Cảm nhận được năm tên hạ nhân tiến vào hang động đều đã bỏ mình, Nhạc Khang trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong, nhưng những thanh âm tràn đầy hoảng sợ kia đã chứng minh bên trong có thứ gì đó không hề tầm thường, nơi đây dù sao cũng chỉ là Đoạn Mộc Lâm vòng ngoài mà thôi, không có khả năng gặp được yêu thú a!
Mà cho dù có gặp thì chắc cũng chỉ là Nhất giai sơ kỳ mà thôi, mấy tên kia chỉ là võ giả nhất trọng, không có khả năng phản kháng cũng là bình thường vô cùng.
Cho dù ta có gặp phải Nhất giai trung kỳ yêu thú cũng không cần quá lo lắng, bản thân chạy thoát vẫn là không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, Nhạc Khang nhìn chằm chằm cửa hang trầm ngâm hồi lâu, liền nghe âm thanh xung quanh có võ giả tiến tới gần, theo thanh âm bước chân đến gần, xem ra có không ít người a!
Hắn biết rõ, người đến Đoạn Mộc Lâm nơi này mười phần cùng hắn có chung mục đích, mặc dù có cùng chung mục đích nhưng đồng thời cũng là đối thủ, hắn không có khả năng chắp tay dâng bảo cho người khác dễ dàng như thế.
Bản thân Nhạc gia tại trung vực không phải là đỉnh cấp gia tộc gì, nhưng cũng không phải ai cũng có thể chọc vào được, nghĩ như vậy, Nhạc Khang híp mắt nhìn về đám võ giả tới gần.
“Không ngờ nơi này tụ tập không ít người a.” tráng hán đi ở phía trước nhìn về một đám võ giả không khỏi sửng sốt một chút, sau đó chính là lộ ra một vệt nụ cười không khỏi cảm khái một câu.
Bởi vì theo hắn thấy, trong đám võ giả này chỉ có một người là dám đối mặt ánh mắt của hắn mà thôi, những tên còn lại đều né né tránh tránh ánh mắt của hắn, hiển nhiên là một đám tôm tép mà thôi.
Lại nói, phía sau hắn chính là hơn trăm tên võ giả, người nào người nấy đều tu vi không thấp hơn đám võ giả này, cho nên hắn cũng không có e ngại cái gì.
Tráng háng trong tay mang theo một thanh đao, thân đao đen nhánh, lưỡi đao ửng đỏ, dưới ánh sáng của các ngọn đuốc lộ ra vô cùng quỷ dị.
Tráng háng này là Hỏa Đao, một trong những kẻ dẫn đội Linh tộc tìm kiếm Nhất Minh, sở dĩ hắn gọi Hỏa Đao là do bản thân hắn thuộc Hỏa linh tộc, bản thân dùng đao nên hắn tự lấy danh tự như thế.
“Linh tộc!”
Nhạc Khang ngay lập tức nhận ra thân phận của đối phương, dù sao hắn cũng không ít lần chạm trán Linh tộc khi lịch luyện, cho nên vừa nhìn đã nhận ra ngay lập tức.
“Các ngươi Linh tộc cũng dám xâm nhập Thương Minh Vực, không sợ có đến mà không có về hay sao?" Nhạc Khang nhìn về phía tráng háng ngữ khí có chút bất thiện nhàn nhạt nói.
“Hahaha, các ngươi Nhân tộc cao tầng giờ bản thân còn lo không xong, hơi đâu mà chạy đến nơi cứt chim không thèm ị này?" Hỏa Đao cười to nhìn về phía Nhạc Khang ngữ khí có chút trêu chọc nói tiếp:
"Nói cho các ngươi biết cũng không sao, giờ khắc này Trung Vực đang đánh nhau long trời lở đất, các ngươi hẳn là cũng có nghe thấy thanh âm nho nhỏ ba động, bốn vị Linh chủ của chúng ta tự mình ra tay, cho nên các ngươi cũng không cần lo lắng sẽ có người đến đây giúp các ngươi, hahaha!"
“Nói cũng lạ, đám Nhân tộc các ngươi không phải hay nói đạo lý hay sao? Bây giờ lại chạy vào nơi này làm những chuyện không sợ mất mặt như vậy, ta thật khinh thường các ngươi a!"
