Nhân viên phục vụ rượu liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi quý ngài, ngài không sao chứ? Nước trái cây đổ ra rồi, tôi sẽ đổi ly khác cho ngài.”
Nói rồi gã đưa cái khay trong tay ra, trên đó đặt mấy ly nước trái cây. Ly bị bỏ thuốc nhất định sẽ được đặt ở vị trí để cậu lấy thuận tiện nhất.
Tuân Lan khẽ liếc nhìn Lâm Minh Hi, thấy hắn ta nhìn chăm chăm một ly nước trái cây nọ, Tuân Lan cũng không để hắn thất vọng mà cầm lấy ly nước kia.
Tuân Lan cũng uống.
Liễu Gia Ngọc ngạc nhiên kêu lên.
“Cậu làm gì vậy!” Kỳ Niên nói một cách kinh ngạc, giơ tay định đoạt lấy ly rượu của Tuân Lan nhưng chỉ xuyên qua tay Tuân Lan một cách vô ích.
Kỳ Niên nhìn chằm chằm tay mình, vẻ mặt nặng nề đến đáng sợ.
Tuân Lan gọn lẹ uống hết một nửa ly nước trái cây, sau đó mỉm cười xin lỗi với Lâm Minh Hi, “Anh Lâm, em đi toilet một chuyến.”
“Đi đi…” Lâm Minh Hi cười nói, nhìn Tuân Lan đi xa, khóe miệng hiển lộ một nụ cười đắc thắng.
Đi đến góc không người, Lâm Minh Hi gọi cuộc điện thoại, nói: “Vương tổng, cá đã vào lưới, nửa tiếng sau sẽ đưa người đến cho ông.”
Tuy nhiên, sau khi Tuân Lan bước vào nơi mà Lâm Minh Hi không nhìn thấy thì đã nhanh chóng chạy về hướng toilet, sau đó cố gắng moi cổ họng mình, về cơ bản đã nôn ra hết tất cả nước trái cây vừa uống.
Kỳ Niên dựa vào bên cạnh, vừa canh chừng giúp cậu vừa nói: “Sao cậu lại uống, cậu không biết làm vậy nguy hiểm như thế nào hả?”
“Nếu không uống thì tôi còn phải tìm cớ để tách anh Lôi và Tiểu Chu ra nữa.” Tuân Lan súc miệng vài lần, ngẩng đầu nói.
Vì nôn mà khóe mắt cậu ươn ướt, như thể vừa khóc xong.
Kỳ Niên nhìn cậu, trái tim như bị đánh một cái, chính anh cũng không nhận ra giọng nói mình không còn tức giận như vừa rồi, “Cậu hẳn nên giải thích chuyện này với Lôi Tuấn, nếu có tình huống gì thì còn gọi cảnh sát kịp.”
Kỳ Niên cảm thấy cách làm của Tuân Lan có phần hơi cực đoan.
Tuân Lan lắc đầu: “Như vậy sẽ rút dây động rừng.”
Lần này cậu muốn bắt không chỉ là Lâm Minh Hi và chủ tịch Vương, mà cậu còn muốn một lưới tóm gọn “vòng tròn” này của bọn họ.
Tuân Lan đợi trong toilet chốc lát, khi tiếng bước chân thong thả vọng đến, Tuân Lan lập tức đỡ trán nhắm mắt lại, giả vờ vẻ không có sức dựa vào tường.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cậu, Tuân Lan “ý thức mơ màng” ngước mắt lên, quả nhiên là Lâm Minh Hi.
Khi Lâm Minh Hi nhìn thấy Tuân Lan như vậy, nghĩ đến sau đêm nay, chàng trai có tương lai đầy hứa hẹn này sẽ bị hủy hoại, hắn ta không kìm được cảm xúc vui vẻ khôn xiết.
“Cậu uống say rồi…” Lâm Minh Hi nói, vươn tay đỡ Tuân Lan.
Cả người Tuân Lan thuận đó dựa vào người Lâm Minh Hi, một người cao 1m8 ép Lâm Minh Hi không tới 1m8 lảo đảo nghiêng sang một bên. Hắn ta thấp giọng chửi: “Sao lại nặng thế không biết!”
Tuân Lan được hắn ta cố hết sức đỡ ra ngoài, ánh mắt quét qua một vòng, quả nhiên Lôi Tuấn và Tiểu Chu đã không thấy đâu.
