Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 1



"Mặt lớn lên đẹp như vậy, sao đầu óc lại khờ thế cơ chứ?"

Đang chỉ vào Tuân Lan mà mắng là người đàn ông chạc tuổi 30, một gương mặt chữ điền khí khái lẫm liệt, cái miệng từ sau khi tiến vào phòng bệnh vẫn liên thiên không ngừng, ánh mắt nhìn Tuân Lan rặt một bộ hận sắt không thành thép.

Tuân Lan cúi đầu lướt điện thoại, biểu cảm mặc kệ đời, dù sao cũng có phải mắng cậu đâu mà.

Tuân Lan hãy còn nhớ rõ, bởi vì sắp có một khoản hoa hồng về tay, cho nên đêm qua cậu vui vẻ chạy lên bar làm chút rượu, uống xong lại gọi tài xế lái thay chở mình về nhà, trước lúc ngủ còn cầm điện thoại chơi một lát, lúc sau hẳn là đang chơi thì ngủ quên mất tiêu. Tới hôm nay cậu mở mắt, đã thấy bản thân tỉnh lại trong một thân thể xa lạ đang nằm trên giường bệnh.

Tuân Lan biến thành một người khác, một người trùng tên giống họ, nhưng luận về thân thể diện mạo, bối cảnh gia đình hay thậm chí là môi trường trưởng thành thì thanh niên này phải nói là khác xa cậu tít tắp chân trời. Cậu theo tiếng mắng mà ngước đầu lên nhìn người đàn ông kia một chút, rồi lại dùng vẻ mặt khó tả mà nhìn xuống cuối giường, nơi một nhóc con cả thân tỏa ra âm khí đang một bộ hứng thú dạt dào ngồi hóng chuyện.

Trong căn phòng bệnh này hiện tại có bốn sinh vật: Tuân Lan, người đàn ông đang mắng Tuân Lan, cậu trợ lý trầm mặc đến không có cảm giác tồn tại của nguyên chủ, cuối cùng chính là cậu nhóc một thân âm khí tuy rằng đang ở nhưng lại chẳng ai nhìn thấy kia.

Tuân Lan nghĩ sau một đêm biến thành người khác thì cũng thôi, ai ngờ biến thế nào còn biến thêm ra được cả hàng tặng kèm ---- cậu nhìn thấy quỷ nè trời ơi.

Nhóc tì này là quỷ, cậu bạn này cũng không biết mất ở đây từ khi nào, cứ cả ngày chạy tung tăng ở bệnh viện. Hôm nay sau khi Tuân Lan tỉnh lại, nhóc liền bày trò trực tiếp diễn một màn đi xuyên tường xuất hiện trước mặt Tuân Lan, dùng khuôn mặt ngây thơ chẳng giấu nổi tò mò mà đánh giá cậu.

Tố chất tâm lý của Tuân Lan xưa nay phải nói là đỉnh của chóp, vậy mà nhìn một màn này cũng suýt thì thòng tim.

Làm một con quỷ trong truyền thuyết, nhóc tì này ngoài sự tồn tại của nó làm người ta nghe ra khiếp vía, thì thoạt nhìn bề ngoài cũng chẳng khác những đứa trẻ bình thường là bao. Nhóc con sau khi phát hiện Tuân Lan có thể nhìn thấy mình, đã ăn dầm nằm dề ở phòng này suốt từ sáng đến trưa.

Nghe nhóc kể, quỷ ở bệnh viện này cũng nhiều lắm, có quỷ dễ sống chung cực, cũng có quỷ khó ở, hung dữ thôi rồi.

Trước mắt thì Tuân Lan chính là con quỷ mạnh nhất mà nhóc từng gặp.

Không lệch miếng nào luôn, tuy rằng Tuân Lan cũng chắc chắn rằng cơ thể này là một cơ thể sống, có tim đập cũng có nhiệt độ như người thường, nhưng ở trong mắt nhóc, âm khí trên người cậu so với bé còn đậm hơn, còn so với người khác, thì trông cậu lại càng giống quỷ hơn nữa kìa.

Tuân Lan đã từng đi vào phòng vệ sinh soi gương thử, cũng không thấy mảy may chút âm khí nào trên người mình. Nhưng cậu có được kí ức của nguyên chủ, cũng từ đó biết được nguyên chủ chẳng hề có cái "kĩ năng" trời đánh này, hẳn là sau khi cậu tới thì mới xuất hiện.

"Cậu có nghe tôi nói không đó!"

