Nhục Thân Thành Thánh

Chương 23: Tiến về Thương Minh Thành



Chương 23: Tiến về Thương Minh Thành

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Trải qua gần 7 ngày thời gian, thương thế của Nhất Minh mới hoàn toàn khôi phục, chủ yếu là do bản thân vận dụng linh lực với cường độ cao khiến kinh mạch và nhục thân không thể theo kịp mà thôi, còn ngoại thương thì không đáng nhắc tới.

"Chung quy là kinh mạch của ta còn kém rất nhiều a, nếu như ta tiếp tục luyện hoá thêm một giọt Huyết Ti thì kinh mạch sẽ dẻo dai hơn rất nhiều!" Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng đó dù sao cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, trong thời gian bế quan này hắn không có dại dột đi luyện hoá Huyết Tinh Thạch, lần trước hắn luyện hoá một lần muốn c·hết đi sống lại, cảm giác đó hắn không thể nào quên được.

Vì thế hắn dự định để thương thế khôi phục hoàn toàn rồi mới bắt tay luyện hoá.

"Ọc ọc ọc!" Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, bụng của Nhất Minh đã mấy ngày rồi không ăn cái gì, trong thời gian này, hắn luôn ở một nơi bí mật bế quan dưỡng thương không có ra ngoài, cho nên giờ khắc này hắn đói đến không thể chịu được.

Dù sao cũng nên chiếu cố cái bụng nhỏ một chút a!

Nhất Minh từ từ đứng dậy rời khỏi nơi trú ẩn, bản thân tiến về hồ nước lần trước săn một ít yêu thú, sẵn tiện hắn cũng xem xem quả trứng như thế nào rồi.

Trước khi chiến đấu với đám hắc y nhân, Nhất Minh đã mang quả trứng quăng vào hồ nước bên dưới, hiện tại chắc quả trứng này cũng đã ngỏm củ tỏi rồi a.

Xuyên thẳng qua một mảnh rừng rậm, Nhất Minh đã nhìn thấy được hồ nước trước mặt, cẩn thận quan sát bốn phía, không có điều gì bất thường, Nhất Minh mới tiến lại bên cạnh hồ nước nhìn xuống phía dưới.

Vớt quả trứng lên.

Cầm trong tay quả trứng cảm thụ một lát, Nhất Minh không ngờ tới là, bên trong quả trứng thế mà truyền đến từng tiếng nhịp đập, điều này quả thật không ngờ tới a.

"Như thế mà vẫn không c·hết, ngươi quả thật không hề bình thường a!" Nhất Minh tặc lưỡi không khỏi tò mò, vốn nghĩ hôm nay sẽ có món trứng đi kèm, hiện giờ có vẻ không được rồi a.

Lắc lắc đầu, Nhất Minh liền đặt quả trứng sang một bên, hắn liền mang con heo rừng vừa bắt được để lên đống lửa nướng.

Thời gian trôi qua, mùi thịt nướng bắt đầu lan toả ra khắp khu rừng xung quanh, có nước thịt không ngừng chảy ra, rơi xuống, thanh âm xèo xèo vang lên.

Nhất Minh cũng không đợi được nữa, lập tức lấy thanh kiếm từ trong nhẫn trữ vật cắt một miếng thịt đưa vào miệng.

Bảy ngày qua hắn chưa có một miếng thịt nào vào bụng, cho nên khi cắn miếng thịt một sát na, hắn liền cảm giác chính mình như được phục sinh vậy.

Ngay lúc Nhất Minh đang ăn miếng thịt đầu tiên thời điểm, một thanh âm xào xạc của rừng cây phía trước truyền tới.

Nhất Minh đưa mắt nhìn lại, một thân ảnh nữ tử từ trong bụi rậm bước ra, ánh mắt nhìn về phía thịt nướng trên tay Nhất Minh, miệng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.



Nhất Minh nhìn thấy cảnh này có chút quen quen, dường như chính mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Thân ảnh phía trước là một cô nương tầm 16 tuổi, thân hình mảnh mai, y phục đơn sơ thông thường, trên lưng mang theo một chiếc giỏ có không ít thảo dược bên trong.

Thấy vậy, Nhất Minh liền trước tiên lên tiếng: "Muốn ăn?".

Cô nương kia nuốt một ngụm nước bọt sau đó lại lắc đầu, nhưng đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào miếng thịt.

