Nhu Mạt

Chương 6: Chương 6





Sau khi xử lý xong vết thương thì trời cũng đã khuya, Văn Tú vẫn nắm chặt quần áo Tống Sĩ Chương không buông, cậu luôn giữ cho tinh thần mình tỉnh táo không dám ngất đi.

Cậu là một bác sĩ ngoại khoa nên cậu biết cậu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu để cho Tống Sĩ Chương đi mất thì người ấy có thể sẽ chết.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Tống Sĩ Chương cẩn thận lấy khăn lông thấm ướt môi cậu, anh muốn gỡ tay cậu ra nhưng Văn Tú lại càng nắm chặt hơn.
Tống Sĩ Chương càng đau lòng, Văn Tú kích động cuống quýt giữ anh lại như một khúc gỗ trôi dạt, nhưng khúc gỗ này lại suýt chút nữa đã đẩy cậu xuống nước và dìm chết cậu.
“Thực xin lỗi…” Anh ôm cậu cúi đầu nói xin lỗi.
Văn Tú trả lời: “Cháu không thấy đau gì hết.”
Tống Sĩ Chương cầm tay cậu hung hăng đánh lên mặt mình: “Cháu đánh lại chú đi, chờ cháu khoẻ lại sẽ cho cháu đánh chú thoải mái.”
Văn Tú nhếch miệng cười, nhưng lập tức đau đến nhíu mày hít vào một hơi khí lạnh.
Tống Sĩ Chương ngồi một bên trông cậu, nhìn cậu từ từ nhắm hai mắt lại.

Lúc anh đang định cởi bỏ bàn tay đang nắm lấy góc áo anh thì Văn Tú đột nhiên tỉnh lại, càng nắm chặt hơn: “Chú đừng đi!”
“Chú không đi đâu hết.” Tống Sĩ Chương vội vàng an ủi cậu.
Văn Tú sợ mình ngủ quên nên cậu nghĩ ra biện pháp khác: “Chú ngủ cùng với cháu đi.”
Tống Sĩ Chương nói: “Được rồi.” Anh đứng lên cởi áo khoác rồi xoay người đi ra ngoài: “Chú đi lấy thêm chăn, cháu nằm yên đừng nhúc nhích.”
Văn Tú hét lên: “Tống Sĩ Chương! Đừng tổn thương con của cháu!”
Tống Sĩ Chương sững người lại, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đau đớn:”…Cô ta đối với cháu thật sự quan trọng đến vậy sao?”
“Đừng để cháu phải hận chú.” Làm ơn, chú đừng phạm tội nữa.
Văn Tú bật khóc, cậu thấy mình không thể khống chế được Tống Sĩ Chương.
Nhưng cậu đã sai, Tống Sĩ chương quay lại đi đến bên giường bệnh cẩn thận ôm cậu vào ngực, giọng nói có chút mơ hồ: “…Nếu cháu thích và muốn kết hôn với cô ta thì cứ làm đi, cháu là người của Tống Sĩ Chương, hôn lễ của cháu phải tổ chức thật hoành tráng..”
Văn Tú không nghe được những lời sau đó của anh, cậu nắm lấy ngực áo sơ mi của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Trong bệnh viện lắm người nhiều miệng, Tống Sĩ Chương sợ Văn Tú nghe được chuyện gì đó khó chịu nên sáng sớm hôm sau anh đã đưa cậu về nhà.

Từ hôm đó anh không rời khỏi nhà một bước, đến khi Văn Tuệ nhận được tin thì đã là ba bốn ngày sau, lòng cô nóng như lửa đốt vội vàng chạy tới, suốt đường đi cảm giác hối hận cứ đeo bám lấy cô.

Lúc bước vào nhà Tống Sĩ Chương lấy dép lê cho cô thay, cô hoảng sợ nhìn anh một cái không dám nhận, để chân trần chạy vào phòng ngủ nhìn em trai.
Văn Tú đang ngồi trên xe lăn, miệng ngậm ống hút chơi trò chơi điện tử, thấy cô vào thì gọi một tiếng “Chị”.
Văn Tuệ nhìn trên trán, mặt, khoé miệng và cổ của cậu đều là vết bầm tím thì bật khóc, cô ôm mặt nhìn cậu: “A Tú, A Tú!”
Văn Tú không quan tâm lắm, cậu cũng đã quá quen rồi.

