Niệm Đường – A Man

Chương 45



Tờ giấy đã bị ố vàng và cắt xén thoạt nhìn giống như mẩu giấy vụn.

Khi mở ra có vô số nếp nhăn, vết dầu, vết nước và các hạt cứng khác nhau trông giống như thức ăn bị thối rữa kết dính lại với nhau.

Lão Trịnh lo lắng đứng một bên, tiết trời đã vào cuối thu vậy mà trên trán ông vẫn chảy xuống mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Đến khi Đường Đường ghép những mảnh giấy cũ lại với nhau, ông ta khàn giọng hỏi: “Sao rồi, đúng nó không?”

Đường Đường gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tôi cần phải mang về để làm sạch và phục chế.”

Cho dù là chính phẩm, nếu phục chế không tốt thì giá trị chắc chắn sẽ giảm đi.

Hai người rời đi đã được một khoảng thời gian rồi, cô và Tri Thu không thể tiếp tục ở lại Hà Nam được nữa nên cô thương lượng với lão Trịnh

xem có thể mang đồ về Tấn Đông hay không.

Lão Trịnh suy nghĩ hồi lâu, khẽ cắn môi: “Được, cô mang đi đi, có tin tức gì thì nhớ báo cho tôi.”

Đường Đường còn đưa ra một điều kiện, nếu như <> có thể được phục chế thành công, hy vọng ông chủ sẽ đối xử với ông lão trông coi trạm tái chế tốt hơn.

“Dù sao đồ cũng tìm được ở đây, mà đồ cổ thì lại luôn chú ý tới cái duyên.”

Trở lại Tấn Đông, Học viện không phải là nơi thích hợp cho việc phục chế, khi Đường Đường chuẩn bị mang chúng về nhà thì Giáo sư Viên đề nghị: “Không thì em cùng tôi làm một luận văn nghiên cứu khoa học đi, cứ dùng phòng nghiên cứu của tôi. Trong đó thiết bị gì cũng đủ cả, với lại như vậy sẽ danh chính ngôn thuận, không cần em phải xin nghỉ.”

Đường Đường từ nhỏ đã tiếp xúc với đồ cổ, ông nội khi truyền thụ kiến thức cho cô vô cùng nghiêm khắc.

Một khi đã bắt đầu tác nghiệp, cô sẽ bị cuốn vào nó với tất cả sự tập trung và kiên nhẫn, không rảnh để quan tâm những thứ khác.

Dương Niệm Sâm đã đi công tác ở nước ngoài được gần một tháng, anh cũng đã báo trước với cô rằng ngày mùng 3 máy bay sẽ đáp xuống Tấn Đông.

Kết quả chờ ở sân bay nửa tiếng cũng không thấy đồ vô tâm kia đến đón.

Hôm nay Đường Đường mặc một chiếc sườn xám dài chiết eo, cùng lão Trịnh ngồi xe đi tới Viện bảo tàng.

Giáo sư Viên còn khoa trương hơn, đã đến đó từ sớm.

Lão Trịnh đã tút tát lại vẻ ngoài của mình, mặc trên người một bộ tây trang phẳng phiu. Nhưng chắc có lẽ vì lo lắng hay sao mà nhìn mặc trên người ông trông rất lỏng lẻo.

Ông không được tự nhiên, giật nhẹ cổ áo: “Này, như này…có ổn không?”

“Sao mà không được? Như vậy rất được.”

Đường Đường trưng một nụ cười nhạt, mắt hạnh nhu hòa mà bình tĩnh, nhìn qua giống như một miếng ngọc Quan Âm.

Lão Trịnh vốn dĩ muốn mang đồ đi tặng người ta nhưng Đường Đường nói tặng ai không thành vấn đề, nhưng lại không phải lựa chọn tốt nhất. Thân phận của những người đó không thích hợp để nhận được bức họa này.

Còn không bằng quyên tặng cho quốc gia.

Lão Trịnh xấu hổ nói, tình cảm là tình cảm, nhưng tôi cũng là người làm ăn, thứ đồ cổ giá trị như vậy lại đem tặng miễn phí sao?

Đường Đường liếc mắt nhìn ông ta một cái, từ khóe mắt toát ra sự thành thục: “Ông sẽ không chịu thiệt đâu, tôi đã chào hỏi qua Giáo sư ở đây rồi, hắn sẽ liên lạc Tỉnh Bộ, khi đó Tỉnh Bộ tổ chức tiệc chiêu đãi trong ngành, bọn họ chắc chắn sẽ trao cho ông Danh hiệu Doanh nhân tiêu biểu. Có danh hiệu này, lão Trịnh à, ông biết sẽ có bao nhiêu người để mắt đến ông hay không?”

Tỉnh Bộ sau khi tiếp nhận tác phẩm quan trọng nhất cũng có ý nghĩa lịch sử nhất của Mộc Bàn tiên sinh, lãnh đạo khắp các cơ quan ban ngành vui vẻ tuyên dương ủng hộ, tiệc chiêu đãi đương nhiên sẽ được làm vô cùng náo nhiệt.

Lão Trịnh giành được danh hiệu, được mọi người biết đến, Giáo sư Viên cũng được hưởng lợi rất nhiều. Trong khi truyền thông và quảng bá

<>, giáo sư Viên là người đi đầu trong công cuộc tìm kiếm và trùng tu, còn Đường Đường là đệ tử của anh ta.

“Nhân vật phụ” Đường Đường mãn nguyện đứng trước tủ trưng bày, chụp mấy bức ảnh gửi về cho ông nội.

Ông nội đáp, làm tốt lắm.

Sau khi buổi lễ tiếp nhận kết thúc, giáo sư Viên bước tới với vẻ mặt rạng rỡ: “Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, sau khi về Học viện em cứ lấy cái này làm luận văn, đến lúc đó tôi sẽ duyệt cho em.”

Lại nói: “Lần này là trường hợp ngoại lệ, vốn dĩ chỉ có sinh viên năm tư mới có tư cách tham gia viết luận văn nghiên cứu khoa học thôi đấy.”

Nói xong liền rời đi cùng với một nhóm lãnh đạo.

Đường Đường nhìn bóng dáng của anh ta, hừ hừ hai tiếng.

Tri Thu có chút vui sướng khi người gặp họa, nhắc nhở nói: “Còn không xuất phát nữa thì người nào đó sẽ hành em muốn điên đầu vì tìm chị đấy.”