Quyết định xong, ba người liền cáo từ rời đi. Bọn họ mặc dù còn muốn ngồi nói chuyện thêm nhưng thấy Nhất Minh có vẻ tiễn khách cho nên cũng không có mặt dày ở lại thêm.
Bước ra khỏi gian đậu hũ, ba người thẳng một đường hướng về một phương hướng mà đi.
“Đại ca, huynh cảm thấy tên Nhất Minh kia thế nào?” thư sinh nam tử nhịn không được mở miệng dò hỏi.
“Theo phán đoán của ta, tên tiểu tử đó thực lực quả thật không kém cạnh ta. Chỉ dựa vào việc hắn tại Tôi thể thất trọng đã có thể vượt qua tầng 8 tử đấu đài đã nói lên phần nào. Quả thật, ta lúc thất trọng tu vi không làm được như hắn.”
Trung niên nam tử một tay vuốt cằm trầm ngâm nói.
“Đại ca huynh không nói đùa chứ, hắn lại có thể so với đại ca huynh sao?” nữ tử áo tím đi kế bên không nhịn được, hỏi.
“Haha, tam muội tu vi không bằng tiểu tử đó cho nên không cảm nhận được cũng là đương nhiên. Bằng ta tu vi cửu trọng, nhưng ban nảy khi đối đầu ánh mắt của ta, tiểu tử đó cũng không hề lộ ra vẻ e ngại.
Chứng tỏ hắn tự tin có thể cùng ta một trận chiến, còn việc ai thắng ai bại thì ta không thể nói trước được.
Nhưng mặc dù nói thế nào đi nữa, tiểu tử Nhất Minh này thực lực không phải tầm thường có thể so sánh.”
Trung niên nam tử nhìn về phía nữ tử áo tím cười ha hả nói.
“Nếu là như vậy, thì việc đoạt lại Bảo Tàng Đồ có phần nắm chắc” nữ tử áo tím gật gật đầu nói.
“Tam muội nói cũng không sai, có đại ca lo tên Nhị Hổ, còn lại phát sinh tình huống tiểu tử Nhất Minh đó sẽ lo phần nào. Miễn sao tên Nhị Hổ đó là do chúng ta hạ gục thì việc phân chia tài nguyên chúng ta sẽ được phần lớn.”
Thư sinh nam tử biểu lộ đồng ý chậm rãi nói ra.
“Việc này chúng ta còn phải cẩn thận hơn, lỡ như có người khác nhúng tay vào trợ giúp tên Nhị Hổ đó thì chúng ta cũng phải làm vẹn toàn chuẩn bị mới được”
Trung niên nam tử nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người thư sinh nam tử ngữ khí nghiêm túc nói.
“Việc này xin đại ca cứ an tâm, đệ sẽ liên hệ bằng hữu kia, xem hắn có thể mời thêm một số người không.
Nếu thuận lợi mà nói sẽ có thêm người tham gia vào việc này không chừng, từ đó chúng ta gánh vác sẽ nhẹ hơn nhiều, nhưng đồng nghĩa nguy hiểm cũng sẽ ít đi.
Chỉ cần đệ thao tác thao tác một chút, liền có thể khiến những người kia trở thành tình huống “ngoài ý muốn”, hắc hắc”.
Thư sinh nam tử cười híp mắt, vẻ mặt đầy thâm ý nói ra.
“Ý của đệ là…” trung niên nam tử cũng nghe được ẩn ý trong lời nói, vẻ mặt dần dần cũng không che giấu được sự hưng phấn trong lòng.
…
Một gian nhà không lớn được xây bằng gạch đá, tuy không phải hàng xa xỉ gì, nhưng đối với người dân bên ngoài Thương Minh Thành cũng được xem như không tệ tí nào.
Gian nhà mặc dù không lớn, nhưng diện tích cũng đủ để chứa đựng hơn hai mươi người đồng thời ăn uống. Nếu muốn sở hữu khu vực gian nhà như thế này tại Thương Minh Thành đều phải trả một cái giá không nhỏ.
Giờ khắc này.
Nhất Minh hiện đang ngồi tại một cái bàn không lớn ăn đậu hũ, trầm ngâm suy nghĩ về những lời mà ba người vừa đề nghị lúc nảy.
Ba người đưa cho hắn một lời đề nghị không tồi, hiện tại bản thân hắn tuy có một ít linh thạch còn gửi lại Tiên Vũ Lâu chưa nhận, nhưng với chừng ấy linh thạch hắn không nghĩ rằng bản thân sẽ dùng được trong thời gian dài.
“Chung quy vẫn là nghèo rớt mồng tơi ah!” Nhất Minh thở dài một cái.