Cậu nhanh chóng cắm ống hút vào hộp sữa bên cạnh, nói: “Em không sao mà.”
Tống Sĩ Chương đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc của Văn Tuệ, anh thật sự không dám đi vào.

Có một số việc Văn Tú không biết, tỷ như anh lớn hơn hai chị em cậu nhưng Văn Tuệ luôn gọi thẳng tên anh, vì anh nói trong nhà anh gọi theo A Tú, em ấy gọi cô là chị thì cô cũng chính là chị của tôi, nên sau này cô cứ gọi thẳng tên tôi là được.
Khi đó anh có nguyện vọng muốn cùng Văn Tú sống bên nhau răng long đầu bạc nên mới có thể nói cứng như vậy.

Mặc dù hiện tại suy nghĩ của anh vẫn như cũ không thay đổi, nhưng hai người ngày càng tiến xa hơn.

Nếu ngay từ đầu mối quan hệ giữa hai người là báo đáp ân tình thì cũng có thể đoán trước được bọn họ sẽ đi đến ngày hôm nay.
Văn Tú nhìn thấy bóng dáng của Tống Sĩ Chương, cậu nói với Văn Tuệ: “Em chỉ bị vết thương nhỏ ngoài da mà thôi, mấy vết này đối với đàn ông đánh nhau thì không là gì cả đâu.”
Văn Tuệ nói: “Em không cần sống ở đây nữa, chúng ta về nhà đi, chị sẽ đi cầu xin anh ta.”
Văn Tú nhìn thấy thân ảnh Tống Sĩ Chương nghe thấy câu này mà rụt trở về thỉ quay sang nói với chị mình: “Em không về đâu, em muốn đính hôn ngay lập tức.”
Văn tuệ hỏi: "Đính hôn? Với ai?"
"Lý Khiết."
Văn Tuệ ngừng khóc, cô kinh ngạc ngơ ngác nhìn cậu: “Không phải là…”
Văn Tú thấy bóng người ở cửa đã hoàn toàn biến mất thì mới hờ hững nói: “Là Lý Khiết muốn kết hôn, cô ta mang thai con của em.”
Văn Tuệ càng giật mình, làm sao Tống Sĩ Chương có thể để cho việc này xảy ra ngay dưới mũi mình cơ chứ.
“Chị nghĩ vì sao em lại nằm ở đây.” Văn Tú nói xong thì ngậm ống hút bắt đầu uống sữa.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Có vài việc Văn Tuệ không biết có nên nói với Văn Tú hay không, ví dụ như Tống Sĩ Chương từng muốn sống cùng cậu đến già, cô do dự một chút, nhưng vẫn quyết định không nói ra.


Mấy năm nay Văn Tú sống cũng không vui vẻ gì, có lẽ vì bọn họ không hợp nhau.

Khó khăn lắm Tống Sĩ Chương mới quyết định buông tay thì cô cần gì phải khiến Văn Tú cảm thấy khó xử thêm nữa.
Văn Tuệ ở lại cùng ăn cơm với Văn Tú, Tống Sĩ Chương ở phòng bếp giúp người giúp việc nấu cơm, đến giờ cơm anh bế Văn Tú ra cùng ngồi xuống.
Không khí có chút gượng gạo, Tống Sĩ Chương không cảm thấy có gì bất thường, nhưng Văn Tuệ lại khá cẩn trọng khi nghe anh hỏi: “Về việc đính hôn ở nhà hai người có phong tục gì đặc biệt cần chú ý không?”
Văn Tuệ “A” một tiếng rồi mới từ từ phản ứng lại được: “Cái này tôi cũng không rõ lắm.” Vì cô đã phải rời khỏi quê hương mình từ khi còn nhỏ.
Tống Sĩ Chương múc cho Văn Tú một bát canh, nói: “Cô tự chọn ngày đi, cô sẽ là đại diện cho nhà trai.

Chờ hai ngày sau A Tú không cần ngồi xe lăn nữa sẽ mời người lớn bên nhà gái cùng ăn một bữa cơm.”
Văn tuệ thở dài một tiếng.
“Về chuyện sính lễ theo cô thì bao nhiêu là thích hợp?”
"...Việc này tôi cũng không rõ."
“Vậy đến lúc đó cùng thương lượng với nhà gái rồi nói sau.”
Văn Tuệ nghe thấy giọng điệu của Tống Sĩ Chương lúc bàn về việc này rất nhẹ nhàng, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào, giống như có thứ gì đó đè lên ngực mình vậy.
Lúc ăn cơm Tống Sĩ Chương rất ít khi quay đầu nhìn Văn Tú, cũng không nhìn ai khác, tầm mắt luôn đặt trên bàn cơm bình tĩnh nói đủ loại chuyện về hôn lễ với Văn Tuệ.

