“Nghe nói Nhất Minh, tiềm long bảng đệ nhất thanh danh, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!” một thân ảnh mang màu xanh lục trường bào, tuy thần sắc tuấn lãng nhưng trên người lại toát ra một loại cảm giác khiến các võ giả nơi đây khó chịu không thôi.
Sự xuất hiện của tên thanh niên này khiến lông mày của các võ giả nơi đây không khỏi cau lại, hiển nhiên là đối với thanh niên vừa xuất hiện này không chào đón chút nào.
Tây vực linh tộc!
Người khác có thể không biết, nhưng Thanh Phong Hội bọn hắn thì lại rõ ràng vô cùng, không vì cái gì khác, đơn giản là đám linh tộc tại Tây vực này không phải hạng người thiện lương gì, so với các nhóm linh tộc khác thì bọn chúng càng hung ác hơn nhiều.
Bước ra không chỉ duy nhất một tên lục bào thanh niên này, bên cạnh còn có một nữ tử toàn thân màu lam y phục, trên người cho người ta cảm giác băng thanh ngọc khiết, làn da trắng noãn, thân hình phía trên nhô ra, phía dưới cũng không có thụt vào, phải nói đầy đặn vô cùng, trên người còn toát ra một cỗ "chớ gần" cảm giác.
"Nhược Vũ muội muội, hai ta Không cần phải cách xa nhau vậy a!" Độc Lãng cười hì hì nhìn về phía nữ tử, thân hình bỗng nhiên xích lại gần, khiến nữ tử không khói nhíu mày một cái.
"Hừ! Độc Lãng ngươi tốt nhất tránh xa ta ra một chút, nếu không, cũng đừng trách ta không nói trước." Lam Nhược Vũ thanh âm băng lãnh truyền ra, ánh mắt của nàng chất chứa một loại chán ghét chi ý, nhưng những điều này đối với Độc Lãng cũng không coi là cái gì.
Một đám hắc y nhân nhìn thấy hai người tiến đến không khỏi lộ ra chấn kinh thần sắc!
Tiềm long bảng hạng 5: Lam Nhược Vũ.
Tiềm Long bảng hạng 3: Độc Lãng.
"Đám Linh tộc này lại có mặt ở Đông Vực, chúng ta rút thôi." Thanh Phong một tay ôm ngực từ từ đứng lên, thần sắc kiêng kỵ nhìn về phía hai người, thân hình từ từ thoái lui về phía sau, biến mất vào trong bóng đêm.
Hắn không thể không rút lui, giờ khắc này, hắn đã không còn khả năng tái chiến, tình trạng nội thương vô cùng nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng tìm nơi chữa thương, e rằng kinh mạch trong cơ thể sẽ không cách nào giữ được.
Thấy một đám hắc y nhân chủ động rời đi, Độc Lãng cũng không thèm để ý, bản thân hắn đến đây là có nhiệm vụ trong người, không cần thiết tốn hơi sức với mấy kẻ không có liên quan này.
Nhất Minh nhìn về phía hai người trước mắt, ánh mắt không khỏi lóe lên một tia rung động.
Hắn mặc dù chưa từng gặp qua hai người này, nhưng loại cảm giác khó chịu đó lại nổi lên, lần này, cảm giác đó lại đến từ tên lục bào thanh niên này, hiển nhiên, tên này cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn tựa như đang muốn đem hắn thôn phệ không còn.
Hiện tại bề ngoài của hắn nhìn như một thanh niên tuấn tú, trên miệng luôn nở nụ cười có vẻ vô cùng thân thiện, nhưng Nhất Minh biết, đằng sau đó là một con rắn độc, đang chờ cơ hội xuất ra nhất kích tất sát, khiến địch nhân không kịp trở tay.
Nữ nhân bên cạnh thì không cần phải nói, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân này liền cảm giác toàn thân mát lạnh, không phải là cảm giác sảng khoái đâu a, mà là một loại cảm giác khiến người không rét mà run!