Tiếng quát lớn bên tai kéo suy nghĩ đang trôi xa quay về bờ, Tuân Lan ngẩng đầu, lập tức thấy người đàn ông -- cũng chính là người đại diện của nguyên chủ, Lôi Tuấn -- đang nổi đóa nhìn cậu.

"Tuân Lan, thường ngày cậu cũng coi như thành thật, không ngờ được cậu không làm thì thôi, đã làm thì quả thực là "nên chuyện", quấy rối nam nghệ sĩ, cậu đúng là có năng lực nhỉ."

Lôi Tuấn lúc này thực sự rất giận, "Tôi nói cậu, dù cậu có kiếm đàn ông đi chăng nữa, thì mẹ nó sao không kiếm ai đẹp đẹp chút giùm tôi chứ! Đụng ngay Tằng Tinh Vũ kia, cái mặt mâm như bị ai giã cho tám trăm phát, đến tột cùng là cậu vừa ý hắn chỗ nào hả?!"

Lôi Tuấn chửi đến là tàn nhẫn, Tuân Lan nhìn ảnh chụp của Tằng Tinh Vũ trên điện thoại, cũng phải gật đầu đồng ý.

Tuân Lan cảm thấy Lôi Tuấn cũng không phải cố ý sỉ nhục sao nam tên Tằng Tinh Vũ này, người có thể tiến vào giới giải trí, cơ bản chẳng có mấy ai dính dáng tới từ xấu, Tằng Tinh Vũ đương nhiên không phải ngoại lệ. Chẳng qua là, khuôn mặt anh ta đặt giữa đám đông người bình thường thì không tệ, nhưng lẫn trong cái giới giải trí tầng tầng lớp lớp trai xinh gái đẹp, từ không tệ tự nhiên trở nên quá đỗi bình thường.

Toàn thân trên dưới Tằng Tinh Vũ thứ duy nhất có thể để lại ấn tượng cho Tuân Lan, chính là cặp mắt lác khiến người ta không biết rốt cuộc hắn đang mở hay đang trừng kia, chưa kể hắn ta còn rất tự kỉ về trình độ sắc "đẹp" của mình, tác phong thì lại trông có vẻ dầu mỡ quá mức.

Chẳng trách Lôi Tuấn kể từ sau khi xuất hiện vẫn luôn dùng ánh mắt kia nhìn Tuân Lan, nếu không phải cậu nhờ vào kí ức của nguyên chủ mà rõ ràng mọi chuyện, thì cậu cũng khó mà hiểu nổi, tại sao nguyên chủ người đẹp như thiên tiên, con mắt nào mù mà yêu phải Tằng Tinh Vũ đến cọng tóc cậu cũng chẳng bằng vậy.

Giá trị nhan sắc của nguyên chủ thực sự là rất đỉnh, diện mạo có hơi hướm thiên về nữ tính, âm nhu xinh đẹp, đường nét tinh xảo, ghép lại với nhau quả thực là một tổ hợp đẹp đẽ vô cùng, khuôn mặt lớn bằng bàn tay, trời sinh hợp với màn ảnh. Chỉ bằng nhan sắc hơn người này, nguyên chủ dựa vào một bộ webdrama cổ trang, diễn một vai phụ nhỏ xuất hiện chưa đến năm lần, vừa debut đã nổi tiếng một phương.

Tiếc là cậu debut liền nổi, mắt thấy tương lai đường sao sáng ngời, lại bị Tằng Tinh Vũ bóc phốt là tên đồng tính ghê tởm thích quấy rối đàn ông, đẩy cho nguyên chủ một trời rủa xả, hiện tại trên weibo còn vào đang treo hot search kia kìa.

Nhưng sự thật thì sao, rõ ràng nguyên chủ mới là nạn nhân đây này.

Quá khứ mà nguyên chủ trải qua từ nhỏ đến lớn, so với thời niên thiếu vui vẻ tươi đẹp của cậu thì hoàn toàn khác xa, kể ra thì quả thực cũng chẳng có chỗ nào khen nổi.

Cha ngoại tình, mẹ buồn bực tự sát, cậu ấy được ông bà ngoại mang về nuôi dưỡng. Bởi vì từ nhỏ đã không cha không mẹ, nguyên chủ luôn phải chịu cảnh bị người bắt nạt, ông bà của cậu thuộc tuýp người trầm lặng, hướng nội, ít khi nào thể hiện tình cảm ra bên ngoài, đã vậy cách xử lý mọi chuyện của hai ông bà cũng có vấn đề, mỗi khi nguyên chủ bị bắt nạt, điều đầu tiên làm chính là yêu cầu cậu tự ngẫm lại mình, dù sau đó nguyên chủ có chứng minh được không phải mình sai, ông bà cũng chọn cách im lặng "một điều nhịn, chín điều lành."