Nghe nói lời này, Nhạc Khang thần sắc giận dữ không thôi, mặc dù chúng ta đi tìm "bảo vật" thì thế nào, liên quan đến Linh tộc các ngươi cái rắm a, các ngươi không hảo hảo ở nhà bú sữa còn chạy đến đây hái quả đào, nào có chuyện gì thơm như vậy?
Mặc dù bên trong là như vậy, nhưng bên ngoài cũng không thể thừa nhận a, huống chi, ta còn chưa có gặp được tên kia đâu.
Nghĩ như vậy, Nhạc Khang chỉ thẳng vào mặt Hỏa Đao mắng to một tiếng: " Nói hưu nói vượn! Ta tới đây là vì nghe thấy thanh âm lạ từ hang động phát ra mà thôi, Linh tộc các ngươi lại dám xâm nhập vào lãnh địa của chúng ta, quả thật là muốn c·hết!”
“Hahaha, ta xâm nhập vào lãnh địa các ngươi thì có thể thế nào? Có giỏi thì kêu ông nội của ngươi chạy tới đây cắn ta nha!” Hỏa Đao cười ha hả nói ra, ngữ khí không chút nào giữ lại mặt mũi cho tên thanh niên phía trước.
Đám hạ nhân đi theo giờ khắc này cũng không nhịn được cái thái độ tốn dép này, bọn hắn thật muốn lao lên mang những tên này đè xuống đất ma sát ma sát, nhưng thực lực không cho phép a!
Đừng nói người ta tu vi cao hơn bọn hắn, ngay cả người cũng nhiều hơn bọn hắn, một khi đánh lên, cả đám e rằng phải mồ xanh mã đẹp chứ chẳng chơi.
Điều này nhất định phải nhịn xuống!
Một đám hạ nhân trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài dù sao cũng phải tỏ thái độ một chút a, thế là cả đám đều nhao nhao chửi mẹ, từng câu từng chửi tựa như thiên hoa loạn trụy, chửi tới nổi máu điên trong người Nhạc Khang sôi sùng sục cả lên!
“Móa nó! đã như thế đừng trách Nhạc Khang ta tại sao tâm ngoan thủ lạc!" Nhạc Khang gầm lên một tiếng, tay nắm chặt trường kiếm hướng về phía Hỏa Đao vọt tới.
Nhìn thấy cảnh này, một đám thủ hạ trợn tròn cả mắt!
Con mẹ nó! Thiếu chủ a, đầu óc của ngươi chẳng lẽ bị lừa đá choáng rồi hay sao? Không thấy địch nhân người đông thế mạnh hay sao a!
Khóe miệng của Hỏa Đao giương lên một vệt nụ cười, tên này cũng thật là dễ khích tướng a, quả nhiên còn non và xanh lắm!
Hổ Đầu Đao trong tay huy động một cái, trường đao thuận thế chém ra, đao thế bá đạo, phong thanh nộ khiếu.
Mặc dù Hỏa Đao tu vi tôi thể tứ trọng, nhưng hắn trời sinh khí lực lớn, thanh đao to đùng trên tay hắn tựa như lông hồng, trường đao bay múa quả thật không khác gì chơi đùa.
Một đao quét xuống, Nhạc Khang lập tức trường kiếm chém ra, quét nửa vòng cung, nhằm ngăn chặn đao thế chém xuống.
Thanh âm v·ũ k·hí v·a c·hạm liên miên không dứt, Nhạc Khang cứ nghĩ, bản thân trong vòng trăm chiêu sẽ cầm xuống tên Linh tộc này, nhưng đến khi khai chiến, hắn mới cảm nhận được tên này khí lực lớn vô cùng!
Đồng dạng là tôi thể tứ trọng, nhưng hắn không chiếm thượng phong ý tứ, kiểu này tiếp tục đánh xuống, hắn bại vong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nghĩ tới đây, hắn thầm mắng chính mình không thôi.
Trường đao liên tiếp bổ tới, thế công dồn dập khiến trường kiếm trong tay Nhạc Khang đã xuất hiện từng tia rạng nức.
Bên cạnh đó, ngay lúc Nhạc Khang cùng Hỏa Đao v·a c·hạm sát na, Linh tộc một bên cùng với một đám hạ nhân cũng đã chiến thành một đoàn, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Nhất Minh đã tiến tới gần cửa hang, hắn ẩn nấp phía sau một tảng đã lớn, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài, hai phe võ giả chiến thành một đoàn, một phe trong đó mặc đồng phục không khác gì năm tên vừa đi vào hang động lúc nảy.
