Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 16: Lão trương ba lần quay đầu



Lục Du nằm mơ cũng không ngờ tới, Thẩm Kỳ Niên là một đại nam nhân vậy mà lại đi sợ gà.

Chỉ cần sơ lược tự hỏi một hồi, Lục Du liền khó tin mà mở miệng: “Chứng sợ hãi vật nhọn?”

Chứng sợ hãi vật nhọn (Aichomophobia): sợ hãi, ám ảnh cực độ với các vật nhọn như kim, đinh… Ngoài ra có liên quan chút xíu là chứng sợ tiêm (Trypanophobia)

Dựa vào giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mấy con gà, trời vừa tối một chút đều đã đi ngủ. Không biết có phải vì trong nhà có một-phi-nhân-loại đến ở nên hai con gà trống này lại đi vào cái giờ không hợp lẽ thường này hay không.

Thẩm Kỳ Niên hàm hồ lên tiếng coi như trả lời, mắt vẫn nhìn hai con gà trống kia, trông như sắp xỉu tới nơi rồi.

“…”

Lục Du nghiêng đầu liền nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên đang ghé vào vai mình, bộ dạng sợ hãi mà còn cố chống.

Rõ ràng là một thằng đàn ông, làm sao mà lại gái tánh dữ dằn vậy chèn.

Lục Du sớm đã cảm thấy trên người Thẩm Kỳ Niên bốc mùi gay gay rồi, giờ người này lại đang đu bám trên người mình, Lục Du không tự chủ được tỏ ra nam tánh cho hắn coi.

Cậu nhặt một hòn đá, tiện tay ném về phía trước, hai con gà trống không phòng bị, bị doạ tới gà bay chó sủa, xoay người chạy một mạch.

“Đi thôi.” Lục Du bĩu môi, không thèm nhìn Thẩm Kỳ Niên nữa.

Không còn gà nữa, não bộ đã chết của Thẩm Kỳ Niên cũng sống lại rồi. Nhớ lại phản ứng vừa rồi của chính mình, hắn thật sự là túng tới nhà bà ngoại luôn rồi.

Thẩm Kỳ Niên tằng hắng một tiếng, cố nghĩ coi làm cách nào mới cứu nổi mặt mũi một chút. Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Lục Du đã tự mình đi về mất rồi.

“Em chờ anh với! Đi về nhanh vậy làm chi?”

Dưới chân Lục Du cũng không ngừng lại, nói tỉnh bơ: “Ăn gà.”

Thân thể Thẩm Kỳ Niên lập tức cứng ngắc, cả quỷ đều không ổn. (tác giả chắc đang chơi chữ, là người thì cả người không ổn, là quỷ thì cả quỷ không ổn)

Hắn nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi bay theo phía sau Lục Du, tràn ngập trong đầu đều là mấy lời Lục Du vừa nói, ăn gà.

Thẩm Kỳ Niên cũng không nhớ nổi chính mình rốt cuộc thì bắt đầu sợ gà từ lúc nào. Hắn chỉ cần nghĩ tới mấy con loài chim lông vũ, mỏ nhọn đã không thể nào chịu nổi.

“Cái đó, em vào trước đi, anh đi dạo bên ngoài một chút.” Lúc tới ngoài cửa nhà, Thẩm Kỳ Niên liền do do dự dự không chịu đi vào. Lục Du cũng đương nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn. Cậu quay đầu lại liếc trắng mắt Thẩm Kỳ Niên một cái, bĩu môi nói: “Tật xấu kỳ cục.”

Thẩm Kỳ Niên thấy Lục Du không thèm quay lại đi thẳng vào nhà xong, liền tự mình tìm cái bậc thang ngồi xuống nhìn trời sao ngẩn người. Trở thành quỷ cũng được một thời gian rồi, Thẩm Kỳ Niên cũng không biết cái gì mới là quan trọng.

Lúc còn là người, hắn còn trẻ lại có tài, tương lai cũng đã được lên kế hoạch rõ ràng, chưa từng nghĩ tới cái chết. Cuộc đời hắn tươi sáng, rạng rỡ. Từ lúc hắn sinh ra đã bắt đầu vội vàng, vội vàng xã giao, vội vàng đi con đường thiên tài.

Thẩm Kỳ Niên cũng từng nghĩ qua, nếu trong tương lai có một ngày nào đó rảnh rỗi nhất định sẽ phải hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mới được.

