P/s: Ta đã Viết Lại tới chương này, chúc các đạo hữu có một ngày tốt lành.
Không gian biến ảo, Nhất Minh cảm giác linh lực trong người khôi phục cũng không sai biệt lắm.
Hắn có thể cảm giác được tại trong phiến không gian này, tốc độ khôi phục của chính mình dường như nhanh hơn bên ngoài một chút, nếu không thì cho dù hắn có “giọt tí tách” hỗ trợ, bản thân cũng không có khôi phục nhanh như vậy.
Khôi phục ở đây không chỉ riêng về linh lực, mà còn bao gồm cả thể lực của bản thân, một trận chiến trước kia khiến thân thể của hắn thụ thương không ít, chẳng qua là do lúc đó bản thân chưa quen với trọng lực ở nơi này mà thôi.
Bây giờ trước mắt của Nhất Minh thình lình lại xuất hiện hai đoàn bạch quang từ trên không giáng lâm mà xuống, một màn này hắn không biết đã gặp bao nhiêu lần, cho nên cũng không có xa lạ gì.
Nhìn hai đoàn bạch quang rơi xuống, từ trong bạch quang liền xuất hiện hai tên khôi lỗi, tất cả đều so với trước kia giống nhau như đúc, thực lực của hai tên này đồng thời đều là Tôi thể cảnh thất trọng, điều này để cho thần sắc của hắn có chút nghiêm túc.
Dù là như vậy, sắc mặt của Nhất Minh ẩn ẩn có chút vui mừng!
Đơn giản là vì hắn không có cảm nhận được trọng lực ở nơi này có tăng thêm, đây có lẽ là một tín hiệu vô cùng tốt, nếu như lại tăng thêm mà nói, hắn e rằng phải nuốt hận tại đây.
Hắn cũng không có lãng phí thời gian, không đợi hai khôi lỗi trước mắt xuất thủ, Nhất Minh liền tiên hạ thủ vi cường, thân thể ầm vang chấn động, một cước đạp thẳng xông về phía trước, hướng thẳng về một tên khôi lỗi trong đó vọt đi qua.
Tay phải cầm đao, một vệt hồng quang đao mang thẳng tắp chém tới, chỉ thấy ánh đao xuất hiện trong chớp mắt, một tiếng xé gió rít gào bạo phát mà ra, hướng về phía khôi lỗi bên trái chém xuống.
Tên khôi lỗi kia nhìn một màn trước mắt cũng không có b·iểu t·ình mảy may, thế là một quyền oanh kích ra ngoài hướng về phía ánh đao đấm tới.
Đao quang lướt qua, cùng với một quyền v·a c·hạm liền vang lên một tiếng oanh động mãnh liệt, khiến cho quyền cương rung chuyển.
Tốc độ bộc phát kinh người khiến cho tên khôi lỗi chỉ vừa kịp làm ra ứng đối, tên khôi lỗi ở cách đó không xa chỉ vừa kịp di động thân hình, hướng về phía Nhất Minh vồ g·iết tới.
Một tiếng ầm vang toái liệt, một vệt hồng quang đao mang thẳng tắp rơi xuống, lực lượng bạo phát khiến cho cánh tay của tên khôi lỗi không cách nào chịu nổi, ầm vang sụp đổ.
Căn bản là không ngăn nổi!
Trong khoảng thời gian khôi phục tự thân, trọng lực ở nơi này cũng không có biến mất, chính vì điều này mà Nhất Minh mới có thể quen thuộc với trọng lực mới này.
Vốn dĩ lực đạo của hắn cũng không có mạnh mẽ như vậy, nhưng bởi vì có trọng lực gia trì, một đao rơi xuống phảng phất như cự sơn hàng lâm, khiến cho thân thể của khôi lỗi không cách nào gánh nổi cỗ lực lượng mạnh mẽ này, thế là một cánh tay sinh sinh bị Nhất Minh chém thành từng mảnh.
Không những thế, trong trận chiến vừa rồi hắn cũng lĩnh ngộ được một chút tinh túy trong đó.
Thân thể của hắn có thể được phát ra lực lượng mạnh mẽ chính là nhờ có linh lực gia trì, nếu như mang linh lực truyền vào trong đao hẳn là cũng có tác dụng tương tự a?
Thế là hắn nghĩ ngay liền làm, nhưng để hắn bất ngờ là, linh lực truyền vào trong đao chỉ vỏn vẹn có năm thành linh lực, đây cũng quá ít rồi đi?
Hắn có thể cảm giác được, nếu như chính mình gia trì linh lực nhiều hơn, thanh đao này liền sẽ phá toái ngay lập tức, không vì cái gì khác, bởi vì phẩm chất của thanh đao này, thật sự quá kém!