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, hiển nhiên đã tạo nên một nguyên chủ rụt rè nhát gan, không hề có chính kiến. Mượn một câu chửi của Lôi Tuấn mà nói, thì chính là kiểu trừ cái mặt ra thì không được cái gì.

Cũng bởi nguyên nhân từ nhỏ thiếu hụt cổ vũ và quan tâm, thế nên chỉ cần ai đối xử tốt với cậu một chút, cậu cũng có thể nhớ đến hết đời, mặc kệ người ta có dối trá, có mưu tính gì hay không.

Mà Tằng Tinh Vũ lại chính là cái thứ giả dối, lòng đầy toan tính kia.

Đầu tiên, hắn ra vẻ như bản thân rất thích nguyên chủ, sau đó thì bày ra đủ loại quan tâm săn sóc, cái cậu nguyên chủ vừa ngốc vừa thiếu tình thương, làm gì đã kinh qua "chuyện đời", nào phải đối thủ của Tằng Tinh Vũ, chưa tới hai tháng đã bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay, vui vẻ mà chui vào tròng của hắn.

Nhưng mà, nguyên chủ vừa nhận lời yêu chưa được bao lâu, Tằng Tinh Vũ lại như biến thành một người khác. Đột nhiên xa cách, đột nhiên chiến tranh lạnh với cậu.

Nguyên chủ cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen lại bắt đầu tự chất vấn bản thân, có phải cậu làm gì sai nên hắn mới như vậy hay không? Đem bản thân hạ thấp đến hèn mọn, chẳng sợ Tằng Tinh Vũ bảo cậu cút, cậu vẫn không bỏ không rời, liều mạng van cầu, chỉ kém nước chưa quỳ xuống lấy lòng mà thôi.

Ngày trước, khi Tằng Tinh Vũ theo đuổi cậu, ngày nào cũng đều đều mấy chục tin nhắn quan tâm thăm hỏi, đến lúc Tằng Tinh Vũ lạnh nhạt, lại đổi thành cậu một ngày mấy chục tin nhắn quan tâm đối phương. Tin nhắn "quấy rầy" mà hiện giờ Tằng Tinh Vũ tung ra, cơ bản chính là mấy tin nhắn níu kéo sau này của cậu.

Tình huống cứ như vậy giằng co hơn một tháng, mãi đến khi bà ngoại nguyên chủ bệnh nặng qua đời. Tinh thần của nguyên chủ bị Tằng Tinh Vũ tra tấn suốt thời gian dài, việc bà ngoại ra đi lại là dậu đổ bìm leo, ở ngày Tằng Tinh Vũ tung ra "lịch sử quấy rối", đọc được những bình luận ác ý điên cuồng công kích mình, nguyên chủ rốt cuộc không chịu nổi, cắt cổ tay tự sát, sau đó được trợ lý phát hiện mang tới bệnh viện.

Nhưng nguyên chủ đã không còn tỉnh lại nữa, người tỉnh lại biến thành Tuân Lan, nguyên chủ giờ đã đi đâu, Tuân Lan cũng không biết.

Cậu lúc này chỉ muốn biết lý do tại sao mình lại chạy vào cơ thể của người ta, rồi phải làm sao mới có thể quay về thân thể của mình. Tuy nói nguyên chủ so với cậu thì trẻ hơn vài tuổi, lớn lên dáng dấp cũng xinh đẹp hơn hẳn, thoạt nhìn thì là cậu nhặt được của hời đấy, nhưng cậu vẫn thích cơ thể của mình hơn.

Lôi Tuấn lúc này có vẻ là mắng đã rồi, hòa hoãn lại nói với Tuân Lan: "Tin tức cậu tự sát đã bị tuồn ra, bây giờ ngoài bệnh viện đang vây đầy phóng viên, lát nữa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện, cứ để Tiểu Chu mặc đồ của cậu đánh lạc hướng bọn họ, hai chúng ta ra bằng cửa khác."

Tuân Lan gật đầu sao cũng được, tỏ vẻ Lôi Tuấn sai đâu thì cậu đánh đó, bởi lẽ tâm tình cậu lúc này tệ vô cùng. Mới nãy cậu có search thử tên mấy vị ngôi sao bình thường nghe nhiều đến thuộc, vậy mới phát hiện không search ra được ai! Ngay cả mấy vị lãnh đạo thường xuất hiện trên tin tức cũng chẳng hề tra được chút thông tin nào!