Có người đến hỏi Tuân Lan bị làm sao, Lâm Minh Hi nói: “Cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về.”
Rất nhiều người trước đó đều nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, cũng có không ít người biết hai người này là đàn anh đàn em nên đều yên tâm để cho Lâm Minh Hi dẫn Tuân Lan đi.
Tuân Lan bị Lâm Minh Hi đặt ở ghế sau xe, trong xe chỉ có một mình Lâm Minh Hi. Tuân Lan nằm vật vờ trên ghế, mở mắt ra ở một góc mà Lâm Minh Hi không thấy được, thấy Lâm Minh Hi lấy điện thoại ra, nhập một chuỗi mật khẩu dài, sau khi mở khóa rồi thì bấm gọi cho một số nào đó.
Không đợi kịp kết nối với bên kia, Tuân Lan đã xoay người rút điện thoại ra khỏi tay Lâm Minh Hi, ngắt máy kịp thời, sau đó đầu ngón tay luôn chạm vào màn hình chính để tránh điện thoại khóa màn hình.
Lâm Minh Hi sững sờ, hắn ta nhìn Tuân Lan vẻ mặt tỉnh táo, kinh ngạc nói: “Cậu không bị gì sao?!”
Tuân Lan nói: “Anh Lâm anh nói gì thế? Người đại diện của tôi đâu rồi, anh muốn đưa tôi đi đâu, anh đang... để tôi xem nào, gọi điện cho ông Vương à?”
Lâm Minh Hi ánh mắt nặng nề, đưa tay về phía cậu, “Đưa điện thoại cho tôi…”
Lâm Minh Hi vừa nói ra, Tuân Lan đã nhào qua hướng hắn ta, muốn áp chế Lâm Minh Hi.
Hết thảy kế hoạch của Tuân Lan đều hoàn hảo, chỉ duy cậu đã đánh giá quá cao sức mạnh của cơ thể này.
Thân thể này không phải nguyên bản, vừa gầy vừa yếu, sau mấy tháng rèn luyện thì Tuân Lan cũng chỉ cường tráng hơn trước một chút. Mà phản ứng của Lâm Minh Hi cũng nhanh hơn so với tưởng tượng của cậu, cũng mạnh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, cộng thêm thùng xe chật hẹp, còn phải luôn cẩn thận không để điện thoại khóa màn hình, cho dù Tuân Lan có biết chút quyền cước cũng không dễ sử dụng, nhất thời không thể áp chế được Lâm Minh Hi.
Tuân Lan lãnh mấy đấm của Lâm Minh Hi, cũng từ bỏ ý định đánh hắn ta bất tỉnh, cậu lật người đến ghế phụ lái, đá Lâm Minh Hi từng cái.
Tuân Lan rất biết cách đánh người thế nào mới đau nhiều, Lâm Minh Hi bị cậu đá không chịu nổi nữa, vô thức né tránh về hướng cửa xe, sau đó theo bản năng mở cửa xe lăn ra ngoài.
Hắn ta vừa lăn ra ngoài, Tuân Lan liền lao tới khóa cửa xe lại, sau đó thắt dây an toàn, khởi động xe dưới tiếng đập cửa điên cuồng của Lâm Minh Hi, rồi nhanh chóng lao vút ra ngoài.
“TUÂN LAN!”
Trong gương chiếu hậu, Lâm Minh Hi đứng tại chỗ gào lên tức giận, sau đó kế bên có một người cũng rời khỏi bữa tiệc, Tuân Lan nhìn Lâm Minh Hi nói chuyện với người đó vài câu, sau đó xe cậu rẽ vào một góc nên cũng không thấy Lâm Minh Hi nữa.
Khoảng hai phút sau, đằng sau truyền đến tiếng xe phanh gấp, Tuân Lan nhìn thì thấy một chiếc xe rẽ vào khúc cua đuổi theo, nháy đèn điên cuồng.
Liễu Gia Ngọc đuổi kịp nói: “Là Lâm Minh Hi! Hắn ta nói với người khác cậu say rượu nổi điên cướp xe của hắn nên mượn xe của người khác để cản cậu!”
Kỳ Niên ngồi trên ghế phụ, nói: “Tuân Lan cậu nhìn phía trước, đằng sau tôi chú ý giúp cậu.”