Nhất Minh có thể chắc chắn rằng, nếu cả hai tên này cùng tiến lên một lượt, chính mình e rằng phải cưỡi hạc sang tây thiên ngay lập tức.
Ngay lúc hai bên đang đánh giá lẫn nhau thời điểm, một thanh âm cười to vang lên, phá vỡ không khí trầm mặc này.
"Hahaha, ta nói ở đây tại sao lại náo nhiệt như vầy, thì ra là tiềm long tranh đấu, ta hẳn là không tới chậm a?" một tráng háng cao to, lưng cõng trường đao, kéo theo một đám Linh tộc đi theo sát phía sau.
Tráng háng này hiển nhiên chính là Hoả Đao.
Khi đó ở bên ngoài động phủ, hắn cùng Nhạc Khang một trận chiến, sau đó tiếp tục đuổi theo một đường đến nơi này phụ cận.
Nghe được thanh âm chiến đấu cho nên hắn mới hướng về phía nơi này tiến đến, đến đây, hắn mới nhìn thấy ba người lẫn nhau đối mặt, sau đó liền đồng thời nhìn về phía hắn, điều này khiến hắn lúng túng.
"Các ngươi tiếp tục, ta không có ý định xen vào trận chiên này, cho nên cũng không cần để ý đến ta." Hoả Đao cười khoác khoác tay nói.
Nói đùa cái gì!
Ta biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, đi tranh giành công lao với hai tên này, chẳng phải muốn c·hết hay sao, ta không có bị ngu như vậy!
Nhất Minh nhìn thấy có thêm Hoả Đao xuất hiện, trong lòng không khỏi trầm xuống!
"Các ngươi tới đây, e rằng cũng không phải để nói nhảm chứ?" Nhất Minh thanh âm lạnh lùng, ánh mắt quét ngang đám người nhàn nhạt hỏi.
"Đương nhiên sẽ không, chúng ta đường xa tới đây chỉ vì muốn giải đáp thắc mắc trong lòng". Độc Lãng cười hì hì nói ra.
"Ồ? Thắc mắc gì?" Nhất Minh nhíu mày, tên này không phải muốn hỏi viên bảo thạch có trên người mình không a?
"Chúng ta không biết, người đứng đầu tiềm long bảng sẽ có thực lực như thế nào?" Độc Lãng nhìn về Nhất Minh trên miệng vẫn giương lên một vệt nụ cười, nhưng sát ý trong lòng vẫn luôn khiến Nhất Minh khó chịu không thôi.
"À ha! Chúng ta?" Nhất Minh cưỡng ép khó chịu trong người cười lạnh một tiếng, "Muốn đánh cứ đánh, nói nhảm nhiều quá!"
Giờ khắc này, cả người Nhất Minh dường như có hàng trăm con kiến bò khắp nơi, khiến sắc mặt của hắn biến ảo không ngừng, con mẹ nó khó chịu như vậy!
Nghe nói lời này, Độc Lãng không khỏi phì cười một cái.
"Dựa vào một mình ngươi e rằng phải c·hết ở nơi này, không bằng ngươi giao ra bảo thạch là được, đỡ phải m·ất m·ạng vô ích."
Không phải Độc Lãng hắn thích nói nhiều, nếu là bình thường, Nhất Minh e rằng đ·ã c·hết từ lâu, nhưng lạ là độc của hắn phát ra từ nảy tới giờ, lại không hề đối với Nhất Minh tạo thành thương tổn gì, chính vì điều này mà hắn không dám vọng động.
Điều này vô tình rơi vào mắt Nhất Minh khiến hắn có một loại cảm giác bị sát ý bao phủ, cả người mẹ nó cực kỳ khó chịu!
Phải biết, không ít võ giả Tôi Thể cảnh một khi trúng độc của hắn, bản thân liền không thể điều động linh lực trong cơ thể, đây là loại độc mà sư phụ hắn dạy hắn luyện chế.