“Có chuyện gì khiến đệ trông có vẻ mệt mỏi vậy? Không lẽ ba người kia bức ép đệ điều gì hả?” Ngọc Nhi nhìn thấy Nhất Minh vẻ mặt sầu khổ liền tiến tới bên cạnh ngồi xuống, hỏi.
“Không có việc gì, chuyện không có liên quan đến ba người bọn họ.” Nhất Minh nói.
Thấy được Nhất Minh không muốn nói ra, Ngọc Nhi liền cũng không còn hỏi đến, liền lên tiếng hỏi việc khác:
“Giờ này đệ định rời đi hay sao?”.
Nhất Minh gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, đệ chuẩn bị rời…”
Nhất Minh còn chưa kịp nói hết câu đã có một tiếng quát lớn gần đó.
“Con bà nó! Các ngươi đây là muốn giết ta hay sao? Lão bản đâu? Cút ra đây cho lão tử”
Một gã trung niên mày rậm người đầy vết xẹo quát to một tiếng, hai mắt đỏ lên nhìn về phía chủ quán mắng.
Bên cạnh còn có thêm hai người thanh niên ngồi chung bàn cũng vội vã đứng lên mặt đầy hung dữ nhìn về phía bốn phía xung quanh.
Nhất Minh nghe lời này liền nhíu mày lại nhìn về phía trung niên mày rậm một cái.
“Ta đây! ta đây..” Ngọc Nhi liền lập tức vừa chạy về phía trung niên mày rậm vừa hô to.
“Xin hỏi, có chuyện gì mà khách quan bực tức như vậy? Bên trong đậu hũ có vấn đề gì hay sao?”.
Ngọc Nhi nhìn về phía trung niên mày rậm từ từ hỏi.
“Hừ! Có chuyện gì, ngươi xem..” nói, trung niên mày rậm liền đưa bát đậu hũ trong đó còn có “tiểu cường” nằm bất động trong đó lớn giọng quát.
“Ngươi đây là muốn giết chết ta chứ còn gì, “tiểu cường” to như vậy nằm trong bát đạu hũ, ngươi nói, việc này giải quyết thế nào?” trung niên mày rậm tiếp tục nhìn về phía Ngọc Nhi cả giận nói.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!
Để bồi thường, hôm nay chúng ta sẽ miễn phí cho ba vị. Khối linh thạch này, coi như làm lễ bồi thường có được hay không?”
Ngọc Nhi liên tiếp cúi đầu một tay cầm một khối linh thạch hai tay dâng về phía trước, nói.
Trung niên mày rậm mặt mày hớn hở nhìn khối linh thạch lấp la lấp lánh bên trong không kiềm được vẻ cuồng hỉ.
Nhưng sau đó hắn liền khôi phục trở lại như cũ, thấp giọng quát:
“Ngươi xem ta đây là ăn mày hay cái gì? Một khối linh thạch ngươi nghĩ đầy đủ cho ba người chúng ta bỏ qua chuyện này?
Nếu như ngươi thức thời mà nói, còn bao nhiêu linh thạch trực tiếp lấy ra, ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Còn không mà nói, hôm nay ta cho dù đập toàn bộ quán của ngươi cũng không đủ hả cơn giận này.”
Ngọc Nhi nghe vậy nhất thời biến sắc!
Nàng không nghĩ mấy tên này lại còn vô lại như vậy nữa.
Những lê dân bách tính ngồi xung quanh nghe thấy một màn này đều âm thầm lắc đầu.
Bọn họ biết đây là đang bọn chúng đang giở trò, chứ quán đậu hủ này ăn bao nhiêu năm nay không có vấn đề gì, hôm nay lại lòi ra “tiểu cường” nằm bất động đánh chết bọn họ cũng không tin là chủ quán sơ ý.
Trong bát, hai miếng đậu hủ, có “tiểu cường” hay không nhìn vào là thấy ngay. Làm sao có chuyện ăn một nửa mới gặp “tiểu cường” đây này.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là người bình thường mà thôi, so với ba người trước mắt này bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Cắn răng một cái, Ngọc Nhi liền lấy ra thêm hai khối linh thạch nữa đưa về phía trước, một bộ tư thái thả thấp để cực hạn nói:
“Đây là hai khối linh thạch nữa, kính mong ba vị thông cảm cho quán, hôm nay ba vị có thể ăn đậu hủ miễn phí, mong ba vị bỏ qua cho”
Nhìn thấy ba khối linh thạch sáng lấp la lấp lánh, ba người mồm cười muốn ngoác đến mang tai, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân không được để lộ ra nhiều quá.
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, Ngọc Nhi thở phào một hơi thầm nghĩ: “Chắc là được rồi ah!”
Nhưng chưa được bao lâu, trung niên mày rậm lại nói một câu khiến Ngọc Nhi tựa như bị sét đánh giữa ban ngày.
“Xem ra quán nhỏ này không như bề ngoài đơn giản như vậy, một thường dân lại có thể xuất ra một lúc ba khối linh thạch.