Tuân Lan vẫn luôn cầm điện thoại của Lâm Minh Hi, màn hình vẫn sáng, cậu để điện thoại lên giá đỡ điện thoại của xe, bấm gọi 110.
Cuộc gọi đã được chuyển và cuối cùng được kết nối.
Tuân Lan nói vào điện thoại: “Tôi muốn báo án, có người muốn giết tôi.”
Người nhận báo án lập tức trả lời: “Thưa ngài, xin hỏi vị trí của ngài hiện đang ở đâu...”
Chưa đợi Tuân Lan hỏi, Liễu Gia Ngọc đã nói to báo ra địa điểm bọn họ đang chạy.
Tuân Lan lặp lại cho người cảnh sát bên tổng đài nhận báo án nghe, giọng nói nghe rất bình tĩnh: “Chúng tôi đều đang lái xe, hắn đang cố đuổi theo phía sau tôi ——”
Một tiếng “rầm”.
Lâm Minh Hi đâm vào xe Tuân Lan, Tuân Lan thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình, tiếng động lớn này truyền vào trong điện thoại.
Lâm Minh Hi như điên rồi mà liên tiếp đụng thêm hai phát, Tuân Lan thắt dây an toàn cũng bị đâm cho chóng mặt, đành phải tăng tốc. Cũng may đoạn đường này hẻo lánh và không có nhiều xe cộ qua lại.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe bị họ vượt mặt, tài xế trơ mắt nhìn chiếc xe con bên cạnh đâm ba phát vào chiếc xe phía trước khiến đuôi xe cũng biến dạng cả.
Hai mắt mở to trừng trừng một cách khoa trương: “F.uck, tình huống gì đây, giết người!”
Thấy bà vợ trên ghế phụ bật điện thoại lên quay video hai chiếc xe kia, tài xế vội nói: “Vợ, báo cảnh sát trước đã!”
“Đang báo đây này!” Người cha già ngồi ở ghế sau liên tục nói.
Đợi khi cảnh sát nhân dân hợp tác với cảnh sát giao thông cuối cùng đã bố trí xong rào chắn tại một ngã tư đường phía trước và buộc xe của Lâm Minh Hi dừng lại, đoạn video về hai chiếc xe chạy vượt tốc độ rượt đuổi nhau đã được đăng lên Weibo.
Bởi vì được quay vào ban đêm nên hình ảnh cũng không rõ ràng lắm, chỉ thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên mới có thể nhìn rõ tình hình của hai chiếc xe. Trong đêm tối, chỉ thấy một chiếc xe màu trắng đuổi sát theo chiếc xe màu đen phía trước, người lái chiếc xe trắng thỉnh thoảng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe một cách nguy hiểm và hét lên điều gì đó với xe phía trước, sau khi không nhận được đáp lời thì tông vào chiếc xe màu đen một cách hung hãn. Nó không chỉ tông từ phía sau mà còn tông từ bên hông nên chiếc xe màu trắng thường xuyên tạt đầu xe khác, cực kì hung hiểm.
Đoạn video này đã được gửi cho một blogger đại V nào đó có rất nhiều follower và fan quan tâm, ngay khi đăng lên đã khiến công chúng phẫn nộ, tất cả đều lên án chỉ trích hành vi điên rồ tìm đường chết hại người hại mình của chủ nhân chiếc xe màu trắng.
Giữa những lời lên án này, có người bất ngờ chụp lại ảnh màn hình mỗi biển số của chiếc xe màu đen và so sánh với biển số của một chiếc xe màu đen mà cô từng chụp.
[ Hôm nay Lan bé con đã đăng bài nhiều hơn chưa: Là mị hoa mắt ư? Vì sao biển số của chiếc xe đen bị rượt theo lại giống chiếc mà Lan bé con thường đi dữ vậy?! ]
Blogger này là một blogger săn ảnh, hằng ngày hoạt động trong Super Topic, bài Weibo của cô vừa đăng đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của fan Lan.
[ Tôi đã so sánh hơn chục lần, xác nhận không phải chúng ta hoa mắt, mà là chiếc xe đen này đúng thực là chiếc xe mà Lan bé con thường ngồi! ]
[ Đù mé, trong xe đen là Lan bé con của chúng ta á?! ]
[ Tôi khếch lớn âm lượng của video, chủ nhân chiếc xe màu trắng là gọi tên của Lan bé con đó. Phải làm sao đây, giờ lòng tôi hoảng quá. ]
[ Trời ơi! Thật sự là Tuân Lan! ]
[ Chuyện gì đã xảy ra, đừng làm tôi sợ mà! ]
Bài viết này nhanh chóng được share rầm rộ, các fan sợ hãi ùa đến Weibo của Lôi Tuấn để hỏi, cực kì muốn biết Tuân Lan bây giờ đang ở đâu, nhất định nhất định đừng ở trong chiếc xe đó.
