Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm

Chương 8: Quá xấu hổ khi nhớ lại



Sáng sớm hôm sau, Kha Mặc không đánh thức được Kha Ngải.

Nghĩ đến cuối tuần Kha Ngải làm việc vất vả, lại có thể ngủ muộn, Kha Mặc không gọi cậu dậy nữa, đóng cửa lại để cậu ngủ tiếp.

Không ngờ giấc ngủ này lại kéo thẳng đến giờ ăn trưa.

Khi Kha Ngải tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, mới dần ý thức được tối qua mình uống rượu đến say khướt.

Nhưng cái này không quan trọng, cái chính là cậu đã làm gì với Kiều Lâm Triệt, Ôm ôm? Hôn hôn? Đây là cái gì chứ?

Xấu hổ quá đi mất! Về sau không còn mặt mũi mà gặp Kiều Lâm Triệt nữa!

Nghĩ đến hành vi đáng xấu hổ của mình đêm qua, Kha Ngải lại kéo chăn, trùm kín người lại.

Mãi đến tận trong không còn oxi, cậu không thở được, mới mở chăn ra, lăn trên giường mấy vòng, sau đó mới chậm rãi đi phòng tắm tắm rửa.

Nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, Khả Ái đột nhiên chỉ vào gương: "Sao cậu lại có thể như vậy chứ? Thật sự làm tôi mất mặt. Nhớ kỹ, sau này phải cho tôi tự tin hơn, nếu không tôi sẽ không thích cậu!"

Vừa khiển trách xong, Kha Ngải bị chính sự ngu ngốc của mình làm cho buồn cười.

Vội vàng xuống nhà ăn trưa.



Khi đến bàn ăn, ba Kha và Kha Mặc đã ở đó, họ vừa mới bắt đầu dùng bữa.

"Ngồi đi, ngồi đi, thím Trương đặc biệt nấu món sườn xào chua ngọt và gà kho vàng mà em thích đó!" Kha Mặc kéo ghế, lấy bát đũa cho cậu, động tác rất thuần thục.

"Cảm ơn anh, em biết anh là đối với em tốt nhất mà!" Kha Ngải ngồi xuống, làm nũng với Khả Mặc.

Ba Kha từ lâu đã quen với cảnh này, ông không nói gì, tiếp tục thưởng thức nó.

Cũng may tối hôm qua vừa về đến nhà liền đi ngủ, ba và anh trai cũng về muộn, nếu không hôm nay đã là một màn khác rồi.

Cậu nhớ lần trước vì tò mò mà lén lút nếm một chút rượu, sau khi bị phát hiện, cậu bị ba và anh trai thuyết giáo rất lâu, nếu để bọn họ biết tối qua cậu say như vậy, cậu sẽ nhất định sẽ bị mắng chết.

Không nghĩ đến thì không sao, nghĩ đến làm cậu nhớ lại hành vi đáng xấu hổ của mình, đến bây giờ cậu vẫn rất ngượng ngùng.

"Bé ngoan, em không khỏe sao?" Kha Mặc lo lắng hỏi.

"A? Không ạ! Có chuyện gì vậy anh?" Kha Ngải bị hỏi làm cho sửng sốt.

"Anh thấy mặt em đỏ như vậy, còn tưởng rằng em phát sốt."

"Không ạ, chỉ là hơi nóng, đúng, hơi nóng!" Kha Ngải thành tâm cầu trời, hi vọng Kha Mặc đừng hỏi nữa.

"Thật sao? Nhiệt độ trong nhà khá thấp mà?"

"Có ăn tiếp sao?" Ba Kha ngồi đối diện cuối cùng cũng lên tiếng, Kha Mặc lập tức im bặt.

Giờ đây Kha Ngải cảm thấy ba mình không còn "phiền toái" như mọi khi.

Quả nhiên, Kha Mặc vừa ngậm miệng, cả bàn ăn ngon hơn rất nhiều.

Cuối tuần ngắn ngủi thoáng qua.

Cuộc sống học đường chết tiệt lại bắt đầu.



Như thường lệ, Kha Mặc đưa Kha Ngải đến trường, Kha Ngải lại tình cờ gặp Hà Tân ngay khi cậu xuống xe.

