Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 37: Anh gian lận



Mới đầu, tất cả mọi người ai cũng nghĩ con ngựa hoang ngực bự kia là một kẻ ngốc. Nếu là người có đầu óc bình thường ai lại đặt cược kiểu như vậy chứ.

Thế nhưng đến khi ba con xúc xắc đều ra sáu lần thứ hai thì người ngu xuẩn lại biến thành bọn họ.

Hai lần thắng hai ngàn vạn, đây gần bằng số tiền mà một vài người phải vất vả phấn đấu vài năm mới kiếm được.

Có người bắt đầu muốn đặt cược theo Lục Du, cũng có người muốn đặt ngược lại với cậu thử xem. Đâu thể nào mà may mắn hoài vậy được.

Lục Du ngồi trên ghế, không chút để ý mà nhìn một bàn đặt cược trước mặt, như thể cậu không hề ý thức được mình thắng hai bàn này tại sòng bạc là có ý nghĩa gì.

Thẩm Kỳ Niên thấy Lục Du không có ý muốn tiếp tục đùa giỡn liền rời khỏi người nhà cái. Chờ tới lúc vị nhà cái kia tỉnh táo lại thì mới phát hiện trước mặt vị khách nữ kia chất đầy một đống chip. Tim gã đập trật một nhịp, không phải tà vậy chứ.

Phải biết là phàm là những người có thể vào sòng bạc Tân Tú làm nhân viên, mỗi người đều có một bí kíp lận lưng. Nhân viên chia bài ở sòng bạc là một tác nhân quan trọng vô cùng. Cho nên bọn họ phải có năng lực tính toán chính xác cùng với thực lực thật sự. Yêu cầu công tác lớn nhất đối với bọn họ chính là làm thế nào để sòng bài thu được nhiều tiền nhất.

Vị nhà cái này luôn cảm thấy cơ thể mình quái quái. Nếu không thì sao mà mình có thể để người phụ nữ này thắng liên tiếp hai trận được cơ chứ. Hai trận này không phải chỉ là chuyện thắng hai vạn, hai mươi vạn, thậm chí cũng không phải là chuyện thắng hai trăm vạn đâu.

Hôm nay số tiền này nếu bị bọn họ lấy đi thật, mạng mình phỏng chừng chắc cũng ở lại đây luôn.

Vị nhà cái hít sâu một hơi, tự an ủi mình không cần khẩn trương. Gã quyết định muốn đem toàn bộ số chip thắng trở lại, đương nhiên vậy phải cần ổn định tâm tình của mình trước rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của nhà cái, Lục Du nhếch miệng cười cười, kéo nhẹ tay áo của lão Trương, nũng nịu nói: “Cục cưng ơi, trò này thắng dễ quá chừng luôn, chơi hổng có vui gì hết trơn á.”

Đậu má, không phải vậy chứ.

Thắng hai ngàn vạn còn nói không vui, đây không phải được lợi lại còn khoe mẽ sao?

Không nhìn thấy mặt nhà cái cắt không còn hột máu nữa hả?

Lão Trương nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lục Du, bộ dạng trầm mê sắc đẹp không thể kiềm chế nổi: “Vậy cưng thấy chơi cái gì mới vui nè?”

Lục Du nhìn bốn phía xung quanh, sau đó chỉ về một phía nói: “Em thấy chơi bài mới vui á, tụi mình qua bển chơi cái đó đi.”

“Được được được, cưng muốn chơi cái gì thì đi chơi cái đó nè.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn không thèm để ý tới người khác.

Mặt của nhà cái lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng đành nhanh chóng báo cho những thành viên khác của sòng bạc.

Lục Du kéo tay lão Trương chạy tới một bàn đánh bài.

Đối với trò này Lục Du không rành. Lão Trương thì quen quá rồi, nhưng mà lão toàn chơi thua không thôi.

Có nhiều khách không thèm chơi nữa mà chạy lại đây nhìn đám Lục Du đánh bài.

Trên bàn tổng cộng có bốn người chơi, hai người kia đều là nhân vật có uy tính, danh dự.

