Thúy Văn chậm chạp bước đến mở tủ. Cô đưa mắt tìm một bộ đồ thích hợp với mình. Cuối cùng cô cũng chọn được chiếc áo màu xám. Nó hoàn tòan không có vẻ gì phù hợp cho một ngày được coi mắt. Nhưng cô đang quá buồn nản, cô thích màu áo ảm đạm này. Thúy Văn đứng ở lan can đợi ông Nhị. Ông đang nói chuyện qua điện thoại và khoát tay bảo cô chờ. Một lát sau ông đi ra, nói khô khan: "Ba hy vọng con đừng làm gì cho người ta phật ý. Nếu họ vì con mà hủy bỏ quan hệ với ba, con sẽ không được yên ổn đâu. Nhớ đấy!"
Thúy Văn “dạ” nhỏ một tiếng và lầm lũi đi sau ông. Xuống đến phòng khách, ông niềm nở bắt tay với khách, rồi quay lại vỗ nhẹ vào đầu Thúy Văn: "Con ngồi xuống đây, để ba giới thiệu con làm quen với mấy anh mà con sẽ làm bạn". Thúy Văn lần lượt chào từng người mà không hề nhìn mặt họ. Cô chỉ hơi ngước mặt lên khi ông Nhị bảo cô chào Hiệu Nghiêm. Trong lòng cô là nỗi thất vọng mênh mông. Giá không phải anh ta, mà là người thanh niên bên cạnh. Anh ta gần như vượt quá tên của mình. Khi nghe giới thiệu, anh ta cũng không buồn ngước lên nhìn cô. Khuôn mặt nghiêm nghị và đôi môi hơi mím lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, vừa khắc nghiệt chán ghét. Anh ta lập tức gây cho cô cảm giác bị xúc phạm. Và cô buồn rầu nhìn xuống tay mình với ý nghĩ rồi đây mình sẽ sống trong địa ngục mới.