Hai chị em nhà Văn gia cảm thấy không quen với một Tống Sĩ Chương như thế này.

Lòng Văn Tuệ không yên, còn Văn Tú cũng không cố bắt chuyện, cậu rất tham ăn nhưng miệng lại đang đau nên cậu rất khổ sở.

Lúc ăn cơm miệng cậu đau đến liên tục hít khí thường đánh gãy cuộc nói chuyện giữa Tống Sĩ Chương và Văn Tuệ.
Tống Sĩ Chương ăn không nhiều, lúc món chính được bưng lên anh bỏ đũa xuống, nhận lấy bát cháo quẩy của Văn Tú trong tay người giúp việc thổi cho nguội bớt, sau đó anh không cầm đũa lên ăn tiếp nữa.
Văn Tuệ muốn đưa Văn Tú về sống với cô một thời gian bởi vì thái độ của Tống Sĩ Chương không hoà thuận và cởi mở như mọi khi.


Anh cho phép Văn Tú kết hôn, việc này thật sự rất khó tin.

Văn Tuệ nghĩ bản thân mình cần một ít thời gian để tiếp nhận sự thật này.

Trước tiên cô nghĩ mình cần phải bảo vệ Văn Tú không bị tổn thương, mặc dù năng lực của cô so với Tống Sĩ Chương chỉ như một con kiến bé nhỏ.
Trước khi rời đi sau bữa tối, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí nói: "Thành tích của Tiểu Gia gần đây có chút giảm sút, chị và anh rể đều không biết dạy.

Hiếm khi em có thời gian rảnh, ở lại vài ngày giúp chị được không."
Câu nói này đương nhiên nằm trong phạm vi nghe thấy của Tống Sĩ Chương, anh quay lưng về phía Văn Tú  đang rót nước.
Văn Tú hỏi: "Môn gì?"
"Toán học."
Tống Sĩ Chương lấy những viên thuốc và nước đưa cho Văn Tú và nói, "Hay là mời  một gia sư.

Tôi sẽ tìm giúp một gia sư giỏi."
Văn Tú đếm những viên thuốc, không nói lời nào.
Văn Tuệ không còn cách nào khác rời đi, Tống Sĩ Chương tiễn đến cổng, tài xế đang đợi đợi ở đó, xe chuẩn bị lái đi thì anh ấy đột nhiên cúi người nắm lấy cửa sổ và nói: "Đừng lo lắng." 
Văn Tuệ không biết Tống Sĩ Chương nói đừng lo lắng là chỉ cái gì, là chỉ sức khỏe của Văn Tú hay là việc sắp xếp hôn lễ.

Mặc dù Tống Sĩ Chương là người đáng để tin tưởng, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú đã ở trong bồn tắm khá lâu, lúc Tống Sĩ Chương gõ cửa và nói: "Tôi vào đây", cậu không nghe thấy, vì vậy Tống Sĩ Chương mở cửa đi vào và thấy cậu đang quỳ trong bồn tắm, một ngón tay nhét ở hậu môn, cẩn thận lấy ra một cái gì đó.

Lúc đó cả hai đều bối rối, Văn Tú ngay lập tức giải thích: "Tôi đang làm giãn cơ để giảm đau khi đại tiện." Tống Sĩ Chương đem áo ngủ đặt bên cạnh nói: "Cẩn thận một chút, xong rồi thì gọi tôi." Cửa bị đóng lại.
Hai người ngủ hai phòng riêng biệt, đưa Văn Tú về giường, đóng cửa sổ, kéo rèm lại, sau khi chắc chắn rằng cậu không có cần việc gì khác, Tống Sĩ Chương vào phòng khách ngủ.

