy, cô đi đến gần Đình Dương.
- Đình Dương! Anh đừng xảy ra chuyện gì! Xin anh...! - Cô nói gấp gáp, lệ từ hai khóe mắt của cô dâng trào.
- Trâm Anh...? Em... đã... đã... về rồi! - Đình Dương yếu ớt nói. Môi của anh nở một nụ cười đầy ấm áp.
- Em đã về rồi! - Trâm Anh nghẹn ngào. - Anh phải tỉnh dậy đó! Em có nhiều điều muốn kể cho anh...!
Cô vừa dứt lời thì xe cấp cứu cũng đã đến, Đình Dương lại một lần nữa phải vào viện...vì cô, Trâm Anh.
Phía bên kia đường, Mai Anh vẫn đứng đó, đôi chân của cô lại không thể duy chuyển trong giây phút gấp rút ấy. Cô chỉ biết đứng đó và đã quan sát tất cả, những sự việc vừa xảy ra. Trái tim đáng ghét của cô lại nhói lên làm cho cô cảm thấy khó thở đến ngộp thở. Cô nhẹ đặt bàn tay của mình lên nơi trái tim và xoa nhẹ.
Mọi chuyện...rồi cũng sẽ ổn thôi!
* * *
Lúc Mai Anh đến tới bệnh viện thì Bảo Lâm cũng đã đến vài giây sau đó. Bảo Lâm đi nhanh đến chổ của Trâm Anh, anh xoay cô một vòng rồi hỏi dồn dập. - Em không bị sao chứ? Tại sao lại không cẩn thận mà để vào đây?
- Em không sao! Chỉ là bị thương nhẹ thôi! - Trâm Anh yếu ớt trả lời.
- Vậy còn...?
- Đình Dương đang ở trong đó! - Trâm Anh nhìn lên phía của một cánh cửa có tên là "phòng cấp cứu".
Bảo Lâm cảm thấy lo lắng hẳn, cậu bạn thân của anh đang ở trong đó, mà còn đã giúp...
Thời gian chờ đợi cứ như là thập kỷ, mỗi giây phút trôi qua dường như có thể giết chết người mà chẳng cần đến dao kéo. Bầu không khí trở nên yên lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Mọi người dường như đang theo đuổi những suy nghĩ của họ. Bầu không khí yên tĩnh hẳn...
Một khoảng thời gian khá lâu sau đó, các vị bác sĩ cũng đã trở ra và thông báo tình hình.
- Hiện tại thì mọi chuyện đã ổn rồi! Bệnh nhân đã được đưa đến phòng hồi sức, mọi người có thể đến đó! - Một vị bác sĩ nói, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của ông hiện rõ hẳn.
- Cám ơn!
* * *
Trâm Anh ở đấy đến sáng thì cũng được Bảo Lâm đưa về. Bây giờ chỉ còn Mai Anh ở lại cùng Đình Dương. Nhìn anh đang trong cơn hôn mê với khuôn mặt mệt mõi mà sao cô thấy mình đau quá. Cô nhẹ nắm lấy bàn tay của anh, cái cảm giác ấm áp ấy chưa bao giờ là hết. Khuôn mặt của anh nhợt nhạt một màu xanh, đôi môi của anh khô khốc và bạc màu.
Mai Anh nhẹ lấy một miếng nước và chấm vào môi của anh. Từng động tác chăm sóc cho anh là từng lần nhói tim mà không có lấy một lý do. Bây giờ, nước mắt đang kìm nén của cô đã thi nhau rơi xuống. Bàn tay của cô đang đặt trong tay của anh khẽ siết chặt. Cô quay sang hướng khác.
Cùng giây phút ấy, đôi mắt của Đình Dương khẽ mở. Mai Anh dùng tay còn lại lau nước mắt mà chẳng để ý.
Đình Dương yếu ớt chớp mắt, anh nhìn cô, nhẹ nhàng đến lạ. Bàn tay của cô sao mà lạnh quá? Dường như anh đang giữ ấm cho cô bởi vì tay của anh lúc nào cũng ấm cả.
Hai người chẳng ai nói gì, cứ thế mà giữ im lặng.
Cánh cửa phòng bệnh bất chợt mở, Mai Anh chợt giật mình và quay mình về hướng cánh cửa. Đó là bà Nghi, bà đi nhanh vào và đến hỏi cô tới tấp. - Đình Dương sao rồi con? Bác sỉ nói thế nào? Nó đã khỏe hẳn lên chút nào chưa?
- Mẹ... - Mai Anh lắp bắp, cô quên mất phải báo cho mẹ chồng rằng anh mới phải vào viện.
