Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm

Chương 11: Đến chậm một bước



"Ha!" Hà Tân sắc mặt càng thêm vặn vẹo, ai có thể nghĩ tới một Omega đẹp trai mê người lại có một mặt như vậy?

Hai người kia muốn nắm lấy cánh tay của Hà Tân, nhưng Hà Tân đã gạt ra một cách mạnh mẽ và hét lên: "Đừng đụng bàn tay bẩn thỉu của bọn mày vào tao!"

Hai người kia cũng không dám nữa, chỉ có thể cầu xin: "Lần sau chúng tôi không dám nữa!"

"Còn có lần sau?"

Hà Tân đột nhiên đứng dậy, đá hai tên kia một cách thô bạo.

Chân, tay, bụng, chỉ cần đá được hắn sẽ không bỏ qua.

Tuyến thể của hai người này đã bị pheromone của Kiều Lâm Triệt phá hủy, cho nên bây giờ không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể ôm đầu chịu đựng sự bạo lực của Hà Tân, miệng cầu xin Hà Tân có thể tha cho bọn họ "Làm ơn, tha cho chúng tôi. Xin cậu, buông tha cho chúng với"

"Cho chúng mày dám ức hiếp người của tao này!"

"Cho chúng mày làm cầm thú này!"

"Bình thường tao không thèm để mắt tới chúng mày, là vì không muốn lãng phí thời thời, làm sao, nghĩ tao thật sự không dám làm gì chúng mày đúng không?Hả?"

Hà Tân đá đến nghiện, động tác ngày càng không kiêng nể gì.

Bọn họ thậm chí không thể phát ra âm thanh cầu xin lòng thương xót được nữa, cơ thể của họ giờ đây đầy những vết thương.



"Hà Tân! Dừng lại!"

Một nam thanh niên cao tầm 185cm ôm lấy Hà Tân từ phía sau, ngăn không cho hắn đá hai người đó nữa.

Nếu Kha Ngải ở đây, cậu sẽ nhận ra người này, chính là người đã gọi Hà Tân ở dưới ký túc xá Omega hôm đó.

"Trần Nhất Dương! Buông tôi ra!" Hà Tân cố gắng thoát khỏi Trần Nhất Dương.

Nhưng càng giãy giụa, Trần Nhất Dương càng ôm chặt hơn, không cách nào thoát ra khỏi hai tay của Trần Nhất Dương.

"Không buông!" Trần Nhất Dương ngữ khí kiên định, không có chút nào ôn nhu như mọi ngày.

"Cậu có tin là tôi đánh cả cậu không?"

"Cậu sẽ giết chết người nếu cứ tiếp tục đánh!"

"Tôi chính là muốn chúng nó chết đấy!"

"Hà Tân, bình tĩnh lại!" Trần Nhất Dương cao giọng quát.

Tiếng quát đột này thật sự làm Hà Tân choáng váng, sau đó hắn bắt đầu khóc.

"Đều là lỗi của tôi! Là do tôi không nghe điện thoại! Nếu không Kha Ngải đã không xảy ra chuyện như vậy! Đều là lỗi của tôi!"

"Không đâu, không phải lỗi của cậu, là lỗi của bọn họ! Là lỗi của hai con cầm thú kia!" Trần Nhất Dương ôm lấy cậu an ủi.

"Tất cả là lỗi của tôi, lỗi của tôi!" Hà Tân vẫn tự trách, hắn thà là người gặp phải chuyện như vậy còn hơn phải chấp nhận Kha Ngải gặp chuyện tồi tệ này.

"Tất cả là lỗi của tôi, vì tôi đã không nghe điện thoại của cậu ấy, tại tôi!"

Một người vốn luôn lạc quan giờ đây lại khóc cạn nước mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Nhất Dương nhìn thấy Hà Tân khóc, anh rất lúng túng, nhưng anh biết lúc này dù anh có nói gì thì Hà Tân cũng sẽ không nghe, vì vậy anh lựa chọn im lặng, chỉ ôm Hà Tân, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn an ủi.

"Tôi đưa cậu về phòng học trước, xảy ra chuyện này, lớp thể dục không thể tiếp tục được."

Hà Tân không trả lời, hắn liếc nhìn hai con vật đang sống dở chết dở nằm trên mặt đất, nghiến răng, đi đến nhặt di động của Kha Ngải, rồi bất đắc dĩ đi theo Trần Nhất Dương trở lại lớp học.