Bản thân hắn tuy luyện độc chưa bao lâu, nhưng Chân Nguyên cảnh phía dưới không có ai có thể ngạnh kháng loại độc này. nhưng giờ khắc này, thiếu niên trước mắt lại không có dấu hiệu trúng độc chút nào, khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Độc Lãng cùng Lam Nhược Vũ lẫn nhau liếc mắt một cái, đều nhận ra được thiếu niên phía trước không hề đơn giản.
"Được, giải quyết nhanh chóng còn trở về phục mệnh, nơi này không nên ở lâu." Lam Nhược Vũ gật gật đầu, cũng không có ý định tiếp tục dây dưa ý tứ.
Mặc dù nàng không thích tên dùng độc này, nhưng nhiệm vụ phải được ưu tiên hàng đầu, cho nên nàng cũng đành phải cùng tên này hợp tác.
Ngay khi bầu không khí chuẩn bị giương cung bạt kiếm thời điểm, một thanh âm từ bên trái lạnh lùng truyền đến, quát to một tiếng:
"Các ngươi Linh tộc không khỏi quá làm càn, nơi này không phải các ngươi muốn làm gì thì làm!" một thanh niên anh tuấn tiêu sái, thân khoác hồng y chậm rãi tiến đến bên cạnh Nhất Minh chắp tay một cái: "Tại hạ Vân Hi, là Bách Hoa Tông đệ tử phụng mệnh tông môn đến đây diệt trừ Linh tộc, còn mong Nhất Minh huynh đệ chiếu cố nhiều hơn."
"Hừ, tông môn con mẹ gì nghe đã thấy là một đám yểu điệu thục nữ rồi, ngươi không phải đến đây giảng hòa đấy chứ?" Hoả Đao nhìn về phía thanh niên mặc hồng y bước ra, ngữ khí có chút giễu cợt nói.
"Các ngươi Linh tộc mạnh mẽ như vậy, không bằng để Thiên Vũ Môn chúng ta lĩnh giáo một chút, thử xem các ngươi có mấy phần bản lĩnh?"
Theo thanh âm dừng lại, đám người quay đầu nhìn về phía một thanh niên khoác màu đen y phục, trên người toát ra một cỗ lăng lệ chi khí, không hiểu ra sao, nhưng tên này nhìn vào không phải loại thiện lương gì, chí ít hắn đã g·iết không ít người mới có loại khí chất này.
"Là Thiên Đức Hải huynh a! Không ngờ huynh cũng tới nơi này, thật là trùng hợp quá a." Vân Hi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc liền bước lên cười nói.
"Đệ có thể tới, vì sao ta lại không thể đâu, huống chi, nơi này còn có không ít Linh tộc đây." Thiên Đức Vũ quét mắt về đám Linh tộc trước mặt, ngữ khí đạm mạc nói ra.
"Cũng đúng." Vân Hi gật gật đầu.
Nhìn thấy nhân tộc người đến, Nhất Minh cũng không có buông lỏng cảnh giác, hắn không biết là nhân tộc này đến giúp hắn hay là đến bắt hắn, bề ngoài hắn cười cười, nhưng bên trong lại không ngừng vận chuyển linh lực hấp thu linh khí bổ sung tiêu hao.
Một quyền vừa rồi dường như tiêu hao toàn bộ linh lực trữ trong kinh mạch của hắn, cho nên, giờ khắc này hắn phải tập trung hấp thu linh khí để bổ sung tiêu hao.
Người bình thường muốn luyện hoá linh khí để tích trữ trong kinh mạch sẽ không có nhanh như vậy, nhưng "giọt tí tách" trong cơ thể Nhất Minh khiến tốc độ vận chuyển linh khí trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, Nhất Minh ánh mắt quét qua từng nhóm Linh tộc võ giả, sau đó hắn ngừng lại bên trên người Độc Lãng, tên này từ lúc xuất hiện khiến linh lực trong cơ thể hắn vận chuyển như rơi vào vũng bùn vậy, nếu không phải có "giọt tí tách" hỗ trợ, e rằng linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn bị đình trệ.
