Tôi và em đứng đối diện với, cũng không cần nói thêm bất cứ lời nào thừa thãi nữa vì tất cả lời nói giờ đây dường như đã trở thành vô nghĩa. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em, tay kia đưa lên khẽ vuốt nhẹ mái tóc.
“Có gì phải lăn tăn nữa không?” – Tôi hỏi nhẹ nhàng.
Em chỉ cười rồi khẽ lắc đầu.
“Khờ quá đi.”
“Thì người ta lo lắng mà.”
“Còn lo nữa không?”
“Còn. . . chút chút, hì.” - Rồi bỗng nhiên em ấy giật mình nói - “Có người đến kìa.”
“Ế. . .” – Tôi quay ngay người lại, nhưng đằng sau trống hoác chẳng có ma nào.
“Lại giỡn. . .” – Tôi quay lại làu bàu, nhưng mới thốt ra được hai chữ thì cảm thấy gò má mình có gì đó mềm mại khẽ chạm vào.
“Đây là ình xin lỗi về chuyện lúc sáng nhé.” – Tiếng em nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Đừng có nhắc tới nữa mà.”
“Ừa, lên lớp đi.”
“Ừm.”
“Mà sao nay Hiếu lên lớp sớm vậy?”
“À thì, đêm qua mình ngủ mơ thấy chiều nay sẽ có một cảnh sướt mướt ở đằng sau dãy nhà học. Thế nên mình lên sớm để tận hưởng.” – Tôi nắm tay em ấy đi rồi cười khoái trá.
“Lại bắt đầu ba hoa rồi đó, bài vở thi cử thì không lo. Hừ.”
“Không lo là thế nào, không thấy trưa mình về nhà học à?” – Tôi nhún vai.
“Vậy chứ bài chiều nay thì sao?”
“Ờ thì chiều nay thi Sử, gồng gánh trên 7 điểm là ổn rồi.”
“Mai thí Lý rồi, có ổn không đó?”
“Lý hả, giờ chỉ là muỗi.”
“Bữa nay mạnh miệng quá ha.”
“Chứ sao, dù gì cũng nắm chắc. . . trên trung bình, hề hề.”
“Trên trung bình thì nói làm gì.” – Em khẽ cau mày.
“Đùa vậy chớ, cũng nhắm trên 7, yên tâm đi.”
“Ừa, để mình xem Hiếu làm như nào.”
“À mà. . . Sao sáng tự nhiên hỏi thế?”
“Thì. . . mình thấy Hiếu tự học Anh nên có cảm giác hơi là lạ nên. . .”
“Nên tưởng có người kèm?”
“Ừa.”
“Rồi hỏi đại câu đó?”
“Ừa.”
Tôi thầm thở dài, cũng may là còn cố đấm ăn xôi cầu may rồi đóng kịch. Chứ không ú ớ giải thích một hồi lại bung bét hết, lúc đó thì khỏi gỡ rồi.
“Mà Hiếu tự học thiệt hả?”
“Ừm. Chứ có ai bày đâu.” – Tôi cắn răng nói xạo thêm lần nữa.
“Có cần mình chỉ cho không?”
“Thôi không cần đâu, có gì qua kỳ thì nhờ Thùy sau.”
“Ừm. . .”
Lên đến phòng học, tôi nói với em thêm vài câu rồi em quay người trở về phòng thi của mình. Tôi đang định đi vào lớp để đấu láo với tụi bạn thì nghe có tiếng gọi. Tôi quay người lại thì thấy thằng số 9 bên 10A4 đang lò dò đi đến.
“Gì thế?”
“Chân cẳng mày sao rồi?” – Thằng Nhật hỏi.
“Ờ khỏi lâu rồi, sang kiếm kèo à?”
“Ừ, mày hú bọn lớp mày mấy nữa thi cử xong rảnh rỗi đó. Qua quận 7 làm trận cho vui.”
“Để qua tháng đi.”
“Lâu ế, qua tuần luôn đi. Thi cử xong lên lớp ngồi chơi chứ có bài vở gì đâu.”
“Để tao hỏi lại tụi nó.” – Tôi trả lời, liếc thấy thằng Hưng đang từ sau lưng thằng Nhật đi tới – “Đội trưởng bên tao kìa, mày hỏi nó xem.”
Đùn đẩy trách nhiệm cho thằng Hưng xong tôi biến ngay vào lớp, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì lại bị lôi ra. Nhưng lần này không phải chỉ có mình tôi mà là cả đống thằng.
“Chiều chủ nhật tuần sau có thằng nào bận gì không?” – Thằng Hưng quay qua cả đám hỏi.