Binh khí vốn dĩ được phân chia ra làm bốn cái cấp bậc từ cao tới thấp, chính là Thiên Địa Huyền Hoàng, mà thanh đao này, chính là Hoàng cấp binh khí, phẩm chất phải nói là rác rưởi đến cực điểm.
Một kích vừa rồi hắn dùng linh lực bao bọc lấy thanh đao vào bên trong, cộng thêm trọng lực ở nơi đây gia trì, thanh đao từ trên cao bổ xuống khiến khôi lỗi không cách nào có thể ngăn cản.
“Diệt!” một đao đi qua Nhất Minh hắn cũng không có dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy tên khôi lỗi thứ hai đã phóng về phía hắn, thế là trường đao trong tay hung hăng vung vẫy, tinh thạch trên thân khôi lỗi liền ầm vang phá toái, ngay cả thân thể cũng nhịn không được tựu tan rã sụp đổ, không còn động đậy.
Một tiếng oanh động truyền ra, thân hình của Nhất Minh nhanh chóng né tránh sang một bên, một quyền hung hăng đấm vào đại địa vang lên từng tiếng băng liệt.
Nhất Minh sắc mặt lạnh lùng nhìn về khôi lỗi trước mắt, một tay cầm đao, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía khôi lỗi phía trước, trên miệng lộ ra một vòng cười nhạt.
“Chỉ còn một con, thôi thì cứ từ từ luyện đao vậy.”
Nhất Minh nhìn thấy khôi lỗi phía trước hướng về phía mình lao đến, từng đao, từng đao không nhanh không chậm toàn bộ tung ra, khôi lỗi cũng đồng dạng không có chịu thua ý tứ, liên tục chống trả.
Nhất thời oanh minh quanh quẩn, trong hư không liên tiếp truyền ra ba động rất là mãnh liệt, thời gian đồng dạng là nửa canh giờ trôi qua, con khôi lỗi thứ hai đồng dạng là bị Nhất Minh trảm sát dưới đao.
Bên ngoài lôi đài.
“Ta thật muốn chửi thề, tên tiểu tử này thật sự có thể vượt qua lần khiêu chiến thứ hai!”
“Không phải chứ, lần này lại gần nửa canh giờ mới hoàn thành khiêu chiến, không lẽ tên tiểu tử này thật sự cố tình làm vậy sao?”
“Không sao, không sao, dù cho hắn vượt qua lần khiêu chiến thứ ba vẫn không thể chiến thắng khôi lỗi tầng thứ tám cho được, nhất định là như vậy!” có thanh niên mồ hôi đổ đầy đầu không ngừng lẩm bẩm.
Giờ khắc này, mọi người tại xung quanh lôi đài đều không ngừng lo lắng, tâm trạng hồi hộp bất an vô cùng.
Nếu nói trước đó Nhất Minh tốn gần nửa canh giờ mới có thể vượt qua tầng 7-1 khiến không ít người hoan hỉ, thì giờ khắc này hắn vẫn tốn gần nửa canh giờ để vượt qua tầng 7-2 đã khiến không ít người có suy nghĩ khác.
Ai cũng mang hy vọng trong người rằng, đây sẽ là cơ hội đổi đời cho chính bản thân mình, còn đổi như thế nào, thì không ai biết được.
…
Ngay tại lúc lôi đài đều là một mảnh xôn xao thì tại phía bắc của Thương Minh Thành, một tòa cung điện sừng sững ở nơi đây, lộ ra thập phần hùng vĩ.
Từ cổng phía bắc của Thương Minh Thành đi ra, cần đi khoảng một đoạn đường mới đi tới được tòa cung điện này, vượt qua cửa điện bên ngoài, một con đường rộng chừng sáu trượng hiện hữu ở trước mắt.
Trên đoạn đường, nơi nào cũng được lát bằng một loại thạch màu trắng, sáng bóng vô cùng, cứ cách một khoảng nhất định thì hai bên đường lại xuất hiện các loại hoa có hình thù kỳ lạ, cùng với đó là những võ giả mặc màu vàng chiến giáp, tay mang các loại v·ũ k·hí đứng canh gác một bên, tỏ ra vô cùng trang trọng.
Bước trên con đường ước chừng vài trăm trượng về phía trước, một cánh cửa rộng lớn bày ở trước mắt, bên trên điểm xuyết các loại hoa văn khiến cho cánh cửa này cảm giác rất là thần bí.
Đẩy ra cánh cửa.
Một lão giả bước nhanh vào bên trong mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, những chiến sĩ khoác kim giáp cũng không hề ngăn cản, thoải mái cho lão giả vượt qua.
Bước vào bên trong cánh cửa, đó là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn cùng với các bình đài cao thấp khác nhau, những tòa bình đài này đều xếp thành một cái vòng tròn bao bọc ở xung quanh, lộ ra chính giữa chính là một phiến khu vực trống rỗng, thập phần chói mắt.