Nhất Minh không có ý định dây dưa với tên này ý tứ, giờ khắc này, cảm giác khó chịu lại tăng thêm một cái cấp bậc, nếu hắn không mang tên này đè xuống đất ma sát, hắn thề không bỏ qua!
Toàn thân linh lực sôi trào, cả cơ thể đỏ rực hẳn lên, xung quanh linh khí không ngừng b·ạo đ·ộng, một quyền đấm ra, thanh âm ầm ầm nổ vang, linh khí xung quanh không ngừng nương theo cánh tay bạo phát đi ra, một quyền mang theo hồng quang hư ảnh hướng về phía Độc Lãng mà tới.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Lãng ánh mắt nghiêm nghị, linh lực điên cuồng vận chuyển xung quanh cơ thể, một vòng lại một vòng linh khí không ngừng tụ tập bao quanh người hắn, màu lục linh lực tạo thành vòng xoáy, ẩn ẩn có âm thanh rít gào vô cùng ghê rợn.
Liên châu hủ thi độc!
Đây chính là công pháp hắn nhận được từ Thiên bảng ban thưởng, công pháp này chuyển hoá thiên địa linh khí hình thành độc công chi lực bao quanh toàn thân, mặc dù Độc Lãng chỉ là Tôi Thể thất trọng, vòng xoáy xung quanh cũng mỏng manh vô cùng, nhưng chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ để các võ giả không cách nào tiếp cận bản thân hắn rồi.
Hồng quang hóa thành quyền ảnh tựa như nắm tay mang theo từng tiếng xé gió, ầm ầm mà tới, ngay tại lúc quyền ảnh cùng màu lục linh lực chuẩn bị v·a c·hạm sát na, một tiếng ong ong điếc tai xông thẳng vào trong lỗ tai mỗi người.
Oanh!
Quyền ảnh cùng Liên châu hủ thi độc v·a c·hạm, ngay lập tức nổ tung không còn hình bóng.
Sắc mặt của Độc Lãng không cách nào che giấu được vẻ nghiêm trọng, hắn không ngờ một quyền này mang theo lực lượng mạnh như vậy, một quyền liền có thể phá tan chiêu thức của hắn.
Điều quan trọng không phải là một quyền này mạnh bao nhiêu, mà là một quyền này lại có thể cách không bay tới, đây là làm sao làm được!
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy tôi thể cảnh lại có thể cách không chiến đấu a!
"Quyền của ngươi là công pháp gì? Chẳng lẽ là do Thiên Bảng ban thưởng?" Độc Lãng giờ khắc này không còn cười hì hì như trước, vẻ mặt không chút nào vui vẻ, ngữ khí nhàn nhạt hỏi một câu.
Nghe thế, Nhất Minh cũng không biết trả lời thế nào, hắn nào có công pháp gì đâu, chỉ là phổ phổ thông thông một quyền mà thôi, nhưng một quyền này không có dùng bát mạch a!
"Ta chỉ là đấm ra một quyền bình thường mà thôi!" Nhất Minh cũng không có định mang bí mật của mình nói ra ý tứ, hắn nhìn thanh niên trước mắt, thanh âm đạm mạc nói ra.
"Tin chứ!"
Độc Lãng rất muốn nói ra câu này, nhưng trí thông minh của hắn không cho phép hắn nói ra lời như vậy.
Mà cũng thật như lời Nhất Minh nói như vậy, hắn chỉ là vận dụng linh lực rồi đấm ra một quyền mà thôi.
Nhưng vì hắn sử dụng toàn bộ linh lực bên trong cửu mạch, cho nên linh lực phát ra không phải bình thường võ giả có thể so sánh.
Linh khí trong thiên địa nương theo một quyền đó bạo phát đi ra, cứ thế mà hình thành một chuỗi b·ạo đ·ộng linh khí tiến về phía trước.
Nếu như hắn chỉ là người bình thường mà nói, e rằng chưa kịp đánh ra một quyền, kinh mạch trong cơ thể đã bạo tạc mà trở thành phế nhân!
Cho nên nói, ở cảnh giới hiện tại không ai có thể làm được điều này!