Cha hắn ta một bên xin lỗi chủ nhiệm, một bên cảnh cáo Cố Tích Thần nếu còn có lần sau, ông ấy sẽ đánh gãy chân và khóa thẻ của hắn ta.
Cố Tích Thần muốn cãi lại, nhưng bị ánh mắt sắc bén của cha mình làm cho sợ hãi.
Hà Tân ở bên cạnh cố nhịn cười, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Tích Thần sẽ có một ngày như vậy, thật thoải mái mà.
Chỉ có Kha Ngải là rối rắm: Lâm Triệt ca ca liệu có phải cảm thấy mất mặt không, cho nên anh mới không tới? Nếu lát nữa chủ nhiệm hỏi thì làm sao bây giờ? Tự mình gọi cho anh trai sao? Gọi anh trai còn đỡ, nhưng gọi ba thì phải làm sao đây?
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Kha Ngải hướng theo âm thanh đó - là Kiều Lâm Triệt.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy càng xấu hổ hơn!
"Xin lỗi, công ty có chuyện nên đến trễ." Kiều Lâm Triệt không để ý đến những người khác, đi thẳng đến bên Kha Ngải xoa đầu cậu, giọng điệu cưng chiều.
Hà Tân: "..."
Cố Tích Thần: "..."
Phụ huynh khác và chủ nhiệm ở bên cạnh: "..."
Kiều Lâm Triệt dường như không nghĩ rằng có bất cứ điều gì sai trái với hành vi của mình.
Kha Ngải liền đỏ mặt. . harry potter fanfic
"Khụ..." Chủ nhiệm chính trị giáo dục lấy tay che miệng, lúng túng ho khan một tiếng.
Kiều Lâm Triệt lúc này mới nhìn bọn họ, "Mọi người cứ tiếp tục, không cần quan tâm đến tôi, tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm về em trai tôi sau cùng."
Hà Tân: "..."
Cố Tích Thần: "..."
Cha của Cố Tích Thần: Em trai tôi? Toàn là dối trá!
Mẹ Hà Ba Hà: Anh trai Kha Ngải không phải là Kha Mặc sao? Từ khi nào xuất hiện thêm một người anh khác vậy?
Kha Ngải: Anh làm anh trai em từ khi nào vậy?
Tổng kết: Có quỷ tin anh!
Cha của Cố Tích Thần đã ở trong thương trường mấy chục năm, ông ấy chắc chắn đã có vài lần gặp Kiều Lâm Triệt, ông cũng rất thưởng thức hậu bối này, tuổi còn trẻ đã làm được rất nhiều, không giống như đứa con chỉ biết gây chuyện của mình.
Rồi bắt ông phải đi dọn cho đống rác hắn tạo ra!
Chủ nhiệm phòng Chính trị Giáo dục không quen biết Kiều Lâm Triệt, nên tin chắc rằng anh là anh trai của Kha Ngải.
"Cái đó, vậy là tốt rồi!" Chủ nhiệm phòng chính trị giáo dục tiếp tục nói chuyện với các phụ huynh khác về biểu hiện của Hà Tân và Cố Tích Thần ở trường, hai bên đều là đối tượng không thể chọc, ông làm chủ nhiệm cũng khó khi bị kẹp ở giữa.
Bất kể đụng chạm ai, ông sẽ mất việc trong vài phút.
Kiều Lâm Triệt ngồi trên ghế bên cạnh, trông có vẻ là người không có việc gì làm.
Sau nửa giờ, cuộc trò chuyện của họ cuối cùng cũng kết thúc.
Chủ nhiệm Văn phòng Chính trị Giáo dục lịch sự tiễn họ đến cửa với nụ cười trên môi, rồi ông chuẩn bị đối phó với người thậm chí còn khó tính hơn— Kiều Lâm Triệt.
"Nói cho tôi nghe, em trai tôi ở trường đã phạm lỗi gì?"Kiều Lâm Triệt ngữ khí không tệ nhưng cũng không tốt, ánh mắt lạnh lùng.
Chủ nhiệm quyết định "cầm súng ra trận".
"À, chuyện là thế này. Em trai ngài có xích mích với bạn cùng lớp ở căng tin. Dù không phải chuyện gì to tát, nhưng mâu thuẫn nhất định phải được giải quyết, ngài có nghĩ vậy không?"
"Hừm ——" Kiều Lâm Triệt kéo dài thanh âm, tựa hồ có điều suy nghĩ, "Cũng đúng."
Thấy Kiều Lâm triệt dễ dãi như vậy, chủ nhiệm nghĩ rằng anh là một người hiểu lý lẽ, ông liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Kiều Lâm Triệt lại nói: "Nhưng mà, em trai tôi rất tốt, cũng không phải kiểu người sẽ gây sự, ngài tùy tiện đẩy một phần trách nhiệm cho em ấy như vậy, cũng không tốt lắm đâu?"
Chủ nhiệm xấu hổ: "Kha Ngải ngày thường xác thật rất ngoan, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, nhất định sẽ không tránh khỏi phạm sai lầm."
Giọng Kiều Lâm Triệt đanh lại: "Ý ngài là gì? Em trai tôi là Omega, lại có thể gây sự với Alpha sao?"
Chủ nhiệm: "Tôi, tôi không có ý đó."
Kiều Lâm Triệt ép sát: "Vậy ngài có ý gì?"
Chủ nhiệm không nói nên lời.
Thấy chủ nhiệm không trả lời, Kiều Lâm Triệt tự tin đưa ra kết luận: "Vậy là không gây sự. Ngài là người làm giáo dục, hẳn cũng rõ biết sai thì phải sửa".
Chủ nhiệm vội trả lời: "Vâng, tất nhiên!"
Kiều Lâm Triệt ngữ khí càng lạnh hơn, "Vậy thì xử lý dễ thôi, nếu như em trai tôi không có gây sự, ngài lại đổ oan cho em ấy, bây giờ ngài xin lỗi em ý, chuyện này coi như xong, công ty tôi có rất nhiều việc cần tôi giải quyết."
Chủ nhiệm:"......"
Ông chưa bao giờ thấy một phụ huynh vô lý như vậy, mấu chốt là ông còn không biết nên phản bác như thế nào!
Kha Ngải bị sốc toàn tập!
Kiều Lâm Triệt: "Sao vậy? Không nên xin lỗi vì sai lầm của mình sao?"
Chủ nhiệm nghiến răng chấp nhận.
"Cái kia, bạn học Kha Ngải, phòng làm việc xử lý không tốt, đã hiểu lầm em, mong em thứ lỗi cho thầy."
Kiều Lâm Triệt nhìn bộ dáng sững sờ của Kha Ngải, không khỏi nở một nụ cười, còn chưa kịp nhìn thấy thì nụ cười đó đã biến mất.
"Chủ nhiệm, buổi chiều em trai tôi có tiết học, tôi dẫn em ấy đi trước." Kiều Lâm Triệt nắm tay Kha Ngải rời đi.
Chủ nhiệm mỉm cười: "Được, được, hiện tại không có việc gì khác, tôi tiễn ngài."
"Cái đó không cần, ngài làm việc của mình đi." Kiều Lâm Triệt bề ngoài như một người quân tử lễ phép, nhưng khi nói chuyện lại khiến người ta tức chết.
Sau khi Kiều Lâm Triệt và Kha Ngải rời đi, chủ nhiệm ngồi xuống ghế, trong lòng oán trách: Tôi đã gây ra tội lỗi gì chứ!