Nàng đang nhìn tôi đầy lo lắng khi thấy tôi như sắp phát hỏa tới nơi. Bàn tay nhỏ bé, mềm mại đang nắm cổ tay tôi cũng hơi siết chặt lại.
“Hiếu đừng như vậy nữa, mình. . . sợ lắm.”
“Không sao đâu, mình khá hơn rồi.” – Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, rồi từ từ gạt ra.
“Ơ. . .” – Nàng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Haizzzz. . .!” – Tôi khẽ thở một hơi dài.
“Lần cuối cùng mà mình ở trong trại thái không thể kiềm chế cảm xúc như thế này, là hè năm lớp 8.” – Tôi nhìn lên bầu trời thăm thẳm kia, trầm ngâm nói.
“Ừm.”
“Lúc đó mình không biết làm như nào để có thể giải quyết tình trạng đó, thì bỗng nhiên. . .”
“Bỗng nhiên sao. . .?”
“Có 3 thằng lớp 10 đến tìm mình gây sự.”
“Rồi Hiếu sao?”
“Một thằng bị mình bẻ gãy một cánh tay. Một thằng bị mình đánh ngất nằm ở đó, mình cũng không biết là nó nằm đó trong bao lâu. Còn thằng cầm đầu thì không bị nặng lắm, chỉ là nó không thể đánh tiếp được nữa.”
“Hiếu. . .” – Nàng bật thốt lên, đưa tay che miệng nhìn tôi.
“Sau trận đó, mình cũng cố lết về nhà rồi nằm bẹp ở nhà gần 1 tuần mới đứng dậy đi lại được.” – Tôi cười khổ.
“Hiếu như vậy chắc mẹ Hiếu buồn lắm đó.” – Nàng khẽ thở hắt ra một hơi rồi nhẹ nhàng nói.
“Vụ đó không phải ở quê mình, mà hình như. . . người kia không nói nên mẹ mình cũng không biết.”
“Người kia . . .? Vậy chứ lúc đó Hiếu ở đâu?”
Tôi chỉ lắc đầu, cũng không nói gì nữa. Đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn vào bầu trời thăm thẳm kia. Ánh trăng bạc thê lương khẽ hắt xuống in bóng trên từng dòng nước đang lập lờ trôi, tôi lại khẽ thở dài – “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”
“Ui. . .” – Đang thẫn thờ thì tôi giật mình khi thấy má mình có gì đó lạnh lẽo chạm vào.
“Hì.” – Nàng cầm ly cafe cười nhẹ nhàng.
“Làm giật hết cả mình, có biết lạnh không hả?” – Tôi lừ mắt lườm nàng.
“Lạnh hở, thế mình quăng đi nhé.” – Nàng tủm tỉm cười.
“Ế đưa đây.” – Tôi giật phăng cái ly cafe trên tay nàng – “Ủa mà cafe đâu ra thế?”
“Mua chứ đâu trời, ông bị sao vậy ông?” – Nàng đưa tay gõ nhẹ vào đâu tôi.
“Mua gì lệ vậy, mới vừa rồi Linh còn ở đây mà.” – Tôi chưng hửng.
“Mới gì anh hai, anh đứng ngây người ra gần 15 phút rồi đó.” – Nàng chán nản nói.
“Gì ghê vậy?”
“Đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Cũng bình thường rồi, cảm ơn Linh nhiều lắm.”
“Mình có làm được gì đâu?” – Nàng cau mày nói.
“Đâu cần làm gì mới được cảm ơn, mình nhìn thấy Linh thì mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ừm . . . vậy là được rồi.” – Tôi nhún vai.
“Cái gì cũng cảm ơn, có cần khách sáo vậy không?”
“Khách sáo với chân thành khác xa nhau mà.”
“Thế ý của Hiếu thì sao?”
“Hỏi thừa, tất nhiên là chân thành rồi.” – Tôi khoát tay, tuyên bố xanh rờn.
“Hihi.” – Nàng che miệng bật cười.
“Nghe nhạc không?” – Nàng khẽ lấy cái mp3 nhỏ trong chiếc túi nhỏ đeo bên hông ra rồi hỏi tôi.
“Ừa, bài gì thế?”
“Nghe đi rồi về tìm nhé.” – Nàng mỉm cười nói, rồi nhẹ nhàng đưa cho tôi một đầu headphone.