Sự việc xảy ra đều có lý do, vì Văn Tú toàn thân bị thương, cùng người khác ngủ chung sợ rằng lúc nửa đêm đối phương không kiểm soát được tay chân của mình mà làm đau cậu.
Đây đã là ngày thứ tư, sau khi người trông trẻ cũng ngủ, Văn Tú nghe thấy tiếng động Tống Sĩ Chương đi ra ngoài, anh lấy chiếc đồng hồ ở trên tủ đầu giường để xem thời gian, đã một giờ sáng.
Tống Sĩ Chương gọi điện cho Lâm Bạch.

Vì hôm nay không phải là cuối tuần, Lâm Bạch cố gắng giải thích rằng anh không thể ra ngoài vào thời điểm này vì trường học đã đóng cửa.

Nhưng Tống Sĩ Chương nhất định phải kêu anh ta ra, xe đã đợi sẵn ở cổng trường.

Lâm Bạch không lay chuyển được Tống Sĩ Chương nên đành vượt qua bức tường để ra ngoài, sắc mặt của Tống Sĩ Chương nhìn anh ta không tốt chút nào, đưa anh ta đi đến Thiên Xướng, Cát Mễ và Vệ Ninh nhìn thấy Lâm Bạch đều rất ngạc nhiên, họ chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ nào  giống như Văn Tú đến như thế.
Vệ Ninh gọi một tiếng anh trai, Tống Sĩ Chương không để ý, cũng không giới thiệu người, nắm lấy cổ tay Lâm Bạch lôi vào thang máy, ngay lập tức cửa đóng lại, Vệ Ninh chỉ nhìn thấy Tống Sĩ Chương đè đứa nhỏ vào tường.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Cha của Lý Khiết lần thứ hai nhìn thấy Văn Tú, sau khi về nhà thái độ của ông hoàn toàn thay đổi.

Mẹ của Lý Khiết vẫn đang vì chuyện Lý Khiết có thai trước khi kết hôn mà tức giận.

Khi nhìn thấy bố con họ trở về, khuôn mặt của chồng rạng rỡ, bà tự nhiên không vui: "Ông uống loại Coka gì mà trên mặt đều sáng lên vậy hả?”
Ba Lý Khiết nói, " Bà đoán xem Văn Tú này là người như thế nào?" Mẹ Lý không khỏi tức giận: "Người như thế nào? Cậu ta còn có thể là con trai thị trưởng sao?" 
Cha Lí cười nói: "Sai rồi! Cậu ấy là em trai ruột của Tống Sĩ Chương, bà biết Tống Sĩ Chương không?"
Mẹ Lý Khiết ngập ngừng hỏi: "Đó có phải là Tống Sĩ Chương đến từ Hoa Hạ không?"
Bố Lí gật đầu, sau đó xoay người quan tâm hỏi han con gái: "Tiểu Khiết, con mệt rồi, con về nghỉ ngơi trước đi, buổi tối để mẹ nấu cho con đồ ăn ngon."
Lý Khiết nhìn dáng vẻ của bố mẹ mình và quay trở lại phòng mà không nói một lời.
Mẹ Lý hỏi ba Lý: "Có đáng tin không? Tại sao trước giờ chưa bao giờ nghe nói Tống Sĩ Chương có em trai làm việc trong bệnh viện?"
Ba Lý nói: "Tôi cũng cảm thấy hoang mang, nhưng thấy quan hệ giữa hai người không đơn giản, nói là chuyện của Văn Tú chỉ cần một cuộc điện thoại thì Tống Sĩ Chương đã đến.

Bà thử nghĩ xem, lần trước bí thư đã gọi cho anh ấy mấy lần trong buổi tiệc chiêu đãi của Thành ủy." Anh ấy vừa mới đến? Tiểu Khiết có con mắt nhìn người rất tốt, xứng đáng là con gái của tôi.

"
Mẹ Lý nhìn dáng vẻ đắc ý của chồng, lo lắng nói: "Người này to gan như vậy, chúng ta có đối phó được không?"
"Bà sợ cái gì? Con gái bà đang mang thai con của nó."
"...!Tôi sợ rằng cậu ta cũng không phải là thứ tốt lành gì, xung quanh Tống Sĩ Chương có thể có người tốt sao?"
"Này, thật kỳ lạ.

Không phải lần trước nói nhìn tên nhóc đó cũng không tệ, rất được nhiều người yêu thích."
Mẹ Lý nghĩ đi nghĩ lại về việc này vẫn thấy không đáng tin cậy rồi quay lại để nói chuyện với con gái mình..