Hà Tân tười cười chạy về phía Kha Ngải: "Bé yêu, quả nhiên ở bên cạnh cậu là hạnh phúc nhất "

"Az, Hà Tân, cậu ôm chặt quá!" Kha Ngải bị Hà Tân làm cho ngạt thở, muốn đẩy hắn ra, nhưng Hà Tân quá khỏe, căn bản không đẩy được nổi.

Hà Tân cười "he he", chú ý đến Kha Mặc trong chiếc xe bên cạnh, vội vàng chào hỏi: "Anh Mặc!"

"Ừm, hai đứa vào trường, anh đến công ty." Kha Mặc gật đầu.

Vừa dứt lời, anh lái xe đi không chút do dự.

"Đáng yêu, để tớ nói cho cậu biết, hai ngày này không có cậu ở đây, tớ thực sự muốn chết luôn rồi" Hà Tân dọc đường phàn nàn với Kha Ngải "Gần đây, có một kẻ tâm thần không ngừng quấy rối tớ đó, thật may tớ là một học sinh ngoan tuân thủ luật pháp, nếu không anh ta đã bị giết từ lâu rồi!"

"Ai vậy?"

Kha Ngải có chút tò mò về người mà Hà Tân đang nói đến, mặc dù Hà Tân là một omega nhưng vì gia đình có thế lực nên không ai dám khiêu khích hắn, thế mà lại có người có thể bức Hà Tân đến mức này?

"Mẹ kiếp, là một tên điên học năm hai, cậu không biết hắn, quen biết hắn chính là sự nhục nhã!" Xem ra Hạ Tín rất ghét người này.

Khi họ chuẩn bị vào cửa ký túc xá, đột nhiên có một tiếng "Hà Tân!" từ phía sau.

Hà Tân không cần nhìn cũng biết người đó là ai. Giả vờ như không nghe thấy gì, dẫn Kha Ngải vào hành lang.

"Hà Tân, người đó đang gọi cậu đấy." Kha Ngải nhìn nam sinh kia, anh ta khá đẹp trai, lại không có sự lạnh lùng đặc trưng của Kiều Lâm Triệt, làm cho người khác có ấn tượng tốt.

"Kệ hắn đi," Hà Tân chỉ vào đầu mình, "Người đó có vấn đề ở đây!"

"Hả?" Kha Ngải không tin, "Nếu như anh ta thật sự có việc cần tìm cậu thì sao?"

"Một kẻ tâm thần như anh ta thì có thể tìm tớ vì việc gì chứ?"

"Ồ!" Kha Ngải thấy Hà Tân không để ý đến người đó, chắc là mâu thuẫn với cậu nên không nói nữa.

Họ vừa đi đến góc cầu thang, người đó lại gọi: "Hà Tân! Chúng ta nói chuyện đi!"

"Chúng ta không có gì để nói!"

Hà Tân biến mất ở góc hành lang mà không thèm ngoảnh lại.

Nam sinh cười tự giễu, rời khỏi ký túc xá Omega, Alpha không thể ở ký túc xá Omega quá lâu.

"Người vừa rồi kêu tớ, chính là kẻ tâm thần mà tớ đã nói với cậu, sau này nếu gặp phải thì tránh xa hắn ra, hiểu không?"

"Tại sao?" Kha Ngải khó hiểu.

"Không có tại sao hết!" Hà Tân thẳng thắn tự tin, "Sau này, đừng hỏi tại sao, nếu không sẽ có hàng trăm nghìn câu hỏi tại sao!"

"Ôi!" Giọng điệu của Kha Ngải có vẻ đau khổ.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, về sau sẽ biết!" Hà Tân xoa xoa tóc Kha Ngải, giống như nghiện không chịu dừng lại.

"Được, được!" Kha Ngải kéo tay Hà Hân, tự hỏi vì sao có nhiều người thích vuốt tóc cậu như vậy, bởi vì tóc quá dài sao? Cậu có nên xem xét cắt nó không?

Sau khi tưởng tượng mình sẽ trông như thế nào với mái tóc ngắn, Kha Ngải đã từ chối ý tưởng đó.