Hắn cũng không biết hiện tại bên ngoài là tình hình như thế nào, vì sao hai phe lại lẫn nhau chém g·iết ở đây, nhưng đây là một cơ hội tốt để thoát thân a!
Làm ra quyết định, Nhất Minh lập tức trở về hang động, nhìn thấy năm t·hi t·hể nằm dưới đất, hắn không ngần ngại thoát ra y phục mặc lên người chính mình, làm xong những điều này, Nhất Minh chậm rãi đi ra cửa hang, ẩn nấp phía sau tảng đá cẩn thận quan sát.
Hắn chờ, chờ một cơ hội để lao ra.
Không cần chờ bao lâu, có hai tên võ giả đang cùng nhau chém g·iết tiến gần về phía hang động, ngay thời khắc hai người tiến gần cửa hang động thời điểm, Nhất Minh lập tức dồn lực vào chân, một cước đạp mạnh trên đất, khiến thân thể hắn lao nhanh về phía trước, hướng thẳng về phía võ giả màu đỏ y phục đấm ra một quyền.
Tên võ giả y phục màu đỏ đang lo chiến đấu vẫn không hay biết cái gì, lập tức bị một quyền đấm thẳng vào sau lưng, thanh âm răng rắc vang lên, cả người lập tức bay thẳng về phía trước, miệng không ngừng phun ra máu tươi.
“Đa tạ huynh đệ hỗ trợ!” thiếu niên mặc áo xanh nói lời đa tạ xong lập tức rời đi, tiến về mục tiêu tiếp theo.
Nhất Minh thấy thế cũng không nói cái gì, lập tức trà trộn vào đám đông tiến hành đánh lén, hắn biết, đây là cơ hội thu thập Linh điểm có một không hai.
“Hắc hắc, cổ nhân nói không sai, loạn thế xuất anh hùng.” Nhất Minh trong lòng đắc ý không thôi, đêm tối như vậy, người đông thế này, ta g·iết vài tên cũng không có chuyện gì a!
Mặc dù Nhất Minh không có tu luyện qua bộ pháp, nhưng mỗi lần chân hắn đạp đại địa là có một tên võ giả phải q·ua đ·ời tại chỗ.
Tình cảnh hiện tại hơn trăm người chiến thành một đoàn, đừng nói quen biết, ngay cả diện mạo cũng không nhìn rõ được, cả đám võ giả chỉ biết, khác màu áo chắc chắn là địch, g·iết không phải nghi ngờ.
Vì lẽ đó mà đám người Nhạc gia lẫn Linh tộc cũng không biết là có người trong tối đánh lén bọn họ, đối với Nhất Minh mà nói, đám người có mặt ở trong khu rừng này, hẳn là vì đồ vật trên người của hắn mà tới.
Mặc kệ là có phải cùng là Nhân tộc hay không, bọn hắn tới đây là nhắm vào chính mình, vậy thì cứ g·iết là được rồi, còn việc đúng hay sai, có hiểu lầm hay không, có quan trọng không?
“Nhất cước đạp đại địa, nhất quyền hóa hư vô!” vừa đánh, Nhất Minh không khỏi cảm khái một câu thật là hay!
“Hắc hắc hắc, một quyền, hai quyền....” Nhất Minh vừa ra chiêu trong lòng vô cùng đắc ý, trong loạn chiến, chẳng ai quan tâm đồng đội còn sống hay c·hết, bản thân còn sống mới là vương đạo.
Chính vì thế cả hai bên số lượng đang giảm dần mà không hề hay biết, đám linh tộc này, ngoại trừ Hỏa Đao có tu vi tôi thể tứ trọng ra, những tên còn lại đều là tu vi nhị trọng tam trọng.
Nếu tính toàn bộ lực lượng, đám người Nhạc gia thua không nghi ngờ, nhưng từ khi Nhất Minh tham chiến, cả hai bên đều giảm ngang nhau, thậm chí, Linh tộc một phương nằm xuống so với Nhạc gia cũng không sai biệt lắm.
Đơn giản mà nói, đám Linh tộc nào có biết ai là ai, cứ g·iết những tên mặc áo xanh là được rồi, nhưng bọn hắn đâu có ngờ đến, khi có người tiến đến chỗ Nhất Minh, toàn bộ đều bay thẳng về sau phun máu.