Bỗng dưng Tuân Lan có một loại dự cảm không lành, chuyện cậu đột nhiên thay đổi thân thể thì tạm không nói nữa, nhưng mà đến thế giới hình như cũng đổi luôn đấy phỏng?

Tuân Lan thay một bộ đồ mới, chờ sau khi trợ lý đã mặc quần áo mình rời đi được một lúc, cũng đội mũ đeo khẩu trang theo sau Lôi Tuấn ra khỏi phòng bệnh.

Nhóc con kia làm cái đuôi bám theo Tuân Lan, tha thiết mà nói: "Anh trai ơi, để em tiễn anh một đoạn nha."

Chân mày Tuân Lan không khỏi giật giật, "Cũng không cần khách sao vậy đâu."

Sau khi bước ra khỏi phòng bệnh, Tuân Lan ngay lập tức bị vài bóng quỷ vây quanh, quỷ nào quỷ nấy trên thân đều là âm khí, nhiều có mà ít cũng có, ánh mắt nhìn Tuân Lan vừa thăm dò lại không nén nổi tò mò. Đối với Tuân Lan nồng đậm "quỷ khí" trước mặt này, chúng quỷ ở đây tựa như đang kiêng kị điều gì, cũng không dám sáp tới gần quá, chỉ đứng xa xa theo sau mà thôi.

Nhịp tim Tuân Lan lúc này đã vọt lên đến một trăm tám, ngoài mặt lại dửng dưng chẳng hề gì, cậu như lười nhác mà quét mắt về phía đám quỷ kia, rồi lại nhìn như bình tĩnh mà thu hồi tầm mắt của mình, đi theo Lôi Tuấn vào thang máy.

Mãi đến khi bình yên vô sự vào tới gara dưới tầng hầm, cả nhóc tì kia cũng tạm biệt không bám theo cậu nữa, Tuân Lan mới túa mồ hôi tay, lặng lẽ thở phào một hơi.

Chỉ là chưa chờ đến lúc Tuân Lan ngồi vào xe, một đoàn người xách theo máy ảnh đã đột ngột xông tới, cứ như không muốn sống mà lao tới cạnh Tuân Lan, chớp nháy liên tục quay chụp cậu, hết vấn đề này đến vấn đề khác nhanh chóng xổ ra ---

"Tuân Lan, đối với bài đăng của Tằng Tinh Vũ, cậu có gì muốn nói không?"

"Tuân Lan, cậu là gay phải không, cậu say mê Tằng Tinh Vũ đã bao lâu rồi?"

"Tuân Lan, cậu thực sự tự sát à? Hay chỉ là diễn kịch, dời lực chú ý của mọi người?"

"Tuân Lan..."

Tiếng tách tách không ngừng vang lên, chuyện đến quá đột nhiên khiến người không kịp trở tay, Tuân Lan cảm giác đôi mắt của mình như sắp bị ánh sáng loá đến mù.

Còn có một người đàn ông đeo khẩu trang, giơ cao điện thoại về phía cậu, lớn tiếng: "Chào năm trăm anh em, tôi tóm được Xuân Lan rồi! Anh em đoán xem lát nữa Tuân Lan có khóc hay không nè!"

Đuôi lông mày dưới vành nón khẽ nhướn, Tuân Lan quét mắt về phía người nọ, thế mà livestream luôn cơ đấy. Nhưng mà "khóc"? Đùa gì vậy? Nhớ đến những chuyện nguyên chủ gặp phải sau khi nổi tiếng, Tuân Lan cười nhạt.

Lôi Tuấn đau đầu xoa xoa thái dương, chắn ở trước mặt Tuân Lan, giọng điệu tỏ ý thương lượng: "Các vị, các vị, Tuân Lan vừa xuất viện, hiện tại không thích hợp nhận phỏng vấn! Cậu ấy là người bệnh, mong mọi người thông cảm một chút!"

Nhưng những người này giờ chỉ nghĩ phải làm sao để đào ra được tin tức, hoàn toàn ngó lơ Lôi Tuấn, thậm chí còn đem Lôi Tuấn đẩy ra khỏi đám đông.

"Tuân Lan mày là cái đồ biến thái, đồ ẻo lả không biết xấu hổ, cút khỏi giới giải trí đi!"

Trong lúc hỗn loạn, cùng với câu mắng chửi to tiếng đột ngột vang lên này, một quả trứng gà từ đám người bay ra, thẳng một đường bay đến trước mặt Tuân Lan.