Những Chiều Mưa

Chương 37: Chương 37





3 thằng kia ngạc nhiên nhìn nhau rồi phá ra cười sằng sặc. Thằng đáng ghét nhất kia nhìn tôi cười đểu:
“Nhìn cái tướng mày vậy đứng còn không vững, vậy mà còn đòi ra oai với bồ à?”
Nó vừa dứt lời thì đã xuất đòn, một quả đấm thẳng ngay trực diện. Tôi cũng lười nói lại, người hơi ngả về sau đồng thời nghiêng người sang trái. Tay trái khẽ đưa nằm đấm lên, giộng thẳng vào khu vực tiếp giáp giữa hông và xương sườn của đối thủ.
“Kình. . . Khục . . .” – 2 tiếng động khẽ vang lên. Một là tiếng phát ra do tiếp xúc từ nắm đấm của tôi với cơ thể đối phương. Tiếng thứ hai là tiếng tên đó ôm chặt vị trí bị tôi đấm, 2 chân quỳ xuống sau đó từ từ đổ người về phía trước rồi nằm gục ra. Răng nó cắn chặt không nói được tiếng nào, đồng thời mắt cũng mở lớn hết cỡ chằm chằm nhìn tôi.
Biết được là trước mắt thì tên đó mất đi khả năng chiến đấu tiếp, tôi cũng không quản xem nó nhìn tôi như nào. Khẽ nghiêng đầu sang nói với hai tên còn lại, lúc này hai tên đó cũng há hốc mỏ ra nhìn đồng bạn đang nằm một đống dưới đất:
“Khỏi cần nhìn, nó bị sốc đòn rồi, chưa đứng lên được ngay đâu. Tiếp theo là 2 đứa mày, thằng nào thích thì lên đi.” – Tôi khẽ nheo đôi mắt, lạnh nhạt nói.
“Mày. . .” – 1 thằng trong đó cất lời.
Nhưng thằng còn lại thì không nói năng gì, lao người đến rồi xông phi đạp. . . y như trong phim. Cái này đến giờ tôi vẫn thắc mắc khó hiểu, nhìn ra đòn thì đẹp thật đấy nhưng chẳng may để đối phương nhanh hơn né được thì có cả khối trò vui để xem rồi. Và y như rằng tôi chỉ khẽ lùi về vài bước là thằng ôn kia hết đà nên hạ người xuống. Không để cho nó kịp lấy lại thăng bằng, tôi đưa chân quét một vòng. Vị trí tiếp xúc là ngay cái cổ chân bên phải của thằng kia khi nó vừa hạ xuống.
Lực chân cũng không mạnh, vì tôi cũng không trông mong rằng tôi có thể đá ngã nó. Mục đích chỉ là cho chân phải của nó vừa tiếp xúc với mặt đất, chưa giữ thăng bằng cơ thể được nên khẽ đưa thêm lực tác động vào. Sau khi dính một đòn của tôi, nó cũng mất thăng bằng thực sự, cả người ngã dúi dụi xuống đất. Chân tôi cũng vừa thu về nhưng chưa để chạm đất, khẽ đưa lên nhanh chóng bồi thêm một cước nữa là xong.
“Kình. . .” – Mũi chân tôi nện ngay mặt thằng ôn đó, nó lăn tròn 2 vòng sau đó lấy hai tay lên che lại mặt. Tôi khẽ thở dài, lực đá vừa đủ cho nó dính chút đau đớn. Thằng này chỉ bị bật chút máu ở mũi thôi chứ không bị nặng như thằng đầu tiên. Nếu nó cắn răng chịu đau mà đứng lên thì tôi cũng không ngại đấm đá một hồi. Tiếc là nó thích. . . nằm đó át nên tôi cũng lười để ý.
Rời ánh mắt khỏi 2 bại tướng đang nằm chật vật dưới đất, tôi khẽ nhìn tên còn lại. Tên này đang cắn răng, trợn mắt nhìn tôi. Rồi nó nhấc 1 chân lên sau đó. . . đi lùi về rồi quay người chạy thẳng. Tôi cũng không ngạc nhiên vì loại người này ở đâu đâu cũng có, quê tôi cũng chẳng thiếu. Chỉ khẽ nói với 2 thằng đang nằm chèm bẹp dưới đất.
“Tụi mày về nên kiếm thằng khác mà chơi được rồi đó.” – Nói xong tôi quay người lại đi về phía em Thùy, khẽ mỉm cười an ủi khi thấy em đang nhìn tôi đầy lo lắng.
“Có sao không?” – Em nhẹ nhàng hỏi.
“Sao là sao chị hai? Mắt chị hai có cận không vậy, tụi kia có làm gì được mình đâu !” – Tôi nhún vai.

