Sau đó, Kiều Lâm Triệt chuyên tâm lái xe, không hỏi gì cậu nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy lấy điện thoại di động ra, tùy tiện lướt qua một trang blog nào đó, hầu như tin nào cũng giữ nguyên một lúc, động tác máy móc chỉ khiến cậu bớt căng thẳng, cũng không không nhớ chính xác những gì đã được lướt qua.
Lướt điện thoại một lúc, cậu không muốn xem nữa, bèn đút vào túi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lén nhìn Kiều Lâm Triệt, nhưng lập tức quay đầu đi, cảm thấy thật may mắn khi Kiều Lâm Triệt không để ý đến suy nghĩ nho nhỏ của mình.
"Đến rồi." Kiều Lâm Triệt đỗ xe cách một nhà hàng Pháp không xa.
"Hả?" Kha Ngải theo bản năng đáp lại.
Sau khi ý thức được Kiều Lâm Triệt nói cái gì, cậu vội vàng sửa miệng: " À, vâng."
"Em xuống xe chờ tôi ở đây, tôi đi đậu xe, được không?" Kiều Lâm Triệt quay đầu đối với cậu cười cười.
Trước khi đóng cửa xe, Kiều Lâm Triệt lại dặn dò một câu: "Không được đi lung tung."
"Em biết rồi!" Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt đối xử với mình như một đứa trẻ, mặc dù Kiều Lâm Triệt lớn hơn cậu 8 tuổi, nhưng cậu cũng là người lớn rồi!
Tuy nhiên, cậu không hề nhận ra rằng chóp tai của mình lại đỏ lên.
Kiều Lâm Triệt liếc nhìn cậu cười như không cười và sau đó lái xe đến nhà để xe.
Kha Ngải đã nhìn thấy nụ cười của Kiều Lâm Triệt không chỉ một hai lần, nhưng vẫn không quen được, nụ cười của Kiều Lâm Triệt khiến cậu không thể đoán ra được cảm xúc của Kiều Lâm Triệt là gì, điều này khiến cậu có chút bất mãn.
Nhưng đáng ghét cậu lại mê luyến người này, nên chút bất mãn đó cũng cuốn theo chiều gió.
Sau khi đợi khoảng năm hoặc sáu phút, Kiều Lâm Triệt đã quay lại.
"Thỏ con, đi thôi?" Kiều Lâm Triệt định nắm tay Kha Ngải, nhưng Kha Ngải theo bản năng tránh ra.
Cậu sợ không khí đột nhiên im lặng, ước gì máy nói Hà Tân ở bên cậu vào lúc này.
Thật đáng tiếc Hà Tân lại không có ở đây, vì vậy cậu chỉ có thể xấu hổ.
Không giống như cậu, Kiều Lâm triệt dường như không quan tâm đến động tác trốn tránh của cậu, ít nhất ngoài mặt là vậy.
Anh còn đang cười, mặc dù là nụ cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn là cười!
"Đi, đi thôi!"
Kha Ngải thực sự muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui xuống.
Kiều Lâm Triệt đi phía trước, Kha Ngải ngoan ngoãn đi theo phía sau, không dám nói lời nào, ngay cả thở cũng không dám, chỉ hy vọng bầu không khí ngột ngạt khó xử này nhanh chóng biến mất.
Sau đó cho đến khi đến cửa nhà hàng Pháp, Kiều Lâm Triệt không nói với cậu câu nào.
"Chào mừng!" Người phục vụ trong nhà hàng đi tới tiếp đón với nụ cười trên môi, "Kiều tiên sinh, bàn ngài đặt đã sẵn sàng, mời đi lối này!"
Người phục vụ nhìn thoáng qua có thể nhận ra anh, Kha Ngải nghĩ có lẽ Kiều Lâm Triệt là khách quen của nhà hàng này.
Người phục vụ dẫn bọn họ tới một gian phòng riêng ở bên trong, Kha Ngải phát hiện nhà hàng này khá lớn, người qua lại cũng nhiều.
Vị trí tốt, môi trường xung quanh đẹp, trong nhà hàng có nhiều cây xanh, ở trong đó, bạn sẽ tự nhiên cảm thấy hạnh phúc về thể chất và tinh thần, nói chung là một nhà hàng rất tốt.
Căn phòng riêng này không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho hai người, trên bàn bày biện đủ loại món ăn, còn có một chai rượu vang đỏ.