Cả đám cùng lắc đầu.
“Thế chủ nhật tuần sau qua quận 7 đá với A4, ok?”
“Mà tưởng tuần sau tất niên mà?” – Thằng Vũ đế vào.
“Thì chiều đá, đá xong ra quán ngồi đập phá luôn.”
“Ủa như vậy là chỉ có đám nhóm mình thôi à, không kêu tụi trong lớp à?” – Tôi ngạc nhiên.
“Kêu chi. Kêu chưa chắc tụi nó đã đi, mà cho dù có đi thì mình cũng không nói chuyện nhiều với tụi nó, lên quán ngồi nhìn nhau à.”
“Rồi, chốt lịch thế đã. Tụi mày bàn tiếp đi rồi có gì nói địa điểm rồi giờ giấc cụ thể cho tao.” – Tôi bỏ lại một câu sau đó đi vào lớp.
Chiều thi Sử cũng không có gì to tát. Đề 3 câu thì một câu tôi thuộc, một câu là ý nghĩa của cuộc đấu tranh thì viết đại vô. Vì mấy cái nguyên nhân thắng lợi với ý nghĩa lịch sử cái nào cũng tựa tựa nhau nên khỏi học, câu còn lại thì chữ nhớ chữ không, viết dăm ba dòng rồi tôi quăng bút sang một chỗ. Chắc mẩm cũng được khoảng 7 điểm, đủ đạt yêu cầu. Lúc về thì tụi nó hè nhau ra quán nước trước cổng trường ngồi chơi, thằng Đức thì lỉnh đi với em Huyền nên tôi được đà mà biến về luôn cho lành.
Chạy như bay về nhà, nhưng đến nơi thì nàng vẫn chưa đến. Tặc lưỡi mở cổng rồi đi vào, tôi quăng mình lên trên cái võng mà cũng không thèm lên phòng thay đồ như mọi lần. Câu hỏi tưởng như vô tình của Thùy sáng hôm nay cũng đã đánh một hồi chuông cảnh báo trong lòng tôi. Thầm nghĩ việc này phải chấm dứt nhanh thôi, cứ để thế này càng ngày càng không ổn rồi. Lỡ có biến tiếp mà không đối phó được thì vui thật rồi. Suy nghĩ thêm một lát thì cũng thầm gật gù với dự định sắp tới.
Nằm thêm một lát thì nàng tới, nhưng không phải có mình nàng mà cả bé Thảo đang lè lưỡi trêu tôi ở đằng sau. Tôi trợn mắt nhìn nó rồi quay vào nhà đợi nàng giao bài. Rồi lại như một hiệp ước đã ký kết sẵn, ai làm việc đó. Nàng đưa bài cho tôi rồi lại lẳng lặng đọc sách, tôi thì cũng cắm mặt vào cái đề. Cố gắng nhớ lại tất cả những gì mà nàng đã chỉ, rồi thêm cái mớ bòng bong học được trong thời gian gần đây rồi áp dụng bài làm. Để rồi đến lúc đưa bài cho nàng chấm điểm xong xuôi, nàng cũng gật đầu cười hài lòng.
“Đề này mình đoán chắc khó hơn đề trường Hiếu một chút.” – Nàng nhẹ nhàng để xấp đề kiểm tra xuống rồi nhìn tôi mỉm cười.
“Vậy là ổn rồi.” – Tôi thở phù, vì cái đề này cắn răng thì cũng làm được 6 điểm, mà đề trường tôi dễ hơn thì càng khỏe.
“Cũng không chắc được, mình đoán thế thôi.”
“Nói chung là cũng trên trung bình rồi.” – Tôi cười cười.
“Mai Hiếu thi môn gì?”
“Sáng Lý, chiều Sinh.”
“Vậy mai. . .” – Đúng lúc này thì chuông kẽ vang lên, cắt đứt câu nói đang dang dở của nàng.
“Thôi Hiếu dọn đồ đi, chắc mẹ Hiếu về đó. Để mình ra mở cửa cho.”
Tôi nhìn lên đồng hồ rồi nghi hoặc, giờ chưa tới 5 rưỡi. Bình thường nhị vị phụ huynh phải sau 6h mới về nhà kia mà. Rồi đoán chừng nay chắc một trong hai vị về sớm, nên tôi cũng lết lên phòng mà thay quần áo với cất đồ. Thay đồ xong xuôi tôi đi xuống, bé Thảo thì lẽo đẽo đi đằng sau. Xuống dưới nhà, tôi thấy nàng đang rót nước trà. Trên ghế salon có một người nữa đang ngồi, nhưng phía người đó ngồi lại quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn thấy được mặt, tôi chỉ biết được đó là một người đàn ông. Thầm thắc mắc không biết ai lại đến nhà mình giờ.