Lục Du sờ sờ khuyên tai của mình, chợt nghe Tiểu Tả nói: “Người của sòng bạc đã chú ý tới mấy anh rồi, nhưng mà anh Đao kia vẫn chưa thấy xuất hiện.”

Lục Du hắng giọng, làm bộ như không chút để ý mà nhìn lướt qua chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người lão Trương, nghiêng sang lão hỏi: “Cục cưng ơi, em chưa chơi trò này bao giờ, anh nói quy tắc cho em nghe đi.”

Còn chưa bao giờ chơi cái này mà dám tới chơi?

Thần sắc lão Trương toàn là sủng nịch, gật gật đầu với người chia bài: “Bắt đầu chia bài đi.”

Tranh thủ lúc người chia bài đang chia bài, lão Trương liền nói cho Lục Du biết cái gì gọi là con bài chưa lật, cái gì gọi là hoa, cái gì gọi là thuận tử.

(tham khảo thêm ở đây nhe, nhiều quá tui cũng hông biết giải thích sao đâu nè https://baike.baidu.com/item/%E8%AF%88%E9%87%91%E8%8A%B1)

Lục Du giả bộ nghe cái hiểu cái không: “Ai da, tùm lum hết trơn, em mơ hồ luôn rồi nè.”

Người đối diện Lục Du ném chip, Lục Du liền lấy gấp đôi cũng ném ra: “Tôi theo.”

Người kia nhìn bài trong tay mình, sau đó lại nhìn Lục Du, cuối cùng quyết định bỏ qua. Còn hai người khác thì lại không buông tha, từng bước từng bước theo sát Lục Du.

Lục Du lại ném chip ra gấp năm lần nữa, cậu che miệng cười: “Ai dô dô, nữa nè.”

Cuối cùng, hai người kia cũng chịu thua, bỏ bài không theo nữa.

(Tôi là một công dân gương mẫu của xã hội chủ nghĩa, tôi không có vào sòng bài thế nên tôi đang edit cái nồi gì vậy nhỉ?)

Lần này Lục Du thắng hơn mười vạn, tuy là so với người ta không phải là rất nhiều, nhưng cũng không hề ít. Lục Du cười hì hì thu chip, sau đó lật bài của mình lên, lớn nhất là lá 10, không có hoa, không có thuận tử cũng không có đối từ, là một bộ nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Mấy người bỏ cuộc trước đó thấy thế tức đến đỏ mặt, cô với mấy lá bài rác rưởi này không phải là đang lừa người hay sao?

Lục Du lại còn cố tình thể hiện bản thân được lợi còn khoe khoang. Cậu kéo tay lão Trương, cười khúc khích: “Bài nhỏ xíu vầy mà cũng thắng được, trò này đơn giản quá chừng luôn.”

Tức quá đi.

Trong sòng bài, Lục Du là một trong những người phụ nữ cao nhất, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ làm người ta không dời mắt nổi. Nhưng mà dù có là mỹ nhân đi chăng nữa, cách chơi cũng quá là chọc tức chết người rồi.

Loại như Lục Du đây rõ ràng chính là giả heo ăn thịt hổ mà.

Ngoài miệng thì nói không biết chơi chứ thật ra là đang lừa người ta thôi.

Có người thông minh, ví dụ như người ngồi đối diện Lục Du, nói phải đi chơi cái khác sau đó liền chuồn. Người kia vừa mới đi, lập tức có một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh lấp chỗ. Áo quần bảnh bao, trông có vẻ là một người có tiền nha.

“Đây là tổng giám đốc của tập đoàn GK Italy, thích đánh bạc cũng có sở thích khác người, anh Lục, có lẽ y đang để ý anh đó.”

Tiểu Tả đưa ảnh chụp của người này vào kho phân tích số liệu sau đó nói những nội dung tra được cho Lục Du nghe.

Lục Du cười cười với tên đàn ông tóc vàng mắt xanh kia, bỗng nhiên bả vai bị người ta ôm.