Kiều Lâm Triệt nhìn thoáng qua bày biện trên bàn, có chút không hài lòng: "Tại sao không chuẩn bị đồ uống? Không nhìn thấy đứa nhỏ sao?"
"Thật xin lỗi, Kiều tiên sinh, là do chúng tôi chuẩn bị không tốt, chúng tôi đi chuẩn bị ngay!" Người phục vụ vội vàng tiến lên xin lỗi.
"Không cần phiền toái như vậy, em cũng có thể uống!" Kha Ngải rất không hài lòng với hành vi này của Kiều Lâm Triệt, cậu đã là người lớn, không phải là một đứa trẻ!
Kiều Lâm Triệt nhìn Kha Ngải phồng má tức giận, như nghĩ tới điều gì, cười với người phục vụ: "Xin lỗi, là tôi không dặn rõ ràng trước, không cần chuẩn bị đồ uống."
"Quý khách có nhu cầu cứ tùy thời gọi món, chúc quý khách ăn uống vui vẻ!" Người phục vụ nói xong liền đi ra khỏi phòng riêng, đóng cửa lại.
Kiều Lâm Triệt cầm dụng cụ mở nút chai khéo léo mở rượu, nhìn Kha Ngải còn đang giận dỗi, cười nói: "Đây là rượu từ năm 1982, em có chắc chắn muốn uống không?"
Kha Ngải nhìn ly rượu trong tay Kiều Lâm Triệt, cậu thừa nhận hiện tại cậu hối hận rồi, không nên lên tiếng vì sĩ diện của cái gọi là người lớn.
Bình thường cha và anh trai sẽ không cho cậu uống rượu, cho nên cậu rất ít uống, nhưng hiện tại lời đã nói ra, chỉ có thể cắn răng nói: "Được, em không còn là một đứa trẻ nữa, tại sao em không thể uống chứ?"
Khi nói những lời này, cậu cúi đầu xuống lại nhỏ giọng, xấu hổ đến mức không thể nhìn Kiều Lâm Triệt
Kiều Lâm Triệt rót nửa ly cho Kha Ngải một cách lịch sự, sau đó rót nửa ly cho mình.
Anh nhìn Khả Ái cười: "Em không còn trẻ con nữa, thử xem?"
Giờ khắc này, Kha Ngải cảm thấy nụ cười của Kiều Lâm Triệt thật tàn ác, nhất định muốn nhìn thấy cậu biến thành trò cười.
Cậu sẽ không để Kiều Lâm Triệt đạt được mục đích và nhìn anh ấy cười mình đâu.
Kha Ngải nổi giận, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Chua chua ngọt ngọt, hương vị không tệ, giống như các loại đồ uống khác.
"Em đang uống nước sao? Rượu không phải uống như vậy." Kiều Lâm Triết cảm thấy thỏ con trước mắt thật là đáng yêu.
"Em còn muốn." Tửu lượng của Kha Ngải không tốt, mới uống một chút rượu hai gò má đã đỏ bừng, cậu nhếch miệng cười nhìn Kiều Lâm Triệt, "Được không?"
Mặc dù Kiều Lâm Triệt biết rằng hầu hết Omega đều không giỏi uống đồ có cồn, nhưng anh không ngờ rằng Kha Ngải lại là người uống tệ nhất trong số những người uống không tốt, một ly đã say.
"Ngoan, chúng ta không thể uống nữa."
"Hừ ~" Kha Ngải lắc đầu, không chịu buông tay, "Nhưng mà em còn muốn!"
Nhìn dáng vẻ của Kha Ngải, Kiều Lâm Triệt đoán được Kha Ngải bây giờ một miếng cũng không ăn được, một bàn đồ ăn ngon như thế này đành phải lãng phí, anh đã hỏi qua chú Kha xem Kha Ngải thường thích ăn món gì.
"Không được, em uống say rồi." Kiều Lâm Triệt dùng giọng điệu nghiêm túc, giống như không thể phản đối.
Bình thường Kha Ngải sẽ bị giọng điệu của anh dọa sợ, nhưng bây giờ không bình thường, bây giờ cậu có chút say, đến mức không biết mình đang nói gì hay đang làm gì.
"Tại sao anh lại hung dữ với em, còn không cho em uống ~" Kha Ngải oán trách nói, dường như sắp khóc.