Cậu tự nhắc lại: "Em không biết tự chăm sóc nó thế nào nên đã nghĩ sau này sẽ cắt đi, để tóc ngắn".
"Đừng cắt!" Giọng của Kiều Lâm Triệt đủ lớn để Kha Ngải có thể nghe thấy rõ ràng.
Kha Ngải ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kiều Lâm Triệt với ánh mắt khó hiểu.
Kiều Lâm Triệt cười nói: "Em để tóc dài nhìn rất đẹp."
Thấy Kha Ngải vẫn không có phản ứng, Kiều Lâm Triệt bổ sung nói: "Tôi rất thích!"
Kha Ngải vẫn ngẩng cao đầu, mỉm cười hạnh phúc với Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của Kha Ngải, lần này anh không nhịn được nữa, ném máy sấy tóc sang một bên, ôm gáy Kha Ngải bắt đầu hôn.
Kha Ngải dùng tay trái nắm lấy cổ Kiều Lâm Triệt để ngăn mình ngã.
Lần này cậu không uống rượu, càng không say, cậu không biết nên đáp lại Kiều Lâm Triệt như thế nào, đành nhắm mắt lại mặc cho Kiều Lâm Triệt đơn phương hôn mình.
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt là cố ý, cố ý hạ thấp giọng xuống, giọng nói của Kiều Lâm Triết vốn dĩ có phần từ tính hơn, khi anh hạ thấp giọng, truyền vào tai Kha Ngải, dường như có một luồng điện chạy qua người cậu khiến toàn thân tê dại.
Kha Ngải đỏ mặt, theo yêu cầu của Kiều Lâm Triệt mà mở miệng, Kiều Lâm Triệt lập tức thừa cơ tiến vào, Kha Ngải không kịp phòng bị mà rên một tiếng.
Kha Ngải không thể tin được đây là tiếng kêu từ chính miệng mình phát ra, thật là xấu hổ mà!
Kiều Lâm Triệt đương nhiên cũng nghe thấy, dường như trở nên hưng phấn hơn, nụ hôn càng mãnh liệt, Kha Ngải không thể chịu được nữa, cậu duỗi tay đẩy Kiều Lâm Triệt, nhưng cậu căn bản không thể đẩy anh ra với tư thế này.
"Bảo bối, tập trung nào ~" Kiều Lâm Triệt có vẻ hơi bất mãn với sự đẩy ra của cậu, thiếu chút nữa muốn nuốt trọn cậu.
"Ưm mm ~" Kha Ngải sắp ngạt thở, "Ca ca, không, không muốn nữa!"
"Thật sự không muốn thì đừng gọi "ca ca"," Kiều Lâm Triệt vừa buông cậu ra, lại tiếp tục hôn.
"Ưm~ưmmm ~" Đôi mắt của Kha Ngải đỏ hoe mang theo chút nước, trong tiếng rên bị bóp nghẹt của cậu có chút nức nở.
Lúc này Kiều Lâm Triệt mới buông cậu ra, ôm lấy cậu vào lòng.
Giọng điệu có chút tủi thân: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậỵ"
Nội tâm Kha Ngải: Người xin lỗi là anh, mà anh còn tủi thân?
Nhưng cậu cái gì cũng không nói, ở ngực Kiều Lâm Triết mặc kệ anh.
Hôm nay Kha Ngải thực sự đã khóc quá nhiều, đôi mắt luôn đỏ hoe vẫn chưa phai đi.
Không thể trách Kiều Lâm Triệt là tên lưu manh, một bé thỏ như Kha Ngải ở trước mặt bạn, bạn có thể chịu đựng được không?
Câu trả lời là không, nếu bạn không thể chịu đựng được, bạn không cần phải chịu đựng nữa!
"Bé yêu, tôi sai rồi!"
Kha Ngải vẫn phớt lờ anh.
"Bé đáng yêu ~ Bé ngoan ~"Kiều Lâm Triệt cố gắng dùng đủ loại xưng hô để dỗ dành người trong lòng, nhưng Kha Ngải vẫn thờ ơ.
Kiều Lâm Triệt cuối cùng cũng không biết làm sao, chỉ có thể ghé vào lỗ tai Kha Ngải khẽ thì thầm: "Cục cưng ~"
Bây giờ đổi lại Kha Ngải không có cách nào, đừng nói đến dái tai, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Cậu chỉ có thể thỏa hiệp: "Em, em tha thứ cho anh... Về sau không thể lại như vậy..."
Kiều Lâm Triệt mặc dù nhận được sự tha thứ của Kha Ngải, nhưng anh không thể vui mừng, thậm chí còn cảm thấy ủy khuất: Hzzzzz, sau này không thể tùy tiện hôn thỏ con rồi.
"À, đúng rồi, hai Alpha kia như nào rồi ạ?" Kha Ngải lúc này mới nhớ đến hai Alpha đã bắt nạt mình.
"Đừng lo lắng, họ sẽ bị trừng phạt xứng đáng với những gì họ đã làm." Kiều Lâm Triệt xoa mái tóc chưa khô của Kha Ngải.
"Ừm." Kha Ngải nhàn nhạt đáp, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Ngồi xuống để tôi sấy tóc cho em nào."
Kha Ngải vội vàng ngồi xuống, giữ thẳng lưng.
Sau khi sấy xong, Kiều Lâm Triệt gọi người mang một bộ quần áo bình thường cho Kha Ngải thay, khi Kha Ngải chuẩn bị thay đồ thì phát hiện Kiều Lâm Triệt đang bất động nhìn mình.
Một lúc sau, mặt cậu càng đỏ hơn, cậu khẽ thì thầm với Kiều Lâm Triết: "Lâm Triệt ca ca, anh ra ngoài trước đi."
Nhưng Kiều Lâm Triệt lại đi vào phòng bên cạnh, thay một bộ tây trang đen, ra dáng một quý ông.
Sau khi Kha Ngải ra ngoài, Kiều Lâm Triệt định ôm Kha Ngải xuống lầu ăn tối.
"Em tự đi!" Kha Ngải giãy giụa đi xuống, dưới lầu còn có người, nếu như có người khác nhìn thấy, thật sự rất mất mặt.
"Được rồi, được rồi." Kiều Lâm Triệt bất đắc dĩ đặt cậu xuống. "Này anh, hai người rốt cuộc cũng đi xuống, em sắp chết đói rồi!" Nhìn thấy Kiều Lâm Triệt dẫn người đi xuống lầu Lâm Hư Vũ bất mãn nói.
Kiều Lâm Triệt ngữ khí lạnh lùng: "Vậy sao em còn chưa chết?"
Kha Ngải vẫn trốn sau lưng Kiều Lâm Triệt, không dám đáp lời.
"Làm sao có thể? Chỉ là cường điệu chút thôi!" Lâm Hư Vũ "lấy lòng" mà kéo ghế ra cho bọn họ, "Ngồi đi, ngồi đi!"
Kiều Lâm Triệt và Kha Ngải ngồi cạnh nhau, đối diện với Lâm Hư Vũ.
"Uống một ngụm canh khai vị trước đi." Kiều Lâm Triệt lấy một bát canh bổ cho Kha Ngải, đặt lên bàn trước mặt cậu.
Kha Ngải ngoan ngoãn cầm lấy thìa, múc một thìa bỏ vào miệng.
"Anh dâu, anh thử cái này đi..." Lâm Hư Vũ còn chưa nói xong, tay cầm đũa còn đang lơ lửng giữa không trung, đã thấy Kha Ngải ho khan một tiếng.