Bài mà nàng cho tôi nghe là một bản nhạc Hoa, cũng chính là bài mà khi nãy nàng khẽ hát. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng là đã nghe ở đâu đó chứ không nhớ nổi chi tiết gì của bài này. Giai điệu nhẹ nhàng xuyên xuốt toàn bộ bài hát, phần điệp khúc mang khuynh hướng hơi u ám nhưng cũng rất thích hợp với khung cảnh hiện tại.
Tôi cứ chìm đắm vào giai điệu đó cho đến khi bài hết kết thúc mà vẫn. . . chưa biết được là đã nghe ở đâu.
“Hì, thấy sao?” – Nàng mỉm cười hỏi.
“Chịu, không biết được.” – Tôi thở dài.
“Biết gì?”
“Thì không biết được là đã nghe ở đâu chứ chi.” – Tôi nhún vai.
“Thế thì cứ nghĩ tiếp đi nhé.” – Nàng khẽ cười.
“Linh đưa quách tên bài hát này ình đi, về down rồi nghe. Đánh đố chi mệt vậy?” – Tôi nhíu mày nói.
“Không. Hiếu tìm được thì nghe, không thì thôi.” – Ai dè đâu nàng gạt thẳng thừng.
“Hừ, cứ để đó. Chuyện cỏn con này tưởng đánh đố được bản thiếu à?” – Tôi bĩu môi hừ nhẹ.
“Bản thiếu, haha.” – Nàng trợn mắt nhìn tôi rồi bật cười.
“Cười gì hả tiểu nha đầu” – Tôi bị quê đâm ra gắt gỏng, khẽ nạt.
“Ai là tiểu nha đầu.” – Nàng gắt lại, đưa tay lên rồi khẽ nhéo.
“Đau.” – Tôi rú lên.
“Hừ, đáng đời.”
“Vậy gọi tiểu oa nhi nhé, haha.” – Tôi nói xong rồi phá ra cười.
“Không biết xấu hổ, bằng tuổi người ta mà dám gọi là tiểu oa nhi.” – Nàng bĩu môi
“Thế thì. . .” – Tôi khẽ đảo mắt một vòng suy nghĩ, rồi đưa tay lên búng nhẹ vào trán nàng – “Tiểu ny tử.”
Nàng u ám nhìn tôi rồi đưa tay xoa xoa cái trán, cũng. . . không phản đối mà chỉ hơi cúi đầu rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vậy mai Linh qua nữa nhé.” – Lúc đưa nàng về thì tôi quay lại hỏi.
“Tập trung vào đường đi anh hai, quay đi đâu vậy!” – Nàng vỗ nhẹ vào lưng tôi trách cứ.
“Rồi, yên tâm đi. Tay lái đẳng cắp thế giới Louis Armstrong ở đây, có gì mà phải sợ.” – Tôi khoát tay.
“Thế có muốn người ta qua không mà rủ?”
“Không muốn sao rủ, hỏi gì lạ vậy.”
“Biết đâu ai đó hỏi xã giao thì sao?”
“Haizzz, biết đâu ai đó không muốn qua nên mượn cớ bắt bẻ đây mà.” – Tôi thở dài rồi bắt chước giọng điệu của nàng.
“Nói gì đấy?” – Nàng nheo mắt hỏi.
“À thì. . . nói vu vơ thôi.” – Tôi nhún vai đáp.
“Ừa thì mai qua.” – Nàng bật cười.
“8h nhé.”
“Ừa. . .”
“Ủa mà nhà Linh ở đâu, sao lại xuống đây.” – Tôi giật mình khi thấy bên đường là tiệm thuốc Nam hồi trước mà tôi mua thuốc cho bé Thảo, rồi vô tình gặp nàng.
“Hiếu đi xuống dưới nữa rồi quẹo, nhà mình bên Hải Thượng Lãn Ông.”
“À ra thế.” – Tôi gật gù.
Đường Hải Thượng Lãn Ông là con đường bán toàn thuốc Đông Y, mà cái tiệm thuốc mà tôi vô tình gặp nàng thì cách cũng không xa cho lắm. Đoán chừng cũng là quen biết nên tôi gật gù.
“Hiếu nhớ. . . cái tiệm thuốc kia không?” – Nàng ấp úng hỏi.
“Ừa nhớ, sao vậy?”
