Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm

Chương 13: Bảo bối lại khóc rồi



Kiều Lâm Triệt vẻ mặt bình thường hiếm thấy trở nên tối sầm lại: "Các người còn tiếp tục như vậy, tôi không bảo đảm sẽ phát sinh cái gì đâu!"

Anh trời sinh mang khí thế, vừa thốt ra liền khiến người ta sợ hãi, tên đầu trọc cũng thấy kinh hãi, không dám liều lĩnh hành động.

Nhưng sắc mặt không cải thiện một chút nào.

Hiệu trưởng Lý không dám nói gì, ở phía sau tự coi bản thân như không khí.

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với bác sĩ, Kiều Lâm Triệt giữ bộ dáng tôn trọng: "Mời ngài dẫn tôi đi xem tình hình của hai học sinh kia."

"Được, mời đi lối này!"

Bác sĩ đương nhiên vui lòng khi đối mặt với những người thấu tình đạt lý.

Hai học sinh đang nằm trên giường bệnh trong bộ quần áo bệnh nhân, vẫn còn hôn mê.

Khi Kiều Lâm Triệt đến gần, anh có thể thấy rõ hơn, rõ ràng là có người đã đánh họ, dù sao cũng không phải anh làm điều này, nhưng ai đó đã thay anh làm, giúp anh tiết kiệm năng lượng.

Người phụ nữ chỉ vào một trong hai người trên giường bệnh: "Cậu nhìn đi, con trai tôi bị thương như vậy, cậu phải chịu trách nhiệm!"



Mặc dù đã có người thay anh dạy cho hai tên khốn kiếp này một bài học, nhưng dù sao anh cũng ở trong thương trường nhiều năm như vậy, cũng không có thiện chí đội nồi thay người khác, giọng điệu bình thản nói: "Tôi không làm chuyện này."

"Không phải cậu? Người vừa rồi ở hành lang đích thân thừa nhận là ai!" Người đàn ông đầu trọc bóng nhẫy nổi giận, "Giờ muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"

"Những vết thương ngoài da này không phải do tôi, còn tuyến thể... Tôi không phủ nhận!"

"Tuyến thể? Tuyến thể có vấn đề gì?" Hai vợ chồng nghe thấy điều này liền hoảng sợ, không tự chủ được mà run lên, "Bác sĩ, bác sĩ, tuyến thể của con trai tôi bị sao vậy?"

Bác sĩ có chút khó nói: "Chuyện này... Tôi vốn định nói cho anh biết tình trạng tuyến thể của bệnh nhân, nhưng vừa rồi anh lại làm ầm lên như vậy..."

"Rốt cuộc là bị làm sao? Mau nói cho tôi biết!"

Kiều Lâm Triệt đứng ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, bộ dáng rất nhàn nhã.

"Tuyến thể của bệnh nhân đã hoàn toàn rối loạn, cần phải phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể!"

"Cắt tuyến thể?" Người phụ nữ không muốn chấp nhận hiện thực, "Bác sĩ, ông gạt chúng tôi đúng không?"

Sau khi cắt bỏ tuyến thể, tương lai chỉ có thể là một người bình thường.

"Đây là sự thật, người nhà nên chuẩn bị tinh thần." Giọng điệu của bác sĩ bình thản, sớm đã gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy.

"hức hức, hức hức"

Đàn ông trọc đầu tiếp nhận tốt hơn người phụ nữ, ôm lấy vợ mình mà an ủi.

"Đồ chó, mày không bằng súc vật, con trai tao đã làm sai cái gì? Tại sao mày lại đối xử với nó như thế?!" Người phụ nữ vừa khóc vừa mắng Kiều Lâm Triệt.

Kiều Lâm Triết cười mỉa mai, giọng điệu khinh thường nói: "Làm sai cái gì sao? Sao không đợi bảo bối của bà tỉnh lại rồi tự hỏi đi?"

"Mày hại con trai tao thành ra như vậy, tao sẽ không để mày yên, tuyệt đối sẽ không!" Gã trọc hăm dạo.