Nhất Minh lắc đầu bật cười, liền cắt một miếng thịt hướng về phía cô nương đưa ra : "Muốn ăn thì lại đây lấy, chỗ này một mình ta ăn không hết."

Cô nương thấy thế do dự một hồi, không biết có nên tiến tới lấy hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định tiến về phía Nhất Minh do dự nói ra: "Ta... ta có thể cầm lấy nó ư?".

"Đương nhiên có thể!" Nhất Minh gật đầu mỉm cười nói.

Đối với hắn mà nói, một con thú rừng tính không được cái gì, nhưng cô nương trước mắt có vẻ không phải người tu hành, cho nên thịt này hắn cũng không có keo kiệt làm cái gì.

Cô nương nghe thế liền sắc mặt cuồng hỉ, đưa hai tay ra cầm lấy khối thịt, sau đó nàng từ phía sau lấy ra một miếng vải, bọc lại khối thịt cho vào bên trong chiếc giỏ sau lưng.

Nhất Minh thấy thế cũng không khỏi tò mò:

"Sao ngươi không ăn? Ta thấy ngươi cũng rất đói không phải?".

Cô nương ấp a ấp úng cúi mặt nói: "Cái này... cái này ta để mang về cho mẫu thân ta."

Nhất Minh nghe vậy gật đầu một cái, cắt thêm một khối thịt đưa cho nàng, nàng nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải nói gì cho phải, nhìn về phía thiếu niên trước mắt miệng không ngừng nói đa tạ.

Nàng bắt lấy khối thịt từ từ cho vào miệng, vừa cắn một cái, nước thịt không ngừng lan toả ra bên trong, một cảm giác hạnh phúc đến cực điểm tràn lan trong người nàng.

Hai mắt của nàng ướt đẫm, miệng không ngừng ăn thịt, mắt thì đỏ lên!

"Ngươi ăn thì ăn, sao lại còn khóc thế này?" Nhất Minh vừa ăn, nhìn thấy cảnh này trong lòng liền dâng lên một cỗ nghi hoặc vô cùng.

Không phải chỉ là một miếng thịt thôi sao?

Không cần phải kích động như vậy đi?

“Không… không phải!” cô nương lấy tay lau khóe mắt một cái, giọng rưng rưng nói ra: “Ta là lần đầu tiên được ăn ngon thế này, cho nên... “



Nàng chưa còn chưa dứt lời, Nhất Minh liền gật gật đầu mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Nhất Minh giờ mới hiểu được tâm tình của nàng, theo hắn nhận thấy, một cô nương không có tu vi trong người muốn hành động trong thế giới này quả thật không dễ chút nào.

Sau lưng còn mang theo giỏ bằng trúc chứa không ít dược thảo, chắc là lấy về mang đi bán, không thể không nói, nơi này dù sao cũng không phải địa phương an toàn gì.

Một cô nương không có tu vi trong người lại dám tiến đến nơi này hái dược, e rằng tình cảnh không được tốt lắm nên mới phải làm những việc này a.

“Ta tên Ngọc Nhi, nhà ta ở Thương Minh Thành bên trong.” Ngọc Nhi lau lau khoé mắt chậm rãi nói ra.

Theo nàng thấy, thiếu niên trước mắt mặc dù nhỏ tuổi hơn mình, nhưng dù sao nàng cũng từng gặp qua việc đời, cho nên nàng biết được thiếu niên này là võ giả không sai, hơn nữa, còn là một người tốt nữa chứ.

Vì thế nàng rất nhanh liền quen thuộc, không ngừng ăn thịt rồi nói về gia đình của mình.

Mẹ nàng có một hàng quán nhỏ bán đậu hủ trước nhà, nhưng vì trong thời gian gần đây có không ít võ giả tiến về ăn đậu hủ xong vẫn không thèm trả tiền, cho nên gia đình gặp một chút khó khăn nhỏ.

Đến khi mẹ nàng đứng ra bảo những người đó trả tiền thì đám người đó lại ngang nhiên phá quán, điều này càng khiến cuộc sống của hai mẹ con càng thêm khó khăn hơn rất nhiều.

Hôm nay nàng mạo hiểm vào rừng hái dược để đổi lấy một ít thức ăn thì ngửi được mùi hương thịt nướng bay tới, cho nên nàng hiện tại mới có mặt ở nơi này.