- Cái cậu này! Đã khỏe hơn chưa? - Bà Nghi đi tới hỏi thăm cậu con trai của mình.
Mai Anh chợt ngạc nhiên, Đình Dương đã tỉnh lại đâu mà...
Cô duy chuyển ánh nhìn sang anh, Đình Dương đã tỉnh lại từ bao giờ và đang nhìn cô.
- Ơ anh tỉnh rồi à? - Mai Anh bối rối, bàn tay của cô vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của anh.
Đình Dương không trả lời cô, anh chỉ cụp nhẹ mí mắt thay cho câu trả lời. Bàn tay của anh rút ra khỏi tay cô để chống người ngồi dậy. Giây phút ấy, Mai Anh lại một lần nữa cảm thấy trái tim cô nhói lại.
- M...mẹ! - Đình Dương yết ớt gọi.
- Con không sao chứ? - Bà Nghi đến gần và đỡ anh ngồi dậy.
Sức khỏe của Đình Dương bây giờ rất yếu, chân phải của anh bị chấn thương nặng nên anh không thể cử động nhiều và cần phải có thời gian để có thể hồi phục.
Mai Anh chợt thấy mình sao mà thừa thãi quá, cô khẽ nói. - Con xin phép ra ngoài mua chút cháo ạ!
- Thôi không cần đâu con dâu, mẹ có đem theo kìa. - Bà Nghi xua tay, bà nói rồi chỉ tay về hướng chiếc giỏ. - Con lấy ra đi! Đình Dương ăn liền cho nóng!
Mai Anh lấy ra một cái tô giữ nhiệt và giữ kín. Cô nhẹ mở ra, một mùi cháo thơm ngác làm cho bụng của cô sôi lên. Nhưng đó không phải là của cô, mà là của Đình Dương.
Cô đúc anh từng muỗng, từng muỗng như những lần trước cô đã làm. Đình Dương chỉ đón những muỗng cô đúc mà không nói gì vì anh còn không đủ sức để nói chuyện.
Cả buổi chiều hôm ấy, anh chỉ ngủ và chẳng nói với cô dù chỉ một câu. Mới ngày trước, anh vẫn còn nấu đồ ăn và trò chuyện với cô rất vui vẻ, mà sao bây giờ anh lại trở về cái dáng vẻ của ba năm trước rồi. Là vì sự trở lại của người cô ấy chăng?
* * *
Sáng hôm sau, cô vào bệnh viện sau khi cô nấu một chút cháo cho Đình Dương. Thế nhưng, khi chưa bước vào đến cửa thì cô đã thấy Đình Dương đang cười nói vui vẻ cùng Trâm Anh, người con gái mà anh đã yêu.
Trong giây phút ấy, cô cảm thấy trái tim của mình như vở vụn. Toàn thân của cô run lên kìm nén sự đau đớn và cô đang cố ngăn mình để không phải phát ra những tiếng nất nghẹn ngào mà Đình Dương sẽ không bao giờ hiểu được cái cảm giác đó của cô là như thế nào. Cô chạy đi nơi khác, một nơi mà cô có thể ở một mình.
Đã ba năm rồi, mọi cố gắng của cô trong ba năm thật ra chẳng là gì cả. Ba năm của cô dành hết cho anh mà vẫn không thể thay đổi gì. Người anh yêu là cô ấy, mãi mãi sẽ vẫn là cô ấy... Mọi thứ về cô ấy đều có thể làm cho anh vui vẻ. Thế thì, cô còn ở lại để làm gì? Đã ba năm rồi, không quá dài cũng chẳng được gọi là ngắn, cô đã ôm cái tình yêu này mãi mà chẳng chịu buông. Có lẽ cũng đã đến lúc rồi! Bản hợp đồng đã hết rồi, mọi chuyện cũng nên phải kết thúc rồi...
Mai Anh nhẹ bước vào phòng hồi sức của anh, cô nhìn anh mà lòng nghèn nghẹn. Cô ấy và anh, tình yêu của anh dành cho cô ấy sao mà lớn quá? Lớn đến nỗi có thể đánh bay đi sự cố gắng của cô. Ba năm...chẳng có gì thay đổi.
Cánh cửa khẽ mở, bà Nghi và bà Phương, mẹ của cô, đi vào.
- Sao con còn chưa về nhà chuẩn bị ngày mai còn đi làm? - Bà Nghi khẽ hỏi.
- Con về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi rồi còn đi làm. Nơi đây để hai bà già này lo được rồi! - Bà Phương nói.
Mai Anh khẽ nhắm mắt lại, cô thở một hơi sâu rồi cô đi đến gần hai vị phụ huynh, vẻ một có vẻ hối lỗi.