Ta xem ra các ngươi đây là làm ăn bất chính nên mới có nhiều linh thạch thế này.
Ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là đem tất cả linh thạch có trên người giao ra, hai là ta sẽ dở cái quán này của các ngươi.
Cho ngươi năm hơi thở, ngươi chọn.”
Trung niên nam tử đôi mắt khẽ híp trầm giọng nói.
“Không.. Không phải.
Ta không có làm ăn bất chính.”
Ngọc Nhi trong lòng run lên, nàng liền biết bọn này đến đây là gây chuyện, không có ý định buông tha nhà nàng.
“Bốn”
Trung niên mày rậm vẫn tựa như không nghe lời nàng giải thích, thản nhiên đếm..
“Đây là tích góp bao năm qua của nhà ta, chỉ có ba khối linh thạch mà thôi.”
Ngọc Nhi hai tay run run cầm ba khối linh thạch dâng lên, giờ khắc này trong lòng tràn đầy phẫn nộ, giọng từ từ lớn dần nói.
“Ba”
Nghe được tiếng đếm, Ngọc Nhi trong lòng cảm thấy không ổn, mẹ nàng bây giờ còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, nếu như đưa tất cả linh thạch cho bọn chúng thì mẹ nàng không có tiền để mà mua thuốc nữa.
“Các ngươi còn muốn thêm rõ ràng đây là ép người quá đáng mà. Lúc đầu các ngươi chỉ cần ba khối linh thạch, bây giờ lại trắng trợn đổi ý, thật là quá đáng!”
Ngọc Nhi hốc mắt bắt đầu đỏ lên, giọng run run, hai bàn tay nắm chặt không bỏ, gắt gao nhìn về phía ba người.
“Quá đáng?”
“Được thôi, hôm nay bổn lão tử sẽ cho ngươi xem thế nào là quá đáng. Dám mang “tiểu cường” làm vật hy sinh nhằm đầu độc chúng ta, còn nói chúng ta quá đáng?”
Trung niên mày rậm hừ lạnh một tiếng, lớn giọng quát.
“Hai người các ngươi, một cái bàn cũng không để lại”.
Nghe được lời này, Ngọc Nhi nhất thời sắc mặt trắng bệch gấp giọng nói:
“Dừng.. dừng lại!
Ta đưa linh thạch cho các ngươi là được, chỉ mong các ngươi đừng đến quấy rối việc làm ăn của chúng ta..”
Nói, Ngọc Nhi liền mang một túi linh thạch đưa về phía trước, giọng run run, đôi mắt đỏ hoe dường như có nước mắt chảy ra nhưng được nàng nhanh chóng lau đi.
“Haha, biết điều như vậy có phải tốt không. Yên tâm về sau ta sẽ không tiếp tục đến đây quấy rối.”
Trung niên mày rậm cười to, nhìn một đống linh thạch sáng lấp lánh nói.
Nghe được lời này, Ngọc Nhi trong nội tâm tràn đầy uất ức nhưng nàng cũng không có cách nào, đành cắn răng một cái chịu đựng nuốt vào.
“Nhưng mà…”
Vừa nghe hai từ này thốt ra, Ngọc Nhi nhất thời biến sắc!
Trong đầu nàng liền nghĩ đến cái gì thì liền nghe trung niên mày rậm nói tiếp:
“Hai người bên cạnh thì ta không chắc!”
“Giao cho hai người các ngươi, một cái bàn cũng không để lại!” trung niên mày rậm trầm giọng quát!
“Được!” hai thanh niên đồng thanh trả lời.
“Không.. Không được!”
“Các ngươi dừng lại!”
“Các ngươi không được đập nó!”
Ầm ầm!
Choang choang!
Ngọc Nhi nhìn thấy hai người thanh niên tiến tới đạp nát bàn ghế, thất thanh quát lớn!
Nhưng cho dù nàng có nói thế nào đi nữa thì hai thanh niên vẫn không có ý định dừng lại.
Nàng ngồi khụy xuống đất, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt chảy ra mang theo từng tiếng nức nở thanh âm.
Những lê dân bách tính xung quanh cũng vội vã rời khỏi gian nhà ,chạy gấp ra ngoài không ai dám đứng ra ngăn cản.
Ngay vào lúc này.
Một bóng người thân hình vút lên không bay về phía trước.
Thân hình từ trên không trung xoay một vòng liền vung ra một cước đạp thẳng vào mặt trung niên mày rậm.
Rầm!
Một thanh âm chấn động xung quanh mang theo một tiếng “phốc xuy” từ bên dưới chân vang lên, ẩn ẩn có huyết tinh chảy ra.
Đôi mắt người này lạnh lùng nhìn xuống trung niên mày rậm không nhanh không chậm nói