Thế nhưng hiện tại là quỷ rồi, rãnh rỗi liền ngược lại suy nghĩ mờ mịt.

“Nghĩ cái gì đó?”

Thẩm Kỳ Niên nghe tiếng quay đầu lại thì thấy Lục Du đang đi tới, trong tay còn cầm theo ba nén nhanh siêu cấp bự, “Đây, cho anh ăn cơm.”

“Cảm ơn.” Thẩm Kỳ Niên nhận nhang, đặt dưới mũi, dùng sức hít vào một hơi sau đó có chút ghét bỏ mà nói: “Đây là đồ năm trước, mùi vị thiệt là… haiz.”

Lục Du nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Ra ngoài đường có cái ăn là ngon rồi, hạ chỉ tiêu xuống chút đi.”

Thẩm Kỳ Niên đành hai tay cầm nhang dỏm ăn cơm, còn không quên nói điều kiện với Lục Du: “Vậy chừng nào về nhà rồi nhớ mua cho anh nhang tốt chút để bồi bổ dinh dưỡng nha.”

“Đừng, hy vọng lần này xong rồi cũng tiễn bước anh luôn.” Nghĩ tới thi thể Thẩm Kỳ Niên, Lục Du nhịn không được hỏi một lần, “Không phải anh nói trong quan tài không có thi thể sao, tại sao còn muốn đào lên mở ra dòm một cái?”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu, ánh mắt có chút chần chờ: “Lúc đó anh mới thành quỷ, thần thức có chút không rõ ràng lắm. Anh sợ mình nhớ lầm, dù sao mấy thứ như thi thể này đâu có dễ dàng ném đi được.”

Lục Du cũng không ngại mở quan tài ra xác nhận một lần, nếu thi thể Thẩm Kỳ Niên vẫn còn nằm bên trong thì không thể nào tốt hơn được. Nếu như không có vậy thì liền trực tiếp đi tổ trạch Thẩm gia tìm lão quản gia hỏi cho rõ ràng.

Tóm lại chính là, mọi chuyện bắt đầu từ Tân An thì cũng kết thúc tại Tân An luôn đi.

Trầm hương sương khói lượn lờ bay lên, một phần bị Thẩm Kỳ Niên ăn vào, một phần bị gió thổi về phía trước. Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói của mấy người lão Trương, nghe như là còn đang ăn uống gì đó.

Thẩm Kỳ Niên cuối đầu nhìn thoáng qua mấy cây nhang trong tay mình, lại tự bổ não ra một mớ đồ ăn nóng hổi nào đó, bất giác hít sâu một hơi: “Thật muốn lại một lần nữa được cảm thụ một chút hương vị đồ ăn.”

Cái này vốn chỉ là một nguyện vọng cực kỳ đơn giản, thể nhưng bởi vì cái chết mà lại biến thành xa vời không thể với tới.

Sương khói lượn lờ làm vẻ mặt của Thẩm Kỳ Niên trở nên mơ hồ. Lục Du nhìn hắn, cũng không có ý tứ xen vào. Cậu đứng lên phủi phủi mông, ngáp một cái, an ủi Thẩm Kỳ Niên: “Chờ tới lúc tìm được thi thể, lúc đó anh cũng có thể yên nghỉ rồi.”

Thẩm Kỳ Niên ôm nhang, ngẩng đầu nhìn mặt Lục Du, chân thành nói một câu cảm ơn.

Cơm chiều xong là tới thời gian hội nghị thường kỳ bắt đầu.

Muốn thuận lợi tiến vào nghĩa trang Thẩm gia để đào mộ thì nhất định phải có một kế hoạch vạn phần chu toàn.

Dựa theo những gì Thẩm Kỳ Niên nói, nghĩa trang Thẩm gia nằm ngay tại trên núi. Lục Du mới đầu còn tưởng rằng có chuyên gia trông coi, hỏi Cao Hán rồi mới biết…

Nghĩa tranh Thẩm gia căn bản chả có ai trông coi cả.

Không phải bởi vì không cần mà là vì không cần thiết.

Nghe nói tổ tiên Thẩm gia năm đó đi coi phong thuỷ tìm long mạch, vận dụng trận đồ bát quái vô hình vô cùng tốt.