Con đường ở nơi này cũng được lát bằng các loại thạch bích màu trắng, ở phía trên các bình đài đều có những kiến trúc san sát với nhau, được tô điểm bằng những đường nét màu đỏ, tạo cho người ta cảm giác rất là bắt mắt.
Nơi này, là khu vực ngoại viện của phủ thành chủ, ở nơi này tụ họp rất nhiều võ giả ngày đêm thao luyện, những võ giả thân khoác kim giáp đứng canh gác ở bên ngoài cũng chính là Thương Minh Vệ, đảm nhiệm việc duy trì trật tự trong thành.
Thậm chí còn có thể nghe được không ít tiếng hô của võ giả đang thao luyện từ bên trong lầu các vang vọng đi ra, lão giả tiếp tục tiến về phía trước chừng vài trăm trượng liền thấy được một tòa kiến trúc được tọa lạc bên trên ngọn núi, mà dưới chân núi, thình lình có một tòa trận pháp tỏa ra hào quang óng ánh, bên cạnh còn có không ít Thương Minh Vệ canh gác ở đây.
“Gặp qua Bách lão, Bách lão đây là muốn tiến vào bên trong phủ?” có võ giả hai tay ôm quyền, nhìn về phía lão giả trước mắt hỏi.
“Không sai, ngươi mau chóng khởi động truyền tống trận, ta có việc phải bẩm báo gấp!” lão giả gật gật đầu trong giọng nói có chút gấp gáp.
Tên võ giả này nghe vậy cũng không có nhiều lời, bản thân liền nhanh chóng kích hoạt đại trận, Bách lão thấy thế cũng lập tức bước vào bên trong, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
Một lần nữa xuất hiện.
Thân hình của Bách lão hiện ra trước mặt hai tên Thương Minh Vệ đang canh gác, nhìn thấy người tới là Bách lão, hai người bọn hắn cũng không có làm ra phản ứng, tiếp tục công việc của mình.
Bách lão cũng không thèm để ý tới, lập tức tế ra phi kiếm, hai chân đạp lên lập tức ngự không tiến về chủ điện.
Sau một lúc lâu, Bách lão cuối cùng cũng đến trước cửa điện, phía trên có ghi ba chữ Nghị Sự Điện, bản thân cũng không có chậm trễ, lập tức thu hồi phi kiếm, bước vào bên trong.
Xung quanh không gian rộng chừng trăm trượng, một chiếc thảm đỏ được bố trí phía dưới lộ ra thập phần trang trọng, những cây cột xung quanh cũng được kiến tạo thành hình dáng như những con rồng đang phi lên cao, rất là uy vũ!
Hai bên thảm đỏ có không ít ghế được bày bố sẵn sàng, có ba thân ảnh đang ngồi ở phía trước không biết đang bàn luận cái gì.
Tại chủ tọa bên trên, một trung niên thân khoác trường bào, tay cầm chén trà chậm rãi nếm thử, người này không ai khác chính là thành chủ của Thương Minh Thành, Phong Miên.
Nước trà vào bụng, một mùi hương thơm nhè nhẹ còn lưu lại bên trong khoang miệng thập phần dễ chịu.
“Không sai, không sai, trà này không sai.” Phong Miên thưởng thức một ngụm liền gật đầu tán thưởng, ánh mắt nhìn sang bên tay trái có một người trung niên ngồi ở nơi đó, bản thân cũng đồng dạng là nâng lên chén trà húp một ngụm.
“Không sai, trà này không những dễ uống, bên trong còn ẩn chứa thiên địa linh khí, mặc dù không nhiều, nhưng để thưởng thức thì thật không chê vào đâu được.” Khổng Chu một tay cầm chén trà, một mặt nhìn về phía thiếu nữ đối diện nói.
“Được hai vị tiền bối tán thưởng, tiểu nữ quả thật là không dám nhận, lá trà này chính là được gia phụ chăm sóc, nếu thành chủ không chê, tiểu nữ xin phép nói tới chính sự.” thanh âm của thiếu nữ nhẹ nhàng nói ra.
“Ha ha, trà tốt như vậy quả thật là không dễ tìm, nếu như các ngươi vẫn tiếp tục đảm bảo chất lượng như vậy, vậy thì cứ thoải mái buôn bán đi a, chuyện này ta cũng không cần thiết phải làm khó.”
Phong Miên nhìn thiếu nữ cười ha hả nói ra, một bộ rất là sảng khoái, hắn đương nhiên là biết thiếu nữ này tới đây tìm hắn là có chính sự gì, chẳng qua chỉ là muốn được quyền thừa nhận để buôn bán mà thôi, cũng không phải là đại sự gì.
Mặc dù đối với hắn không phải là đại sự, nhưng đối với thường dân như những người trong thành, đây chính là một loại tạo hóa, có thể thưởng thức trà ngon như vậy, e rằng cũng có thể giúp những phàm nhân này đả thông kinh mạch trong người.
