Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm

Chương 20: 20




Món này nằm trong số những món hắn gọi hôm nay.

Trần Nhất Dương dừng ăn, nhìn Hà Tân đang ăn: "Bởi vì chuyện hôm qua?"
Ngay khi Hà Tân nghe thấy điều này, hắn ngước nhìn Trần Nhất Dương, đặt đũa xuống và ngả người ra sau.

Giọng điệu ảo não: "Tôi không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào".

Trần Nhất Dương: "Cậu trốn mãi được sao?"
Hà Tân: "Ít nhất mấy ngày này tôi không dám gặp cậu ấy.

"
Hà Tân nhìn Trần Nhất Dương một lúc, giọng điệu không tệ nhưng cũng không tốt: "Ngày nào cậu cũng rảnh nhỉ? Quan tâm chuyện của tôi làm gì!"
Trần Nhất Dương nhún vai cười: "Biết sao được, ai bảo tôi thích cậu?"
Hà Tân cố nén âm lượng, sợ bị người xung quanh chê cười: "Tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?"
Trần Nhất Dương: "Cậu chưa thử, sao biết cậu sẽ không thích tôi?"
Hà Tân: "! "
"Quên đi, lười nói với cậu.

"
Hà Tân cầm đũa lên, ăn thêm hai miếng nữa.

Buổi chiều tan học, ở cổng trường.


Khi Kha Ngải ra ngoài cổng trường, cậu không thấy bóng dáng của Kiều Lâm Triệt đâu.

Tìm trong danh bạ điện thoại, chỉ có một số điện thoại duy nhất tên "K", Kha Ngải biết đây là số do chính Kiều Lâm Triệt lưu lại.

(raw là Q, theo phiên âm Qiao Linzhe, nên mình đổi lại thành K ạ)
Sau khi bấm gọi được một lúc, Kiều Lâm Triệt nhấc máy.

Kha Ngải nhẹ nhàng nói vào điện thoại: "Lâm Triệt ca ca, bây giờ em đang ở cổng trường, anh ở đâu vậy ạ?"
Kha Ngải gọi một tiếng "ca ca", lại kèm theo giọng nói ngọt ngào, khiến Kiều Lâm Triệt rất hài lòng.

"Ra bên ngoài, rồi rẽ phải, ở bên kia đường, có một chiếc ô tô màu đen, tôi ở đấy đợi em.

"
Kha Ngải đi theo chỉ dẫn của Kiều Lâm Triệt, đi về phía bên phải, nhìn thấy Kiều Lâm Triệt cách đó không xa, "Lâm Triệt ca ca, em thấy anh rồi!"
Kiều Lâm Triệt khẽ cười nói: "Ừm, lại đây.

"
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt lần này đã biết tiếp thu, đứng cách trường học một khoảng đợi cậu, nếu không, chỉ riêng sự xuất hiện của Kiều Lâm Triệt đã đủ thu hút người xem, còn có chiếc Lamborghini nổi tiếng nhất định cũng sẽ khiến nhiều người phấn khích.

"Hôm nay ra ngoài ăn ạ?" Kha Ngải ở trước mặt Kiều Lâm Triệt có vẻ hoạt bát hơn một chút, sẽ chủ động tìm đề tài.

Kiều Lâm Triệt: "Không, tối nay chúng ta sẽ ăn ở nhà.

"
Kha Ngải: "Ò ~"
Kiều Lâm Triệt: "Gì đây? Giọng điệu này của em, muốn ra ngoài ăn sao?"
Kha Ngải lập tức trả lời: "Không ạ!"
Kiều Lâm Triệt nghe vậy chỉ cười cười, không nói nữa.

Mấy ngày tiếp theo, Kha Ngải tìm Hà Tân nhưng không tìm thấy người, việc không gặp Hà Tân trong một hoặc hai ngày là điều rất bất thường.