“Đó là nhà Huy đấy.”
“Nhà thằng Huy.” – Tôi giật mình.
Nhà thằng Huy cách đường nhà nàng tính ra cũng gần, nhưng ở Sài Gòn làm gì có chuyện để cho con cháu chạy chơi lăng xăng khắp nơi như ở quê. Vậy mà theo lời nó nói thì từ bé nó và nàng đã chơi cùng nhau, cái này có vẻ không đúng cho lắm.
“Ừa, lúc trước nhà hắn có một căn gần nhà mình nữa. Nhưng giờ cho thuê rồi.” – Thấy tôi có điều đang băn khoăn, nên nàng nói luôn.
“À ra thế.” – Tôi gât đầu.
Đúng lúc này thì điện thoại lại khẽ rung lên, tôi thò tay vào túi quần lấy ra xem ai gọi. Liếc nhìn qua thì thấy số lạ hoắc, thầm thắc mắc không biết số của ai. Thế là tiện tay. . . tắt luôn máy cho đỡ phiền phức.
“Sao vậy?” – Nàng ngạc nhiên.
“Không biết ai gọi, thôi tí về xem thử xem. Chứ đang đi đường mà nghe điện thoại, dễ. . . tai nạn lắm.”
“Sao nãy có người tự nhận mình là Louis Armstrong mà ta?”
“Ờ thì. . .” – Tôi lại ú ớ chẳng biết đối đáp như nào.
“Hìhì, rẽ trái qua Đỗ Ngọc Thạnh kìa Hiếu.” – Nàng khẽ cười rồi đưa tay chỉ đường.
“Ừa.” – Tôi gật đầu rồi cắn răng ngậm miệng im bặt, chẳng may nàng vui vui lại kê thêm chục cái tủ vào miệng thì tôi đến mà cắn lưỡi mất.
“Hiếu ơi, dừng lại đi.”– Nàng khẽ đập vào lưng tôi rồi nói.
“Ơ.” – Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy vị trí đang đứng hiện tại là ngay ngã tư.
“Dừng ở đây được rồi, mình đi bộ về cũng được.”
“Sao không để mình đưa về luôn.” – Tôi thắc mắc.
“Tại. . .” – Nàng hơi ấp úng, chân nàng đang khẽ gạt gạt dưới mặt đường, đôi má lại khẽ hồng lên.
“À rồi, vậy nhà Linh ở gần đây hả?” – Tôi vỗ vỗ trán khi nhận ra tại sao thái độ của nàng lại như vậy.
“Ừa, nhà mình ở kia.” – Nàng chỉ tay về một tiệm thuốc còn đang mở đèn, trước cửa là các bao thuốc đủ loại mà tôi đang đứng cách đó một quãng cũng có thể nhìn thấy.
“Vậy về nha, mai gặp.”
“Ừa, bye. Mai gặp.” – Nàng khẽ mỉm cười.
“. . .”
“. . .”
“Sao chưa về đi?” – Tôi ngạc nhiên hỏi nàng.
“Hiếu cũng chưa về mà.”
“Ơ, thì Linh đi đi rồi mình đi.”
“Ừa thế mình về.” – Nàng khẽ cười rồi quay người bước đi chậm chậm
Tôi cũng quay xe lại, vừa mới guồng chân đạp chưa được 2 vòng.
“Hiếu.” – Nàng khẽ gọi ngược lại.
“Hả?” – Tôi thắng đứng cái xe, quay lại ngạc nhiên nhìn nàng.
“Ừm. . . Về cẩn thận nhé.” – Nàng nói khá nhỏ rồi quay người vụt chạy đi.
Tôi cười khổ rồi cũng guồng chân đạp xe về. Trong lòng thì vừa vui vừa buồn. Vui thì tất nhiên vì mai nàng qua mà. Buồn vì nghĩ tới cảnh mai lại phải è cổ ra học mấy cái bài học chết bầm kia, là tôi lại thở dài ngao ngán. Thầm tặc lưỡi sao thời gian trôi chậm thế này. Tôi cứ thế lầm lũi đạp xe về, rồi bỗng nhiên nhớ tới Thùy. . .
“Mình thích Hiếu, chỉ đơn giản vậy thôi. . .”
Chỉ nghĩ đến đó thôi, là niềm vui của cả ngày hôm nay bỗng nhiên biến đi đâu hết.