- Ba...bác Nghi! - Cô khẽ lên tiếng, giọng nói trở nên yếu hẳn.
Bà Nghi ngạc nhiên, dường như bà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Con đang giỡn bậy bạ cái gì đó Mai Anh? - Bà Phương chợt tức giận.
Mai Anh không trả lời câu hỏi của mẹ, cô nói tiếp. - Con xin lỗi mẹ! Con xin lỗi bác Nghi!
Giọng của cô nghẹn ngào, một giọt nước mắt đã rơi xuống khuôn mặt của cô.
- Con đã làm sai cái gì mà xin lỗi hả Mai Anh? - Bà Nghi nói, dù có phần ngạc nhiên nhưng bà vẫn dịu dàng.
- Dạ...Tụi con...Con và Đình Dương...là...chỉ là... giả thôi ạ! - Mai Anh thú nhận trong sự sợ hãi, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hải như lúc này đây, đối diện với sự thật và hai vị phụ huynh.
- Mai Anh...con...! - Bà Phương nghẹn giọng, bà như không tin vào những gì mình vừa nghe.
- Mai Anh! Con nói đi, mọi chuyện là như thế nào? - Bà Nghi hỏi.
- Dạ, con...- Mai Anh không thể hoàn thành lời nói vì cô đang rất sợ hải và lo lắng. Cô lấy lại bình tỉnh rồi nói tiếp. - Dạ, tụi con làm một bản hợp đồng ạ! Con sẽ phải giúp cho công ty phát triển hơn và...và nếu Đình Dương có vợ rồi thì các cổ đông có niềm tin tưởng nhiều hơn...Con...
- Con không có lợi ích gì? - Bà Nghi nhíu mài hỏi.
- Con...- Mai Anh ngập ngừng.
- Là do Đình Dương ép buộc con? - Bà Nghi tra hỏi.
- Dạ không ạ! - Mai Anh trả lời ngay một cách chắc chắn. - Là do con đề nghị trước...!
- Vậy là con có tình cảm với Đình Dương?
Đầu của Mai Anh đã cúi xuống, nay cô lại không dám ngước lên.
- Mẹ hỏi con một câu! Con có thực sự muốn từ bỏ? - Bà Nghi nhìn cô, bà muốn một câu trả lời từ cô.
Mai Anh không trả lời, cô chỉ gật nhẹ đầu. Cô nào đâu muốn từ bỏ, chỉ là cô đã quá mệt mõi thôi! Cô mệt mỏi vì phải đợi chờ. Cô mệt mõi vì con tim cứ mãi đau nhói, cô mệt mõi...vì cô yêu anh! Thế nên, cô mới từ bỏ! Cô thấy, nếu cô yêu thương bản thân của mình nhiều hơn thì chắc có lẽ sẽ dễ dàng hơn của việc cô dành trọn tình cảm của mình cho anh... Là cô...muốn buông tay...
- Bây giờ con quyết định sẽ làm gì? - Bà Phương lên tiếng, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng một phần là lỗi của bà. Bà không nên ép buộc cô phải làm việc này, việc nọ để rồi hôm nay lại nhìn thấy con gái của mình như thế này.
- Con...sẽ trở về Mỹ ạ! - Mai Anh thành thật, nỗi sợ hãi trong cô vẫn chưa nguôi.
Bầu không khí trở nên yên lặng, một lúc sau, bà Nghi lên tiếng.
- Mẹ cũng đã coi con như con ruột trong nhà rồi. Cứ gọi bác là mẹ! - Bà Nghi nói, giọng bà buồn buồn. - Khi nào rảnh thì đến thăm mẹ, mẹ luôn chào đón!
Mai Anh chợt òa khóc, cô ôm chầm lấy bà Nghi.
- Con cám ơn...mẹ!
- Vậy về thôi! Mẹ giúp con dọn đồ.
Một lúc sau khi Mai Anh và bà Phương ra khỏi, Đình Dương mới nhẹ mở mắt và quay lại nhìn. Toàn bộ cuộc trò chuyện đã được anh nghe tất, thế mà không hiểu sao anh lại không có phản ứng gì cả.
- Mẹ...con xin lỗi! - Đình Dương khẽ nói, anh cảm thấy đau lòng đến lạ.
- Mẹ không trách con. - Bà Nghi thở dài. - Mẹ chỉ tội cho con bé! Hi sinh tận cả ba năm, tuổi thanh xuân của một đứa con gái lvốn dĩ à rất ngắn! Vậy mà...
Đình Dương khẽ thở nhẹ, có lẽ đã đến lúc anh nên bắt đầu giải quyết mọi chuyện rồi.
_The Blue Heart_