Năm đó Thẩm gia chọn một địa trên Tây Sơn, sau đó từng gốc cây ngọn cỏ trên Tây Sơn đều được người Thẩm gia tự mình gieo trồng thiết kế. Nhìn bình thường thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn từ trên cao sẽ phát hiện…

Người Thẩm gia dùng thảm thực vậy xây dựng nên một bộ trận đồ bát quái khổng lồ.

Nếu như không có bản đồ, người bình thường đi vào nhất định sẽ bị lạc đường.

Lục Du nghe đến đây liền nhíu mày, lão Trương ngồi bên cạnh nói: “Toàn bộ mấy thứ này nghe tà như vậy làm tôi cảm thấy, trong mộ địa Thẩm gia có thể là cất giấu bảo bối gì đó. Tuy nói là mục tiêu ban đầu của chúng ta là trợ giúp Thẩm thiếu gia tìm thi thể, nhưng nếu vạn nhất đào ra được kỳ trân dị bảo gì đó, vậy có phải là duyên phận đưa đẩy, định mệnh dẫn lối, nên đi không…”

Ngay trước mặt người ta mà nói muốn thó bảo bối tổ tiên của người ta.

Lục Du nhấc chân đá lão Trương một cái, như cười như không nói: “Thẩm tam thiếu hiện tại đang nhìn ông đó!”

“Tam thiếu ở đâu?” Lão Trương nghe xong lập tức cười hiền lành, “Tôi đây thuần tuý chỉ là muốn khuấy động bầu không khí thôi, tam thiếu cậu dừng cho là thật nha.”

Thẩm Kỳ Niên nhếch miệng không nói lời nào, chỉ là cầm ấm trà trên bàn châm thêm cho ly của lão Trương. Lão Trương nhìn thấy ấm trà trên bàn bay lên rồi lại bay xuống, nuốt nước miếng ừng ực một tiếng.

“Cái kia, mấy người nói chuyện trước đi, tôi đi ra ngoài giải quyết chút nha.”

Lão Trương miệng ngậm điếu thuốc, ra cửa đi thẳng tới góc tường.

Đàn ông thật sự là một loài động vật thần kỳ, chỉ cần có tường hoặc những vật hình trụ, không gì là không thể tắp vô đi giải quyết được.

Lão Trương ngậm thuốc, kéo khoá xuống thả con vỏi con voi ra, miệng còn huýt sáo.

“Lão Trương…”

“Hả?”

Phía sau không biết là ai đang gọi lão, lão Trương theo phản xạ quay đầu lại lên tiếng. Nhưng mà phía sau trống rỗng, chỗ nào có người a.

Không lẽ là nghe lầm?

Lão Trương đang giải quyết được một nửa, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đứng đó tiểu.

“Lão Trương…” Âm thanh từ phía xa nay lại gần, ngay phía sau lão Trương.

“Ai đó?” Lão Trương lập tức quay đầu lại, muốn nhìn coi ai nhàm chán mà đi gọi mình như vậy. Ai ngờ lần này cùng với lần trước y hệt, quay đầu lại thấy phía sau trống không.

Xung quanh đặc biệt yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu rả rích cũng giống như bỗng nhiên im bặt.

Lão Trương cảm thấy trong lòng cũng dựng lông lên hết rồi. Tay lão run rẩy đem chim chóc của mình nhét lại vào quần.

“Lão Trương…”

Cái âm thanh kia lại một lần nữa cất lên, lão Trương lập tức quay phắt lại. Thế nhưng vẫn y như trước, cái gì cũng không có.

Quá kỳ quái!

“Đệch!”

Lão Trương miệng hùng hùng hổ hổ tự cấp cho mình lá gan lớn, lập tức lủi về nhà không quay đầu lại.

“Mới nãy tôi gặp quỷ…”

Lão Trương vừa vào cửa liền kéo cổ họng kêu gào, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại trên người hắn. Lão Trương nhìn mọi người trong phòng vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên chú ý tới một khuôn mặt xa lạ.

Đó là một người đàn ông còn trẻ tuổi trông cực kỳ anh tuấn. Lão Trương nhớ rõ ràng chính mình đã từng nhìn ảnh chụp trên tư liệu của người này.

“Thẩm tam thiếu?”

Lão Trương khó tin mà xoa xoa hai mắt. Vậy là lão thật sự gặp quỷ?!