“Hừ, người ta quan tâm mà nói vậy đó.”
“Rồi được rồi, đi thôi.” – Tôi khẽ kéo tay Thùy đi theo hướng ngược lại.
“Nhưng còn. . .” – Nàng lại lo lắng hỏi, sau đó khẽ nhìn về 2 thằng đang nằm dưới đất.
“Kệ tụi nó” – Tôi khoát tay – “Tí hết đau tụi nó lại tung tăng được thôi.”
“Ừa. . .” – Em khẽ gật đầu rồi cũng nhẹ nhàng đi bên cạnh tôi.
“Hiếu có học võ hả?” – Lúc sau em quay sang tôi khẽ hỏi.
Thế quái nào cứ đánh nhau giỏi là có võ à, tôi cau mày khó hiểu – “Không, ừm. . . Thùy biết vì sao mình vào Sài Gòn học không?” – Tôi cắn răng rồi nói thẳng luôn.
“Vì sao?”
“Vì mình ngoài đó suốt ngày đi đánh nhau với phá làng phá xóm nên mẹ mình mới đẩy vào đây !” – Tôi nhún vai nói.
Nàng bất chợt đứng lại, rồi kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cũng cảm khái, đánh nhau đến nỗi mà bị gia đình đẩy vào tận miền Nam học, không biết là trên đời có được mấy thằng. . .
“Hì hì . . .” – Rồi bỗng nhiên nàng lại bật cười.
“Gì thế?”
“Thường thì con trai đi với bạn gái mình, đặc biệt là mới quen. Không ai đi kể về mấy cái thành tích bất hảo trước kia đâu, vì nhỡ đâu kể xong người ta rất có thể sụp đổ hình tượng đấy.”
“Ủa có cái này nữa hả?” – Tôi gật gù. Trước giờ có tán gái bao giờ đâu mà biết được cái này cơ chứ.
“Ừa. . .” – Em khẽ gật đầu.

“Mà mình nghĩ thế cũng chưa hẳn là tốt. Nói trước nói sau thì đằng nào chả là nói, với lại giấu càng lâu có thể đối phương càng thất vọng nhiều hơn.”
“Thì. . . cũng tùy hoàn cảnh. Nói chung mình thấy con trai hay vậy, hay bày ra một bộ mặt hoàn hảo, tài giỏi trước mặt người con gái họ thích. Rồi dần dần sau này họ hé lộ thêm những thói hư của mình để cho đối phương từ từ tiếp nhận. Mình thấy rất nhiều rồi nhưng cũng không thích như vậy.”
“Ừm. . . Vậy Thùy thì sao, có bị sụp đổ hình tượng không?”
Em chỉ nhìn tôi rồi mỉm cười lắc đầu – “Chính vì Hiếu như vậy, nói năng tự nhiên không che giấu gì nên Thùy bây giờ Thùy mới ở đây mà. . .”
Thế rồi hai bàn tay lại khẽ siết chặt hơn, nhẹ nhàng dạo bước trên con đường đầy hương thơm của một loài hoa mà tôi không biết đến. Ánh đèn từ những trụ bóng đèn tròn nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ lên con đường yên tĩnh một khung cảnh rất thanh bình. Thỉnh thoảng Thùy bật cười khi tôi kể cho em nghe một câu chuyện mà tôi trải qua thời ấu thơ, hay đôi lúc cũng khẽ cau đôi mi lại vì mấy trò oái ăm mà tôi và lũ bạn quậy phá. . .
“Ủa mà quan hệ giữa Hiếu với Thảo là sao vậy?” – Tôi và em đang lặng yên ngồi tại một cái ghế đá bên vệ đường, em bỗng quay qua hỏi.
“Ừa thì mình biết con bé từ hồi năm lớp 1, hè nó lên nhà mình nghỉ hè 2 tháng. Rồi mấy năm cấp 1 hè năm nào nó cũng lên, đến cấp 2 thì gia đình nó chuyển vào Sài Gòn nên mình cũng không gặp. Mẹ của mình với mẹ con bé là bạn thân mấy chục năm rồi, nên mình bị đá vào Sài Gòn rồi ở nhà Thảo là vậy đó?”
“Ủa vậy 2 người không phải anh em họ?” – Thùy ngạc nhiên.
“Anh em họ? Sao Thùy nói thế?” – Tôi còn ngạc nhiên hơn.
“Thì mình nghe Thùy nói với Hân rằng 2 người là anh em họ. Nhưng mình thấy không giống cho lắm. . .”
“Sao nó lại nói thế nhỉ?” – Tôi cau mày khó hiểu – “Ủa mà tại sao không giống?”
“Thì. . . cảm giác được thôi.” – Em khẽ cắn môi nói.
“Ừa. . .”
“Thế. . . Hiếu có bao giờ nghĩ. . . Thảo cũng thích Hiếu không?”