Không đợi Lôi Tuấn ra mặt trả lời câu hỏi của các cô thì đã có fan Lan post ra một video hôm nay.
Video được chuyển ra từ vòng bạn bè, lặng lẽ quay một video, nội dung video là tại một buổi tiệc rượu, Tuân Lan cầm ly rượu đứng trước camera, nhìn xung quanh với vẻ có chút buồn chán, sau đó vô tình quay đầu lại, cậu vừa lúc đối diện với ống kính chụp lén, cậu cũng không tức giận, chỉ mỉm cười dịu dàng với màn ảnh.
Tuy nhiên, Tuân Lan trong màn ảnh càng cười dịu dàng, các fan hâm mộ hiện tại càng sợ hãi, bởi vì người này đã xác nhận rằng nó được quay tại khách sạn XX, buổi tối Tuân Lan vừa tham dự một buổi tiệc rượu ở nơi đó, mà con đường hai chiếc xe rượt đuổi trong video đúng là một trong những con đường dẫn đến khách sạn đó.
Việc so sánh biển số xe và hai đoạn video đã nhấc lên sóng to gió lớn trên Weibo, ngày càng có nhiều người ra mặt xác nhận rằng đó đúng chiếc xe Tuân Lan thường ngồi, cũng xác nhận rằng đêm nay Tuân Lan quả thực đã xuất hiện trong tiệc rượu đó.
Chiếc xe màu trắng rõ ràng có động cơ xấu đối với chiếc xe màu đen, khi mọi người đang lo lắng cho sự an toàn của Tuân Lan thì lại có người đứng ra nói rằng Tuân Lan uống say trong buổi tiệc, rượu vào nổi điên lái xe của người khác đi, chiếc xe trắng là suy xét cho sự an toàn của chiếc xe màu đen, muốn cậu dừng lại, vậy nên đành phải tông xe cậu.
Tất cả mọi người: Hả?
Mẹ nó, tốc độ đó chắc cũng tăng đến giới hạn luôn rồi, bộ cưng đang suy xét làm sao tông chết luôn hay gì?! Sợ người ta không gặp chuyện đúng không!
Cảnh sát địa phương đã sớm bị tag vô số lần, mặc dù đã trả lời rằng họ đang điều tra, nhưng luôn mãi không đưa ra một thông báo liên quan.
Dưới sự lo lắng chờ đợi như vậy, thông tin cũng ngày càng loạn tùng phèo, kiểu nói nào cũng có.
Mà lúc này, Tuân Lan đã bình an ngồi trong đồn công an, uống trà nóng do chị cảnh sát trẻ rót cho.
Hai mươi phút trước, cảnh sát giao thông đã đến kịp thời, dùng xe cảnh sát buộc Lâm Minh Hi phải dừng lại, cậu cũng mới có thể ra khỏi chiếc xe đã hơi tàn tạ.
Lúc đó người cậu ướt đẫm mồ hôi, nhờ những năm tháng nổi loạn kia nên kỹ năng đua xe của cậu rất tốt, không phải không thể hoàn toàn cắt đuôi Lâm Minh Hi, nhưng như thế sẽ phá hủy kế hoạch không rút dây động rừng của cậu. Chỉ có luôn quấn Lâm Minh Hi thì Lâm Minh Hi mới không có thời gian thông báo cho mấy đồng bọn đó của hắn.
Cũng may thay, mặc dù suốt chặn đường rất căng thẳng nhưng hên là không có chuyện gì xảy ra.
Điện thoại cũng hoàn hảo, màn hình luôn được bật mà không có khóa. Ngay khi xuống xe, Tuân Lan đã từ trong điện thoại của Lâm Minh Hi tìm ra lịch sử trò chuyện giữa hắn ta và “ông Vương” nào đó, trong đó liệt kê rõ quá trình lên kế hoạch phạm tội và chia sẻ kết quả của bọn họ.
Viên cảnh sát nhìn chiếc điện thoại trước mặt, ngay lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.