“Không cho ở trước mặt anh câu tam đáp tứ.” Thẩm Kỳ Niên kề tai nói nói nhỏ với Lục Du, hận không thể bịt mắt cái tên đang nhìn Lục Du kia.

Lục Du lại cười, nhếch miệng nhỏ giọng nói: “Vậy ý anh là, trước mặt anh thì không được, sau lưng thì được phải không?”

“Không được, đều không cho.” Thẩm Kỳ Niên vội vàng nói.

Không biết đâu, em đều là của anh hết!

Thấy bình dấm chua này đổ rồi, Lục Du vui vẻ vô cùng. Cậu búng tay một cái với người chia bài, ý bảo có thể bắt đầu chia bài rồi.

Thẩm Kỳ Niên chạy tới chạy lui xem bài của những người khác sau đó chạy về nói cho Lục Du nghe. Lục Du lần thứ hai lại thắng một cách nhẹ nhàng.

Còn về phần vị tổng giám đốc của GK kia có thể là cố ý nhường cho Lục Du mà không để người khác chú ý, dù sao một trăm tám mươi vạn với y mà nói cũng chỉ là một con số mà thôi.

Trên bàn lại một người rời đi, lập tức có một người mới ngồi vào.

“Cục cưng ơi, cưng thiệt là tuyệt vời!” Lão Trương ôm chầm lấy Lục Du, ghé vào bên tay cậu nói nhỏ, “Cả cái sòng bạc này mình cậu cân luôn rồi đó, gian lận thiệt lợi hại nè.”

Lục Du gật gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên.

Bài chia xong, bài của Lục Du cũng không tốt lắm, Thẩm Kỳ Niên chạy tới nhập vào người chia bài, thực hiện công tác chia bài.

Bài của những người khác thoạt nhìn đều không tệ, chỉ có bài của Lục Du là mấy lá nhỏ lẻ vụn vặt mà thôi.

Người ta ném chip, Lục Du vẫn như cũ theo. Qua hai vòng, cuối cùng Lục Du đẩy hơn hai ngàn vạn chip ra nói: “Không thú vị gì hết, chơi một lần luôn đi.”

Mọi người ở đó đồng loạt hút một hơi khí lạnh.

Tổng giám đốc GK nhún nhún vai nói không theo. Lục Du búng tay một cái sau đó nhìn về phía những người khác.

Bài của Lục Du tuyệt đối không lớn hơn ai hết, thế nhưng trên bàn vẫn có một người không bỏ cuộc. Cuối cùng chỉ còn lại Lục Du và một người của sòng bạc.

Người nọ nhìn thoáng qua bài của mình sau đó quay đầu lại nói với nhân viên sòng bài đổi chip cho mình. Gã nhìn Lục Du cười cười sau đó đẩy toàn bộ chip lên: “Vậy mở bài ra đi nào.”

Bài lớn nhất của người nọ là K, là hoa thuận. (???)

Hầu như tất cả mọi người ở đó đều kết luận lần này Lục Du thua thảm rồi. Có người thương hại nhìn Lục Du, một đại mỹ nữ như vậy mà không biết tốt thì phải thu tay, giờ thì thua trắng rồi.

Cũng có người nhìn về phía lão Trương, dung túng tiểu tình nhân của mình như vậy, cuối cùng táng gia bại sản cũng đáng đời lắm.

Lục Du quay đầu nhìn lão Trương, õng ẹo hỏi: “Cục cưng ơi, nếu em thua thì làm sao bây giờ?”

Lão Trương bị Lục Du nhìn đến da đầu cũng run lên, thế nhưng vẫn phải giả bộ vẻ mặt tai ù mắt hoa trầm mê: “Không sao đâu, thua rồi thì chúng ta cũng có thể thắng lại mà.”

“Cục cưng ơi, anh tốt với em quá đi.”

Lục Du vươn tay lật bài của mình, mọi người ở đó đều choáng váng.

Người ta là hoa thuận, Lục Du là ba con sáu.

666 đó!

Đệt mợ nó, là thật đó!

“Mày gian lận!” Người đàn ông vỗ bàn đứng lên, lập tức có một đám bảo an vây quanh Lục Du và lão Trương.