“Ơ. . .” – Tôi giật mình, ngay sau đó bác bỏ thẳng thừng – “Không thể nào có chuyện đó được, nó còn giúp mình. . .” – Nói đến đây thì tôi im bặt. Suýt chút nữa thì nói việc tôi với Linh cũng có một phần của bé Thảo giúp sức.
“Giúp gì ?”
“À. . . mấy chuyện linh tinh thôi. Đặc biệt không có chuyện như Thùy vừa nói đâu.”
“Ừa. . .” – Em cũng khẽ gật đầu.
“Sao vậy, lo lắng à?” – Tôi khẽ nhìn sang trêu đùa.
“Thèm vào mà lo. Hừ !” – Em khẽ nguýt rồi quay người đi cho khác.
Cứ mỗi lần nhìn thấy cái khuôn mặt lạnh băng kia làm điệu bộ giận dỗi, tôi lại suýt chút nữa ngoác miệng ra cười. Nhưng cũng chả dại mà ngoác mồm ra làm gì, nhỡ đang hứng chí cười làm Thùy giận thì lúc đó không phải là cười mà chuyển sang . . . khóc không ra nước mắt rồi. Khẽ đưa tay quàng qua vai Thùy, sau đó nhẹ nhàng kéo về phía mình, Thùy cũng khẽ đưa đầu ngả lên vai tôi. . .
“Chiều mai lên Thùy lên trường xem tụi này khớp sân khấu không?”
“Không được rồi, chiều mai mình còn phải đi học thêm mà.” – Em rầu rầu nói.
“Ừa. . .” – Tôi cũng thở dài. Tôi chưa đi học thêm mà cũng sắp điên rồi đây. . .
“Lẽ ra tối nay cũng phải đi nè, nhưng cô cho nghỉ nên mới đi chơi được đấy.”
“Ừa, vậy thứ 2 thì sao. Làm lễ xong đi chơi nhé?”
“Đi đâu?”
“Đi. . . để hỏi lại bọn thằng Hưng xem đã thống nhất được chưa. Nếu chưa thì. . . mình đi riêng. Hề hề.”
“Sắp thi rồi mà còn ham chơi vậy đó?”
“Thì. . . đi với người đẹp mà, phải ham chứ sao.” – Tôi khoát tay cười hềnh hệch.
“Hừ.” – Thùy lại bĩu môi nguýt, trông . . . càng xinh xắn tợn.

Đi dạo với Thùy một lát, lúc sau thì tôi đi lấy xe rồi đưa nàng đi dạo lòng vòng trên các con đường rộng lớn ở quận 7. Đến 9 rưỡi thì tôi cũng đã hơi mệt mỏi, Thùy cũng hiểu nên đề nghị đi về, thế là tôi tặc lưỡi đưa nàng về dinh. . .
“Về cẩn thận nhé.” – Thùy xuống xe rồi nhìn tôi nhẹ nhàng nói.
“Rồi, vô nhà đi, thứ 2 gặp.”
“Ừa. . . Bye.” – Thùy mỉm cười rồi quay người đi vào, rồi bất chợt Thùy quay lại – “Hiếu nè. . .”
“Hửm . . .?”
“Ừm. . . đôi khi trong tình cảm thì con người ta có phần hơi ích kỷ, mình chỉ hi vọng sau này Hiếu cũng hiểu ình.”
“Là sao?” – Tôi ngạc nhiên.
“Thôi Hiếu về đi, sau này chắc Hiếu sẽ hiểu. . . hoặc có lẽ. . . cũng sẽ không cần phải hiểu.” – Nàng nói lấp lửng một câu, sau đó nhẹ nhàng đến bên cạnh tôi, chân khẽ nhón lên. Và tôi lại cảm giác gò mà mình có một cảm giác khoan khoái truyền đến, làm tôi cứng cả người.
“Mình thích Hiếu, đơn giản chỉ vậy thôi.”
“. . . .” – Tôi vẫn chưa thể thích ứng nổi lúc này.
“Thôi về đi, mình vào nhà đây.” – Nàng cười rồi quay người mở cánh cổng to đùng, sau đó từ từ đi vào.
Tôi đứng ngây người, mãi một lúc sau mới sực tỉnh
“Ta kháo . . .”
“Mà em ấy nói vậy có ý gì nhỉ? Cái gì mà sau này hiểu là sao?” – Tôi đau đầu suy nghĩ.
“Thôi kệ xác nó, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Đi về thôi.” – Tôi lắc lắc đầu vứt bay cái suy nghĩ đó sang một bên, guồng chân đạp về, sung sướng nghêu ngao hát. . .
“Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. . . Oahaha. . .” – Hát xong khoái trá cười lớn một tiếng. Làm thằng bé cũng đang đạp xe trước mặt tôi loạng choạng tay lái suýt đâm vào vỉa hè. Tôi nhanh chóng đạp xe vượt qua mặt, để lại nó đang nhìn tôi với đôi mắt đầy hậm hực . . .