Nghe xong, Nhất Minh nhất thời nhíu mày một cái, Thương Minh Thành trong tưởng tượng của ta có vẻ không giống nhau lắm, cứ nghĩ nơi đó người người san sát, sinh sống hòa thuận lắm chứ, không ngờ còn có những thứ bại hoại như vậy tồn tại.

“Trong thành không có một ai đi quản đám người đó hay sao?” Nhất Minh nhíu mày một cái mở miệng hỏi.

Ngọc Nhi lắc lắc đầu: "Ban đầu thì có những bách tính xung quanh đứng ra giúp đỡ, nhưng những người đứng ra giúp đỡ về sau liền không còn thấy xuất hiện nữa, dần dần cũng không có ai đứng ra nữa, ta cũng không biết đám người kia là ai, vì sao bọn họ lại làm như vậy nữa.”

Nhất Minh nghe vậy nhất thời lộ ra sắc mặt cổ quái, bình thường tới nói, võ giả không có rảnh rỗi đến mức nhằm vào một thường dân như vậy mới đúng a.

Với lại theo như cách Ngọc Nhi kể lại, gia đình cô nàng cũng không phải là có tiền, phá quán, ăn chực, làm khó dễ không phải vì tiền, không lẽ vì sắc?

Nhìn nhìn!

Ngọc Nhi nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác: “Ngươi nhìn cái gì?”

“Không có gì! Ta nghĩ là có người để ý đến nhan sắc của ngươi cho nên mới làm ra loại việc này." Nhất Minh chậm rãi đứng dậy phủi phủi cát phía sau y phục bình thản nói ra, nghĩ tới nghĩ lui quả thật không còn lý do nào nữa a.

Nghe câu nói này, Ngọc Nhi nhất thời ngẩn ra, trầm ngâm suy tư...



“Không đúng a! Ta đâu có quen biết ai đến nỗi người ta phải làm ra loại chuyện gì vầy đâu!”

Nghe vậy, Nhất Minh cũng không có nói cái gì, dù sao chuyện này cùng hắn có liên quan gì?

“Cáo từ tại đây, ta có việc phải đi trước, ngươi cứ bận bịu công việc của ngươi.” Nhất Minh nói xong lập tức ôm quả trứng hướng về phía Đông mà đi.

Thấy thế, Ngọc Nhi mới lật đật đứng dậy chạy theo: “Ngươi muốn đi Thương Minh Thành sao? Nếu ngươi muốn đi ta có thể dẫn đường cho ngươi a”.

Nhất Minh nghe vậy cũng không có từ chối cái gì, dù sao hắn đối với Thương Minh Thành cũng không có quen thuộc lắm: "Được, ta lần đầu tiên tới Thương Minh Thành cũng cần có người giới thiệu một hai, ngươi nếu có thể, cái này thuộc về ngươi.”

Nói xong, Nhất Minh liền ném một khối Linh thạch cho Ngọc Nhi.

Nhìn thấy khối linh thạch sáng lấp lánh, nàng nhất thời ngơ ngẩn cả người, sau đó chính là cao hứng!

“Được, chuyện nhỏ chuyện nhỏ” Ngọc Nhi cười hì hì mang khối Linh thạch cất vào trong túi, mặc dù nàng không phải là võ giả, nhưng với khối linh thạch này, nàng có thể mua được không ít đồ ăn ngon.

Trên đường đi, nàng mới biết được thiếu niên trước mắt mình chính là tên Nhất Minh tiếng tăm lừng lẫy mấy ngày nay!

Chuyện gì chứ chuyện Nhất Minh hạ gục Linh tộc mang đến chiến thắng cho nhân tộc nàng cũng có nghe thấy qua, chính vì thế mà nàng càng nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng nàng càng cảm giác khâm phục không thôi.

Một đường vui vẻ thẳng hướng Thương Minh Thành tiến đến, Nhất Minh cũng không khỏi nhìn về phía bảng một cái:

Tính danh: Nhất Minh

Tu vi: Luyện thể trung kỳ

Chủng tộc: Nhân tộc

Thế lực: Quang Minh Điện

Thể chất: Hồng Thiên Bá Thể (10%)

Công pháp:

Thôi Tâm Chưởng (65%) (có thể tăng lên)

Tôi thể quyết (tầng 7)

Linh điểm: 38 (+20 điểm)

Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!

Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều