“Mà Giáng sinh trong này có gì vui không nhỉ?” – Sau khi nốc thêm một chén trà rồi tôi hỏi nàng.
“Người ta đổ qua xóm Đạo bên quận 8 tham quan, hoặc không thì lên trên quận 1 đi dạo. Còn vui hay không thì mình không biết, vì mình chưa có đi bao giờ. Chỉ biết là hôm đó nếu muốn đi thì phải đi sớm, chứ không hồi sau thì đường đông lắm.” – Tay nàng nhẹ nhàng xoay tròn cái ly trà rồi khẽ cười.
“Trên quận 1 có gì vui?” – Tôi gãi cằm suy nghĩ rồi hỏi tiếp.
“Người ta trang trí đèn sáng bên đường Lê Lợi, Nguyễn Huệ rồi dọc đường Đồng Khởi lên đến khu nhờ thờ Đức Bà đó, đẹp lắm”
“Chỉ có đèn thôi hả?”
“Bữa đó đi khác biết, hì.”
“Ừm thế lên quận 1 xem thử xem như nào, chứ bên xóm Đạo thì Hiếu cũng không ham lắm.” – Tôi nhún vai.
“Vậy Giáng sinh ở ngoài Hiếu thì có gì?”
“Chả có gì cả, ở chỗ Hiếu cũng không có nhà thờ, mà hình như là không ai theo Đạo luôn. Với lại mùa này ở ngoài đó thì chỉ có rúc trong nhà mà ôm chậu than sưởi cho ấm thôi, chứ ai dư hơi đâu mà mò ra đường.” – Tôi cười khổ.
“Ngoài đó lạnh vậy à?”
“Ừm, năm 1998 thì rét khủng bố nhất. Đặt nguyên thau nước ở ngoài trời rồi để qua đêm, sáng hôm sau nó đóng băng luôn cả cái thau.”
“Vậy có tuyết không?”
“Không, tuyết thì ở trên Sapa có, mà cũng năm có năm không. Chỗ mình thì chỉ có sương muối rồi rét mướt thôi.”
“Vậy chắc ở nhà suốt nhỉ?”
“Cũng gần như thế. Đi học xong thì về chùm trăn ngủ, còn không thì nhóm bếp than rồi sưởi. Ở nhà nhiều quá chán thì chạy lăng xăng quanh hàng xóm một hồi rồi cũng về lại nhà thôi. Nói chung là chán lắm.”
“Vậy chứ giờ vào đây thì sao?” – Nàng nhìn tôi tủm tỉm
Tôi liếc qua cũng biết là nàng lại trêu chọc mình rồi, tôi cũng cười cười – “Giai nhân đối diện, hương trà tiếng nhạc, vậy còn muốn gì hơn nữa.”
“Học Anh văn mà Hiếu cũng lanh được vậy thì tốt rồi.” – Nàng khẽ lườm.
“Thôi đừng có nói tới cái này nữa, đau đầu lắm.” – Tôi tắt ngay nụ cười rồi bất lực thở dài.
“Mai Hiếu thi môn gì?”
“Sáng thi Văn, chiều thi Sử. Toàn mấy môn củ chuối.”
“Toàn môn học bài ha, học hết chưa đó?” – Nàng nheo mắt hỏi.
“Đủ để điểm không quá thấp là được rồi, mình cũng không đủ kiên nhẫn mà tụng hết cái đề cương đâu.” – Tôi khoát tay
“Học hành vậy mà giờ còn đi chơi.” – Nàng nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng.
“Ôi bỏ qua đi, mấy môn này điểm thấp hay cao thì cũng có sao đâu. Mình cũng không rảnh rỗi để mà chạy theo mấy cái danh hiệu như người ta.” – Tôi nhún vai.
“Hừ, đồ cứng đầu.”
“Bình thường thôi, đừng khen quá làm mình ngại.” – Tôi phẩy phẩy tay rồi cười toe toét.
“Vậy sáng mai Hiếu thi đến mấy giờ thì xong?”
“Hình như đề 120 phút, tầm 9 rưỡi là xong.”
“Ừa, vậy cho Hiếu thời gian la cà, đúng 10 giờ là phải có mặt ở nhà đó.”
“Gì ghê vậy, bình thường đi từ trường về đến nhà cũng 20 phút rồi.”
“Thì cho thêm 10 phút la cà còn gì. Về trễ sau 10h là lần sau mình không tới nữa.” – Nàng lừ mắt nhìn tôi rồi chốt xuống tử lệnh.
“Ừa thì 10h, làm gì mà cứ như vợ quản. . .”
“Hở?” – Nàng giật mình.
“. . .”
“. . .”
“Mình. . .” – Mãi lúc sau tôi mới ấp úng nói.