Hắn không biết bây giờ Kha Ngải sao rồi, gọi điện thoại cũng không được, nhưng hắn vẫn tin tưởng Kiều Lâm Triệt, hắn biết Kiều Lâm Triệt sẽ không để Kha Ngải xảy ra chuyện gì.

Sau khi Trần Nhất Dương và Hà Tân rời đi, nhân viên nhà trường có liên quan đã nhanh chóng đến hiện trường, đưa hai học sinh đang hấp hối trong nhà vệ sinh đến bệnh viện và liên lạc với gia đình của họ.

Kiều Lâm Triệt bế Kha Ngải đến bãi đậu xe của trường, yêu cầu tài xế - chú Vương lái xe đến bệnh viện.

Kha Ngải nằm trong lòng Kiều Lâm Triệt từ nãy chưa nói lời nào, không muốn mà lên tiếng: "Không, đừng đến bệnh viện, anh ơi, không đến bệnh viện được không? "

Đôi mắt của Kha Ngải đã sưng lên vì khóc, có một chút cầu xin trong mắt cậu khi nhìn anh.

Kiều Lâm Triệt luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, huống chi lúc này Kha Ngải đang cần sự an ủi của anh: "Được, sẽ không đến bệnh viện nữa."

Sau đó Kiều Lâm Triệt nói với tài xế: "Chú Vương, trực tiếp đến nơi ở của tôi, gọi Lâm Hư Vũ qua đó!"

"Vâng, cậu chủ!" Tài xế Vương cung kính đáp.

"Được rồi, chúng ta không đi bệnh viện nữa, em đừng khóc, được không? "

"Ừm ~" Kha Ngải ngây ngốc gật đầu.

"Thực xin lỗi, loại chuyện này, sau này sẽ không bao giờ xảy ra, tôi cam đoan với em!" Kiều Lâm Triệt nhìn dáng vẻ Kha Ngải lúc này, trong lòng cảm xúc hỗn độn, bảy tám phần là đau lòng.

Kha Ngải siết chặt vòng tay, ôm Kiều Lâm Triệt càng chặt hơn, nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc, cậu thật sự rất mệt.

Khi đang mơ màng ngủ, cậu có thể cảm giác được Kiều Lâm Triệt đã dịu dàng hôn cậu, trên trán, mắt, chóp mũi và khóe miệng của cậu.

Cậu có thể cảm nhận được sự bất an của Kiều Lâm Triệt.

"Anh, anh bảo chuẩn bị hộp thuốc là vì... "

Lâm Hư Vũ còn chưa nói xong, Kiều Lâm Triệt ôm Kha Ngải từ trong xe ra, liếc cô một cái rồi ngắt lời: "Đừng nói nữa!"

Lâm Hư Vũ nhìn thấy Kha Ngải trong vòng tay của Kiều Lâm Triệt, cậu đang mặc áo khoác của Kiều Lâm Triệt, liếc mắt một cái cũng có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Vào đi!" Kiều Lâm Triệt ra hiệu Lâm Hư Vũ.

"Được, được!"

Lâm Hư Vũ theo sát Kiều Lâm Triệt, không dám tụt lại phía sau.

Kiều Lâm Triệt cẩn thận đặt Kha Ngải lên giường, sau đó nhìn Lâm Hư Vũ, có lẽ cũng chỉ có Lâm Hư Vũ mới biết ý nghĩa ánh mắt của anh: Tại sao vẫn còn đứng đấy? Không mau kiểm tra cho vợ anh đi!

Lâm Hư Vũ thực sự muốn cho anh một cái nhìn 60 độ, nhưng cô rất thức thời, cô biết mình không thể làm điều đấy lúc này, nếu không cô sẽ chết một cách thảm hại.

Cô chỉ có thể dùng giọng điệu nịnh nọt mà nói: "Cái này, phải lau người trước ạ?"

"Được!" Kiều Lâm Triệt hiếm khi đồng ý với quan điểm của cô, "Em đi ra ngoài trước đi!"

"Được, được! Em đi ra ngoài, em đi ra ngoài ngay đây!" Lâm Hư Vũ bị Kiều Lâm Triệt làm cho toàn thân nổi da gà.