Trong cung phồn hoa ngọc cẩm, trước nay không thiếu mỹ nhân, chỉ là ngày gặp Hàn bộ công chúa Hàn Hương Kiến, Yến Uyển mới cảm thán đúng là dung mạo tự thiên tiên.
Là phụ thân nàng ấy đưa nàng ấy vào cung, phụng chỉ hiến vũ cho Hoàng Thượng. Rất nhiều năm về sau Yến Uyển vẫn nhớ rõ, khoảnh khắc nàng ấy tháo khăn che mặt thì mới chính xác là tuyệt sắc. Cao lãnh như trăng non, như hoa trên đồi tuyết, một nữ nhân như vậy lẳng lặng đứng nơi đó cũng có thể dễ dàng cướp lấy ánh mắt của mọi người. Hoàng Thượng vô cùng si mê nàng ấy, không màng mọi người phản đối cũng muốn đưa nàng ấy tiến vào hậu cung.
Từ ngày Hương Kiến tiến cung, Hoàng Thượng không còn lật thể bài hậu cung thị tẩm nữa, trong cung phi tần dậm chân oán than nhưng có biện pháp gì đâu? Hoàng Thượng cứ như bị bùa chú giống nhau, ai nói cũng không nghe lọt tai. Kỳ thật bình tĩnh mà nghĩ, Yến Uyển có thể lý giải Hoàng Thượng, một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy đến nàng là nữ nhân cũng không nhịn được mà muốn nhìn nhiều một chút, huống chi là Hoàng Thượng? Yến Uyển tự xưng là mỹ mạo nhưng so với Hương Kiến thì nàng cũng không là gì, tuy không có oán hận như phi tần khác nhưng cũng có chút hờn giận, ai kêu nàng không được đẹp bằng làm gì?
Nàng đã có thai hơn ba tháng, lúc trước vì để là Hoàng Thượng vui mà nói vài chuyện lấy lòng sau đó nhân cơ đem ý tưởng muốn giao hài tử cho Khánh tần nuôi nấng, Hoàng Thượng tâm tình tốt liền đồng ý. Khánh tần tự biết việc Hoàng Thượng đồng ý cho nàng ấy nhận nuôi hài tử là công cùa Yến Uyển nên đối với nàng như mang ơn, cơ hồi mỗi ngày đều đến thăm.
Khánh tần vừa mới rời đi, Tiến Trung liền đến.
Tiến Trung biết hiện tại tâm tư Hoàng Thượng chỉ treo trên người Hương Kiến, sợ Yến Uyển trong lòng không thoải mái nên hắn mới cố ý đến an ủi nàng. Kỳ thật Yến Uyển không có để bụng, nàng đã có con trai con gái, chỉ cần nàng an phận, ở hậu cung nàng cũng có địa vị nhất định nên dù cho không được sủng ái thì Hoàng Thượng cũng nể mặt hài tử mà đối xử tử tế với nàng.
Hắn xoa bóp vai cho Yến Uyển nói, "Trước mắt Lệnh chủ tử chỉ nên chuyên tâm dưỡng thai thôi, Hoàng Thượng một lòng ở Hàn thị những người khác muốn gặp Hoàng Thượng cũng không có cơ hội. Người chỉ cần bình an sinh hạ hài tử, Thái Hậu sẽ vui mừng, cũng thu được lòng của Khánh tần, Hoàng Thượng cũng không thể sủng ái Hàn thị kia cả đời được"
Yến Uyển cười, "Bổn cung không vì Hoàng Thượng như thế mà không vui đâu, dù sao bổn cung hiện tại chỉ trông cậy vào hài tử, không có Hàn thị cũng sẽ có người khác. Huống chi, Hoàng Thượng si mê Hàn thị như vậy, người sở nhất trong hậu cung là Hoàng Hậu nương nương đó. Hoàng Hậu cảm thấy mình là thanh mai trúc mã với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối với nàng nhất định có tình yêu nhưng hiện tại có lẽ nàng minh bạch rồi, tình ý của Hoàng Thượng đều trao cho Hàn thị"
Giúp nàng đem lên một cây trâm mỹ lệ, Tiến Trung bình tĩnh nói.
"Nô tài không biết Hoàng Thượng có thật sự có tình ý với Hàn thị hay không nhưng nô tài biết trong lòng nô tài chỉ có Yến Uyển người, Yến Uyển chính là nữ tử tốt đẹp nhất thế gian"
Yến Uyển đỏ mặt, "Ta làm sao tốt đẹp như vậy, rõ ràng trong bụng đầy tâm kế, tình cảm đạm bạc, dung mạo thì cũng kém xa Hàn thị"
Tiến Trung lắc đầu, "Nô tài không thấy Hàn thị có bao nhiêu mỹ mạo, Yến Uyển cười lên mới là khuynh quốc khuynh thành"
Yến Uyển nghe xong vui vẻ cực kỳ, nếu những lời này người khác nói nàng sẽ không tin nhưng trong mắt Tiến Trung tràn đầy thâm tình, nàng hiểu trong lòng hắn thì nàng là tốt nhất.
Nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ.
"Ngươi dỗ ta vui như vậy, khen lên khen xuống như thế buổi tối bổn cung không cần ăn cơm nữa, uống đường mật cũng no luôn rồi"
Tiến Trung không nói gì, chỉ sờ mặt Yến Uyển, vẻ mặt hắn hoàn toàn là sủng nịch.
Yến Uyển nhìn bộ dáng hắn như vậy, lòng nghĩ hiện tại đều yên ổn, năm tháng tĩnh lặng, mọi thứ cứ trôi qua như thế là được rồi.