Thiếu nữ nghe được vị thành chủ này đáp ứng sảng khoái như vậy cũng không khỏi vui mừng, thế là sau một phen cảm tạ liền rời khỏi đại điện, cùng lúc đó thì Bách lão cũng từ bên ngoài đi vào bên trong.
“Bách lão nhưng có tra ra được tin tức?” Phong Miên giờ khắc này tựa như trở thành một người khác vậy, ngữ khí trở nên nghiêm túc vô cùng.
Khổng trưởng lão ngồi một bên lẳng lặng nghe lấy, cẩn thận chăm trà húp một ngụm, sảng khoái!
“Hồi thành chủ, tra được!"
Nghe vậy, thần sắc của Phong Miên cũng không có một chút b·iểu t·ình nào, lẳng lặng tiếp tục nghe Bách Điền nói tiếp.
"Thanh niên đó gọi là Long Ngạo, theo như tình báo tra được thì thiếu niên này mới xuất hiện trong thành vào khoảng một tuần trước, người này cũng không thuộc bất kỳ tông môn hay gia tộc nào.”
“Nếu nói là tán tu thì cũng không phải, đa phần tán tu vào trong thành là vi nhận nhiệm vụ mà đến, người này ngoại trừ lần trước tham gia khiêu chiến tử đấu đài ra thì không có hành động gì bất thường khác, một mực trọ lại Tiên Vũ Lâu không có ra ngoài.”
“Vì thế ta cho rằng, người này hẳn là con cháu của một ẩn tộc nào đó ra ngoài lịch luyện chăng."
"Long Ngạo!" Phong Miên nghe vậy liền thì thào nói nhỏ, sau đó đưa mắt nhìn về Bách lão hỏi tiếp: "Về công pháp người này sử dụng, ngươi có tra được điều gì không?”
"Hồi thành chủ, người này bên trong tử đấu đài không có công khai khiêu chiến, nhưng dựa theo những người từng giao thủ nói lại thì hắn không có dùng bất kỳ công pháp nào, chỉ dựa vào nhục thân liền có thể dành chiến thắng." Bách Điền nói.
Phong Miên nghe vậy, một tay gõ lên bàn theo từng nhịp từng nhịp gõ xuống, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm suy tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẳng tới một lúc lâu, Phong Miên mới mở miệng phân phó: "Ngươi tiếp tục cho người âm thầm giá·m s·át, người này lai lịch không rõ, cần phải cẩn thận một chút.”
“Chỉ dựa vào nhục thân liền có thể áp chế võ giả cùng giai, hẳn là không phải bình thường võ giả có thể làm được, không phải là người có thế lực bối cảnh, cũng không có khả năng làm được chuyện như vậy.”
"Lão phu minh bạch!"
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa, hôm nay lão dò xét chuyện này tình cờ biết được một tin tức…”
Thế là Bách lão liền mang sự kiện của Nhất Minh khiêu chiến vượt cấp tại Tử Đấu Đài nói ra.
"Nhất Minh? Là người thiếu niên trên Tiềm Long bảng kia?" Phong Miên hỏi.
"Đúng vậy".
"Ồ! Nếu vậy thì đúng thật là đáng giá cân nhắc một chút." trầm ngâm chốc lát Phong Miên mở lời: "Như vậy đi, phiền Bách lão lại đi một chuyến, nếu thiếu niên này vượt qua lần thứ ba khiêu chiến, có thể mời thiếu niên này nhập phủ, ta sẽ đích thân mời chào.”
Biết được sự tình này không thể chậm trễ, Bách lão liền cáo từ rời đi.
Ở một bên, Khổng trưởng lão lúc này mới lên tiếng: “Không ngờ thiếu niên này lại xuất hiện trong Thương Minh Thành, nghe nói lần trước có không ít Linh tộc đuổi g·iết hắn, thế mà vẫn có thể bình an vô sự vào thành, quả thật không đơn giản."
"Ha ha ha, xem ra đệ cũng rất hứng thú với thiếu niên này a?" Phong Miên nhìn về phía trung niên mỉm cười hỏi.
“Chỉ là có một chút hứng thú mà thôi.” Khổng Chu khoác khoác tay, “Hạt giống cho dù tốt đến đâu đi nữa, nếu không thể nảy mầm thì cũng vô dụng.”
Nghe vậy, Phong Miên đứng dậy chậm rãi đi ra phía ngoài nhìn lên bầu trời, cảm nhận được từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, một cảnh tượng thanh bình ẩn ẩn đang phản chiếu tại trong đôi mắt của hắn, cảnh tượng đó, thình lình chính là vô số phàm nhân đang sinh hoạt tại trong Thương Minh Thành, cười cười nói nói, rất là vui vẻ!