“Hiếu đừng nói nữa.” – Nàng không nhìn tôi mà chỉ trả lời nhàn nhạt.
“Ơ. . .”
“Thôi giờ về được rồi, không nhà xa lát hồi lại về trễ đấy.”
“Ừm cũng được.”
2 đứa xuống dưới tính tiền, nàng lại khăng khăng nhất nhất rằng chia đôi tiền. Rồi tôi chở nàng về, lúc đầu thì nàng vẫn còn thoáng ngập ngừng vì câu hớ miệng của tôi ban nãy, nhưng lúc sau tôi mở miệng nói liên hồi nên nàng cũng tiếp chuyện lại. Rồi mọi thứ lại bình yên như chưa có gì xảy ra.
“Ủa Hiếu. . .” – Nàng khẽ đập tưng tôi rồi gọi.
“Gì thế?”
“Hiếu có quên gì không?”
“Quên gì là quên gì?” – Tôi cau mày thắc mắc.
“Nãy Thảo dặn gì mà giờ Hiếu quên rồi à?”
“Ế. . .” – Tôi giật mình nhìn lại bên đường, thấy vị trí hiện tại là đang gần đường Trần Bình Trọng. Mà con em trời đánh kia nó lại nhờ mua chè bên Nguyễn Trãi. Cực chẳng đành, tôi lại chán nản quay đầu xe vòng lại lên Nguyễn Biểu rồi đâm sang Nguyễn Trãi.
“Người gì mà đãng trí, mới dặn lúc này mà giờ quên rồi.”
“Tại Linh chứ ai?” – Tôi gân cổ lên nói.
“Sao lại tại mình?”
“Thì tại. . . Linh đàn hay quá làm mình quên mất lời con bé đó dặn.”
“Hứ, lại linh tinh.” – Nàng khẽ đưa tay lên hông tôi.
“Ế đừng có nhéo, đang chạy xe.” – Tôi giật mình là thất thanh.
“Ai thèm vào mà nhéo, hừ.” – Nàng ngúng nguẩy nguýt dài, làm tôi suýt nữa thì cười phá ra.
Rẽ vào cái cửa hàng quen thuộc, sau đó là dừng ngay trước cửa cái tủ chè, bà bán chè nhìn thấy tôi thì hơi cau mày lại. Lý do ư, rất đơn giản. Bởi vì thỉnh thoảng tôi với bé Thảo đến đây, chỉ có nói ngồi ăn như cái máy còn tôi thì chỉ ngồi nhìn, không bao giờ gọi món gì, nên không ấn tượng cũng hơi phí. Mất chút thời gian lảm nhảm rồi đợi mua bán xong xuôi, thì tôi lại chở nàng về. Về đến nhà thì thấy cũng đã 9 giờ hơn, tôi quay sang hỏi.
“Giờ Linh về luôn à?”
“Ừa, về coi qua bài xíu rồi ngủ, hì.”
“Giờ 9h hơn rồi, con gái chạy xe một mình ngoài đường. . .” – Tôi nhìn nàng ái ngại.
“Có gì đâu, đường phố sáng mà, với vẫn đông người có gì mà sợ chứ.”
“Linh đợi mình tí, mình vào đưa ly chè cho Thảo với nói bố mẹ vài câu rồi mình đưa Linh về.”
“Thôi, Hiếu ở nhà đi, không có chuyện gì đâu.”
“Không lằng nhằng, cấm cãi. Đứng yên ở đó đấy.” – Tôi lừ mắt nạt một tiếng, rồi nghênh ngang đi vào nhà.
Vào đến nhà thì thấy nhị vị huynh đang yên vị xem tivi, bé Thảo thì không thấy, tôi đoán chừng nó đang ở trên phòng. . . tự kỷ.
“Con chào ba mẹ, con mới về.”
“Về rồi à, học bài thi cử sao rồi mà đi suốt thế hả con?” – Mẹ Hòa quay lại nhìn tôi cười.
“Con học xong hết rồi mẹ, mấy hôm nay có bạn qua giảng hộ con chút bài nên con dẫn bạn đi chơi cảm ơn thôi.” – Tôi gãi gãi đầu.
“À con bé Linh đó hả, nó về rồi hả con?”
“Bạn ấy đang ở ngoài, giờ con đưa bạn ấy về. Sợ thân con gái, đi trễ có chuyện gì thì không hay cho lắm.” – Tôi cười hề hề.
“Ừm cũng được, đi nhanh rồi về sớm mà nghỉ ngơi đó.” – Mẹ Hòa khẽ gật đầu.
“Dạ, giờ con mang ly chè lên cho em rồi đi.” – Tôi nói nhanh rồi chạy huỳnh huỵch lên trên lầu. Đẩy ly chè cho bé Thảo xong, lại tốn thời gian lải nhải về vu đưa nàng về. Xong đâu đó tôi lại phi như bay xuống dưới.
“Chào bố mẹ con đi.”
“Hiếu, từ từ mẹ hỏi đã.”
“Dạ, sao vậy hả cơ?”
“Con đã gọi điện ẹ con chưa.”
“Dạ nay. . . bận học nên con quên mất.” – Tôi toát mồ hôi gãi đầu, có vụ gọi điện từ qua đến nay cũng quên béng đi mất.
“Ừm, tí về gọi cũng được.”
“Con bé đó đang đứng ngoài phải không?” – Lúc này ba cũng lên tiếng hỏi.
“Dạ Linh đang đứng ngoài.”
“Ta cũng biết một số chuyện trên lớp của con, ta không ngăn cản gì nhưng ta chỉ nói rằng. Con bé Linh nó đối xử với con như vậy, con nghĩ xem nên như nào mới phải. Làm con trai, nắm được thì buông được, đừng để đến lúc mất rồi thì lại hối hận.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Ừm, từ từ mà suy nghĩ. Thôi con đi đi không người ta đứng chờ đấy.”
“Chào ba mẹ con đi.” – Tôi cúi người chào rồi phi như bay ra ngoài, đầu thì đang loạn như cào cào.
“Ba mẹ Hiếu có nói gì không?” – Lúc tôi dắt xe ra, thì thấy ngay khuôn mặt đang nở nụ cười của nàng.
“Không, mình con ngoan trò giỏi mà. Có gì để nói chứ.” – Tôi khoát tay.
“Ừa đúng rồi, ngoan nên giờ mới ở Sài gòn ha.” – Nàng nhìn tôi tủm tỉm.
“Mình có phải con ve đâu mà cứ câu trước câu sau đã móc họng người ta hoài vậy.” – Tôi trợn mắt lên nạt.
“Người gì mà thô lỗ, hơi tí là cáu.” – Nàng chun mũi nói.
“Thế người đẹp có về không, hay là thích đứng đây tán dóc.”
“Mình phải về thôi, người ta đuổi rồi mà còn ở lại thì kỳ lắm.” – Nàng cúi đầu thở dài.
“Tiểu ny tử, bớt nói một câu thì có sao không?” – Tôi búng trán nàng trêu chọc.
“Hì, đi thôi.”
“Hiếu dừng ở đây đi, mình tự về được rồi.” – Khi đến khúc đường hôm qua mà tôi thả nàng xuống, nàng khẽ dừng lại rồi nhẹ nhàng nói.
“Ừa, vậy mình về nhé.”
“Mai nhớ làm bài đàng hoàng nha, đừng có làm ẩu đó.”
“Linh cũng vậy nha.” – Tôi cười, rồi đưa. . .nắm đấm tới trước mặt nàng.
“Gì vậy?” – Nàng nhìn tôi ngạc nhiên.
“Cụng tay, coi như là lời chúc may mắn.”
Nàng bật cười, rồi cũng cụp tay lại rồi đưa lên chạm vào tay tôi.
“Cảm ơn Linh về 2 ngày nay nhé.”
“Mình đâu cần Hiếu cảm ơn đâu.”
“Mình biết, nhưng nếu như mình cứ im im, thì. . . đến ngay cả chính mình cũng thấy khó chịu. Dù rằng nói ra lời này cũng chẳng khá hơn được, nhưng mình vẫn phải nói.”
“Nhất thiết. . . phải sòng phẳng vậy à?” – Nàng cắn môi hỏi.
“Chưa gọi là sòng phẳng được, vì mình biết mình vẫn còn nợ Linh nhiều, hiện tại thì. . . mình chưa trả được. Nhưng. . . mình sẽ cố.”
“Hiếu cứng nhắc quá vậy, có cần thiết phải thế không?”
“Có lẽ. . . nên phải vậy. Thôi Linh về đi.” – Tôi khẽ thở dài.
“Ừa, vậy mình về, chào Hiếu.” – Nàng khẽ gật đầu rồi chậm chậm dắt xe về nhà. Tôi tần ngần đứng nhìn theo một lát rồi cũng quay người bước đi.
Tôi nói như vậy chỉ muốn nàng biết được rằng, tôi đang nợ nàng, và tôi sẽ cố gắng để ọi việc thật sòng phẳng. Rồi có thể ngày đó xảy ra, tôi và nàng ai sẽ đi đường nấy. Nhưng tôi không trực tiếp nói ra được, chỉ đành nói bóng nói gió như thế, nhưng tôi biết. . . có lẽ nàng cũng hiểu.