“Ai vậy Linh?”
“Chú này nói là bạn của mẹ Hiếu.”
“. . .” – Tôi chưa kịp nói gì thì người đàn ông đó đã đứng dậy, ngay lập tức tôi nhận ra là ai đến. Tôi sầm mặt lại, siết chặt hai bàn tay lại rồi trừng trừng nhìn người đối diện.
“Hơn một năm không gặp, con lớn cũng nhanh đấy.” – Người đàn ông đó nhìn tôi rồi cười.
“Linh, Thảo. Đi lên nhà đi, tí mình gọi rồi xuống.” – Tôi nhìn nàng rồi lạnh giọng nói.
“À vậy cháu này tên Thảo nhỉ, cũng lớn vậy rồi cơ à?” – Ông ấy nhìn bé Thảo rồi khẽ gật đầu, sau đó quay sang nói với nàng – “Cháu là bạn của Hiếu à?”
“Dạ, con là bạn của. . .”
“Nói nhiều, đi lên nhà!” – Tôi quát lên.
Nàng giật mình nhìn tôi trân trối, nhìn thấy thái độ của tôi khá gay gắt. Nàng cũng hiểu chuyện nên líu ríu tới chỗ bé Thảo rồi đi lên cầu thang.
“Anh, bình tĩnh nha.” – Bé Thảo níu cánh tay tôi nói nhỏ.
“Ừm, anh biết. Em lên nhà đi.” – Tôi nhàn nhạt nói rồi đi tới chỗ bộ salon rồi ngồi xuống.
Sau khi thấy 2 người kia đã đi lên gác, đợi thêm một lát nữa thì tôi mới mở miệng.
“Sao ông biết tôi ở đây?”
“Con vẫn như vậy, không thay đổi gì.” – Người đàn ông đó nhìn tôi rồi lắc đầu.
“Cảm ơn, nhưng ông chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tháng trước ta có qua nhà một người bạn ở bên quận 7. Rồi khi ta đứng trên tầng rồi nhìn thấy con, nhưng do kính hơi tối màu nên ta cũng không biết có phải con hay không. Nên ta đành gọi điện hỏi mẹ con, nhưng mẹ con nói con vẫn ở ngoài Bắc. Lúc đó ta cũng tưởng là nhận nhầm người, nhưng cách đây 1 tuần thì con bé Uyên cãi nhau với thằng Quân gì đó, ta chỉ nghe thấy con bé Uyên nói là con đang ở Sài Gòn. Và rồi ta hỏi lại mẹ con, nên ta biết con ở đây.”
Hóa ra là hôm đó ở nhà đợi em Thùy, ông ấy cũng nhìn thấy mình. Chẳng qua ông ấy đứng trên tầng nên mình không để ý, với lại ai biết là oto đậu ngoài sân là của ông ấy hay ai chứ.
. . . . .
Đợi người đàn ông đó đi, tôi gọi bé Thảo với Linh xuống dưới nhà.
“Giờ anh đi ra ngoài có việc một lát, tí mẹ về em nói với mẹ nhé.”
“Anh có về ăn cơm không?”
“Có gì nhà cứ ăn cơm trước, không phải đợi anh. Anh về ăn sau cũng được.”
“Dạ.” – Thảo ngoan ngoãn gật đầu – “Ủa mà giờ anh đi đâu.”
“Anh đi nói chuyện với người kia một lát, lúc về mẹ có hỏi thì cứ nói anh sang nhà thằng Đức có việc được rồi. Đừng kể gì với mẹ về chuyện này.”
“Sao vậy?”
“Để anh giải quyết xong đâu đó đã, rồi anh nói với mẹ sau.” -Tôi thở dài.
“Hiếu không sao chứ?” – Nàng cắn răng hỏi.
“Ừm mình ổn, xin lỗi vì lúc nãy mình hơi to tiếng.” – Tôi bối rối gãi đầu.
“Không có gì, mà giờ Hiếu đi à?”
“Ừm, giờ mình đi. Cũng gần đây thôi. Linh ở lại chơi nhé.”
“Ừa.” – Nàng khẽ gật đầu – “Mà người đó. . . là ai? Sao mình thấy Hiếu. . .”
“Ông ấy là ba mình.” – Tôi nói lạnh nhạt rồi quay người bước ra ngoài.