Nhưng mỗi lần gọi điện cho Hà Tân, hắn đều bắt máy, nhưng không còn nói nhiều như trước, cũng không còn hỏi Kha Ngải cái này, cái kia nữa, tùy tiện nói vài câu xong liền cúp điện thoại.

Kha Ngải chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân: Hà Tân đang tránh mặt cậu.

Ngồi ở trên giường, cậu hết lần này đến lần khác do dự, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Hà Tân hỏi rõ ràng, nếu không đêm nay cậu nhất định không ngủ được.

Quả nhiên, Hà Tân bắt máy luôn.


"Bé yêu, trễ như vậy sao còn không đi ngủ?" Giọng điệu Hà Tân có chút kỳ quái, nhưng Kha Ngải cũng không biết kỳ ở đâu, chỉ cảm thấy không giống như trước kia.

Nhưng Hà Tân vừa nói, Kha Ngải lại không biết nên hỏi như thế nào, những lời cậu chuẩn bị sẵn vừa đến miệng liền vỡ vụn, chỉ còn lại một tiếng "Ừ" yếu ớt.

"Ngày mai còn có tiết học, ngủ sớm đi.

"
Hà Tân vừa nói đã sẵn sàng cúp điện thoại.

"Hà Tân!" Kha Ngại khẩn trương gọi.

Hà Tân: "Ơi?"
Kha Ngải ngập ngừng hỏi: "Cậu đang tránh mặt tớ à?"
Đầu dây bên kia im lặng, khi Kha Ngải tưởng rằng Hà Tân sẽ không trả lời mình nữa, giọng nói của Hà Tân đã vang lên bên tai cậu: "Không đâu, cậu ngủ sớm đi!"
Vừa dứt lời, Hà Tân liền cúp điện thoại.

Kha Ngải biết rằng Hà Tân đang tránh mặt mình, cậu không biết phải làm gì, cậu lại muốn khóc.

Kiều Lâm Triệt đúng lúc đi lên lầu, bưng một cốc sữa mới hâm nóng cho Kha Ngải.

Từ khi Kha Ngải ở đây, ngày nào anh cũng bắt Kha Ngải uống một ly sữa trước khi đi ngủ, nói rằng để ngủ ngon.

Nhìn thấy Kiều Lâm Triệt đi vào, Kha Ngải có chút nức nở gọi: "Lâm Triệt ca ca ~"
Kiều Lâm Triệt đặt sữa xuống, đi tới ôm Kha Ngải: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Kha Ngải vùi đầu vào trong ngực Kiều Lâm Triệt, thanh âm nghẹn ngào, nói đứt quãng: "Hà Tân, bạn của em.


Mấy ngày nay, cậu ấy luôn tránh mặt em, cậu ấy là bạn thân nhất của em.

Em không muốn mối quan hệ này sẽ phai nhạt như vậy, em không biết phải làm như thế nào.

"
Kiều Lâm Triệt vừa nghịch tóc Kha Ngải vừa khuyên bảo cậu: "Có lẽ cậu ấy có việc phải làm? Không tiện nói cho em biết?"
Kha Ngải: "Em không biết nữa.

"
Kiều Lâm Triệt: "Được rồi, em đừng nghĩ nhiều, quan hệ của hai người tốt như vậy, sẽ không phai nhạt, có lẽ vài ngày nữa cậu ấy sẽ hiểu ra.

"
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt nói có lý, sầu muộn trong lòng lập tức biến mất, cậu nhoẻn miệng cười: "Anh nói rất đúng, mấy ngày nữa em sẽ hỏi lại cậu ấy.

"
Kha Ngải ngẩng đầu nhìn Kiều Lâm Triệt, làm nũng với Kiều Lâm Triệt: "Lâm Triệt ca ca, sao anh lại tốt như vậy ~"
Kiều Lâm Triệt vừa nhìn thấy Kha Ngải làm nũng, lập tức trở nên vô sỉ: "Vậy! có phần thưởng gì không?"
- -------------------------------
mn góp ý cho mình nhó.

≧◠◡◠≦.