Mãi đến một lúc sau, Nhất Minh hướng thẳng về một tên có vẻ trâu bò đấm ra một quyền, tên kia cũng không có chịu thua ý tứ, một quyền đấm ra, hai quyền v·a c·hạm.
Ầm ầm!
Nhất Minh tung ra một quyền sau đó liền lui lại mấy bước, sắc mặt của hắn giờ khắc này bắt đầu biến hóa, tên này không phải bình thường tôm tép có thể so sánh a, thế mà có thể đỡ một quyền của mình.
“Lực lượng thật mạnh! Không ngờ Nhạc gia có một tên võ giả không tu kiếm như ngươi!” một tên Linh tộc thân hình cao to không khỏi gật đầu cảm khái một câu.
Nói xong, toàn thân tên này bùng phát lực lượng, lập tức lao nhanh về phía Nhất Minh một quyền lao tới, quyền này ẩn chứa hỏa linh lực bên trong, cho nên cú đấm của hắn b·ốc c·háy lên hỏa diễm thiêu đốt nắm tay, thoạt nhìn rất là ghê gớm bộ dáng.
Nhìn trước mắt một quyền đỏ thẩm lao về phía mình, Nhất Minh vận chuyển linh lực hội tụ vào lòng bàn tay, một chưởng vỗ ra.
Thôi Tâm Chưởng!
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chưởng lực, từ khi thôi tâm chưởng đạt đến tiểu thành về sau, hắn vẫn chưa sử dụng lần nào.
Bàn tay xòe ra một chưởng vỗ tới, chưởng lực chạm vào hỏa quyền một sát na, Nhất Minh liền chủ động thu tay về, khiến hỏa quyền tựa như bị mất nhịp, thế công vô ý ngã về phía trước một chút.
Ánh mắt của tên võ giả Linh tộc không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới chưởng của tên nhóc này còn có thể chơi như vậy?
Bất quá hắn cũng ngay lập tức làm ra ứng đối, một quyền thuận thế phát thêm lực đạo, hỏa quyền cứ thế hướng thẳng về phía mặt Nhất Minh đấm tới.
Nhất Minh ngay lập tức ngửa mặt ra phía sau, bản thân xoay một vòng trên không, thuận thế dồn lực một cước đá thẳng vào cằm của hắn, một tiếng phốc vang lên, một cước này khiến tên linh tộc ngửa mặt bay ngược lên cao, máu tươi trên miệng bắt đầu tràn ra, bản thân rơi xuống đất nhìn như vô cùng chật vật.
Tráng hán lập tức đứng dậy, khung quanh trước mặt tựa như xoay mòng mòng một dạng, đầu óc của hắn bị một cước vừa rồi đá trúng có chút choáng.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra một tia tinh mang, tại tránh thoát một quyền đó về sau, thân hình hắn lập tức thấp xuống, nhất cước đạp đại đia, thân hình ngay lập tức lao nhanh về phía trước, một quyền đấm ra.
Tên linh tộc còn không kịp làm ra phản ứng, hắn chỉ thấy tên nhóc này khom người xuống, rồi đột nhiên hắn cảm thấy nơi tâm mạch truyền đến cảm giác đau nhói, cơ thể bay ngược về phía sau, cả người tựa như cứng đờ một dạng, miệng không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi, thân hình ngã trên đất không còn động đậy.
Nhìn thấy tên linh tộc ngã trên đất, Nhất Minh nhanh chóng rời khỏi hiện trường, hướng về phía một tên khác lao đi. trải qua trận chiến nhỏ này, hắn ẩn ẩn đã có dự đoán, tu vi của bản thân hẳn là có thể đối kháng tôi thể tam trọng võ giả.
Còn việc đối đầu với tu vi tứ trọng, hắn không nắm chắc!
Nếu không phải tên linh tộc vừa rồi sơ ý bị mình đá trúng một cước vào cằm, e rằng muốn chiến thắng cũng không có dễ dàng như vậy.
Đừng nói Linh tộc, chỉ cần là Nhân tộc hướng về phía hắn ngấp nghé bảo thạch, một tên đều không thể tha, bình phục lại tâm thần, Nhất Minh tiếp tục công cuộc cạo lông dê bọn này.