Kiều Lâm Triệt cười khinh bỉ.



Lúc này, bác sĩ nói: "Đi ra ngoài trước đi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi."

Kiều Lâm Triệt đã muốn rời khỏi nơi khói bụi này hơn bất kỳ ai khác.

"Người nhà sẽ cùng tôi ký cam kết phẫu thuật."

"aaaa hức hức" người phụ nữ vẫn đang khóc.

Một bệnh nhân khác người nhà vẫn chưa tới, hắn là con ngoài giá thú do cha hắn lừa tình sinh ra, mẹ hắn vừa sinh ra hắn đã ôm tiền bỏ trốn, để hắn ở lại nhà cha hắn, vợ cha hắn cũng không thích hắn, dùng đủ loại tra tấn, đem tất cả hận thù từ người đã câu dẫn chồng mình trút giận lên con của ả.

Để xoa dịu cơn giận của vợ, người cha không dám đối xử tốt với hắn, luôn đối xử lạnh nhạt với hắn, điều này đã khiến hắn lớn lên thành một kẻ đê tiện như vậy.

Kiều Lâm Triệt ban đầu muốn đến bệnh viện để tính sổ, nhưng thấy hai người họ bị đánh không thể nhận ra, cũng coi là tính toán xong. (đọc tại wattpad @EmmaS113)

Trở lại biệt thự.

Kiều Lâm Triệt một bên cởi giày ở cửa, một bên hỏi Lâm Hư Vũ, người đang lướt điện thoại trong phòng khách: "Em ấy tỉnh chưa?"

Lâm Hư Vũ: "Vẫn đang nằm trên lầu! Khi nãy tỉnh lại kêu muốn gặp anh, khóc một lúc rồi lại ngủ."

Kiều Lâm Triệt trầm mặc trong chốc lát: "Được, đã biết, anh đi lên xem em ấy."

Lâm Hư Vũ trợn tròn mắt, ngay cả vợ mình anh cũng không bảo vệ được.

Tiếp tục lướt điện thoại thôi, còn gì sung sướng hơn khi được ngắm trai đẹp chứ!

Kiều Lâm Triệt cẩn thận mở cửa, nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi ở mép giường.

Trên trán cùng chóp mũi Kha Ngải đều là mồ hôi lạnh, có lẽ là gặp ác mộng.

Kiều Lâm Triệt kéo lại chăn bị gạt ra cho Kha Ngải, đưa tay vào trong chăn nắm lấy tay cậu.

Nó ấm ấm mềm mềm, không khác gì da em bé, Kiều Lâm Triệt không muốn buông ra mà còn nghịch tay cậu rất thoải mái.



Trong giấc ngủ chập chờn, Kha Ngải nằm mơ thấy mình sơ ý trượt chân ngã xuống nước, lại không biết bơi, nhưng dù có vùng vẫy, kêu cứu thế nào cũng không có ai đến cứu.

Xuất phát từ bản năng sinh tồn của con người, cậu không ngừng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm sâu, cuối cùng đến khi không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho thân thể chìm xuống đáy nước, cảm giác bị bao trùm đến ngạt thở.

Nhưng đột nhiên, một bàn tay từ mặt nước vươn về phía cậu, cậu thấy được tia hy vọng sống nên liều lĩnh nắm lấy bàn tay đó.

Cho dù ở trong nước, một khắc nắm lấy bàn tay kia, cậu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay đó, rất ấm áp, sự ấm áp đó từ bàn tay truyền đến từng bộ phận trên cơ thể cậu, đủ ấm áp để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo vì ngâm nước của cậu.

Và cả trái tim lạnh giá.

Bàn tay đó lập tức kéo cậu ra khỏi nước, cảm giác ngạt thở trong nháy mắt biến mất, khuôn mặt người trước mắt mơ mơ hồ hồ, không nhìn thấy rõ.

Kha Ngải chợt tỉnh giấc.

Cậu cố hết sức mở mắt ra, cố gắng nhìn người trước mặt rõ ràng hơn — chính là Kiều Lâm Triệt.