“Ơ ơ ơ, vụ gì đây chèn!” Lục Du xoè tay nhìn nhìn móng tay của mình, ánh mắt phong tình vạn chủng, “Người chia bài là của các người, nhiều người đứng đây nhìn như vậy, tôi gian cái gì lận cái gì nha. Nhưng mà anh thì ngược lại đó, chậc chậc…”

“Tao thì làm sao?” Ánh mắt người đàn ông hằn lên oán độc, giống một con rắn độc muốn cắn chết thỏ con.

Nhưng mà Lục Du lại không phải thỏ mà là một con diều hâu.

Cậu lắc lắc mông đứng lên, lão Trương nắm lấy cổ tạy cậu nói: “Được rồi, được rồi, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi!”

Lục Du rút tay ra khỏi tay lão Trương, quấn quấn lọn tóc của chính mình, lắc đầu: “Cục cưng ơi, đây không phải chuyện tụi mình nói không tính toán là không tính toán được đâu. Bản thân gian lận còn chưa tính, vậy mà còn dám vu khống cho chúng ta, chuyện này làm sao mà có thể nhịn được chứ.” Lục Du nhìn mọi người xung quanh nói, “Mọi người đến đây là để thả lỏng, đánh bạc thì có thắng có thua, chuyện hết sức bình thường. Nếu thắng mà cũng bị hãm hại nữa thì ai còn dám tới đây mà chơi nữa chứ.”

“Mày có ý gì?” Người đàn ông nổi điên, hận không thể đem ả đàn bà này lột da ném xuống biển cho cá ăn.

Lục Du cũng không sợ gã, sải đôi giày cao gót đi đến trước mặt gã, nhìn gã như cười như không: “Tôi nói anh gian lận đó.”

“Mày nói bậy, bảo an đâu nhanh đem ả này lôi ra ngoài đi.”

Lục Du đạp một chân lên ghế, bắp đùi thon dài hiện ra dưới ánh đèn trông đặc biệt đẹp. Cậu hất mái tóc dài lượn sóng của mình, ngón tay thon dài bốc bài của người đàn ông lên, khí tràng cả người vừa gợi cảm lại vừa sắc bén: “Tôi muốn hỏi vị tiên sinh này một chút nè, lá bài của anh với chúng tôi không giống nhau, không phải gian lận thì là cái gì?”

“WTF! Are you kidding me?” (tác giả dùng câu tiếng Anh luôn nha)

“Đậu má không phải vậy chứ, sòng bạc cũng có vụ này nữa?”

“Bởi tôi luôn nói sao mà mình chỉ thắng có một lần, sau liền thua sạch, sòng bạc này không phải là đang lừa gạt người ta sao?”



Hiện trường nhất thời hỗn loạn.

Người đàn ông hung hăng nhìn chằm chằm Lục Du, giơ nắm tay hướng về phía Lục Du đánh tới. Lục Du phản ứng cực nhanh, lập tức chụp lấy tay người đàn ông. Chỉ “nhẹ nhàng” đánh một cái, người đàn ông lập tức kêu rên.

Thẩm Kỳ Niên đứng kế bên thấy rõ mồn một, bạn trai nhà mình vừa rồi không cẩn thận, trực tiếp đánh gãy xương tay của người ta luôn rồi.

Lục Du làm bộ bị đánh trúng, thân thể lảo đảo lùi ra sau. Lập tức có một đôi tay mạnh mẽ hữu lực đỡ cậu, Lục Du ngước mặt lên liền đối mặt với tổng giám đốc GK: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, cô không sao chứ?” Người đàn ông thực thân sĩ đỡ Lục Du đứng vững, sau đó kháng nghị với nhân viên công tác của sòng bài, “Mời người phụ trách của mấy anh ra đây giải thích đi, quả là khinh người quá đáng!”

Editor có lời muốn nói: thực sự edit cái chương này muốn khóc luôn vậy đó, chơi bài trong sòng bài tui có biết gì đâu, chỉ biết chơi ba cào với tiến lên thôi, thông cảm nha mọi người.