Người đàn ông hỏi cô dạo này ở trường thế nào, Đường Đường nói rằng mọi thứ đều ổn.
Thuận tiện đẩy lý do cô không bắt được chuyến bay sớm nhất lên đầu Giáo sư Viên.
“Tôi đang làm một bài luận văn cùng với Giáo sư nên vì vậy thầy ấy luôn để mắt tới tôi.”
Dương Niệm Sâm ừ một tiếng, nhưng sau đó thì lại cho người âm thầm điều tra cái người gọi là Giáo sư Viên này.
Thông tin đưa về đại khái là như này, Giáo sư viên quả thực có một số bằng cấp nhưng anh ta tuyệt đối không phải là người tinh thông về mặt học thuật liên quan đến chủ đề mà Đường Đường đang làm.
Ra đời làm việc nhiều năm như vậy rồi anh vẫn chưa từng nghe đến chuyện giáo viên lợi dụng chức quyền dây dưa với nữ sinh viên.
Thư ký Kim tổng kết lại: “Người này nhìn có vẻ ôn hòa, bình thản vậy chứ thực tế anh ta có không ít tham vọng đâu, luôn tìm cách móc nối quan hệ cá nhân.”
Dương Niệm Sâm không tỏ ý kiến: “Có chút tham vọng cũng là điều bình thường thôi.”
Chỉ cần hắn ta không làm điều gì bất lợi cho Đường Đường, cho dù tên họ Viên đó có muốn mượn chuyện này tới gần nhà họ Dương, chỉ cần có lợi cho tương lai của Đường Đường thì cũng không phải không được.
Đơn giản là trao đổi lợi ích thôi.
Thật vất vả mới có được một ngày nhàn rỗi nên anh mang Đường Đường về nhà cũ ăn cơm.
Trên bàn cơm, Dương Thận vẫn là bộ dáng dịu dàng săn sóc như cũ: “Không biết khi nào mới được nghe chuyện vui của hai đứa?”
“Chuyện vui” của đôi vợ chồng mới cưới đương nhiên là “long chủng” trong bụng rồi.
Dương Niệm Sâm cười cười, lãnh đạm chuyển chủ đề.
Nhưng Đường Đường ngồi cạnh vừa nghe xong thì phía sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì mấy người phụ nữ trong nhà bắt đầu vây quanh cô, dạy cô làm thế nào để chăm sóc bản thân, ngụ ý là cô thấp cổ bé họng, căn cơ không đủ, nên sớm sinh con mới tốt.
Trong sáng ngoài tối ám chỉ rằng Đường Đường ngoại trừ cái thân thể mềm mại nõn nà thì mấy thứ khác chẳng đâu vào đâu. Nếu không có đứa con để dựa vào thì bị đá ra khỏi cửa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ở ngoài vườn, ông nội Dương cũng mang một bụng tâm sự: “Cháu cho con bé đi học, chắc chắn phải mất tận 3 – 4 năm nữa mới xong, đến lúc đó mới mang thai thì cháu đã già thành cái gì rồi?”
Dương Niệm Sâm nghiêng đầu nhìn Đường Đường đang ôm cháu gái hai tuổi của anh hát nhạc thiếu nhi.
Nếu là cô sinh thì…
Nghĩ vậy nhưng anh vẫn nói: “Chờ cho cô ấy thích nghi với cuộc sống hiện tại đã, vẫn còn sớm mà.”
—
Chờ đến anh chồng của mình lần thứ hai đi công tác thì Đường Đường mới được nhắc nhở rằng ở cốp sau ô tô vẫn còn cất một valy tiền mặt.
Việc nên giấu chiếc valy kia ở đâu vẫn còn là một ẩn số, vì vậy cuối cùng cô lựa chọn cách tạm thời nhét nó xuống gầm giường.
Sau đó dặn dò Tri Thu: “Khi nào có thời gian thì em mang tiền gửi vào ngân hàng đi.”
Khi đã tận mắt chứng kiến khối tài sản khổng lồ của nhà họ Dương, Đường Đường cảm thấy hơi buồn bực.
Sự giàu có của nhà họ Dương không hề liên quan đến cô, nó thuộc về nhà họ Dương, tất cả đều được tích góp dần qua biết bao thế hệ con cháu.
Ông nội Dương và ông nội của cô cùng thuộc một thế hệ nhưng ông nội của cô đã sớm trải qua sương gió, cha mẹ mất sớm, con cái không còn, sản nghiệp thì bị bọn sài lang hổ báo bòn rút.
Mà ông nội tìm đến nhà họ Dương chính là tìm cho cô một chỗ che chở.
Mà nhà họ Dương tìm cô càng giống như là tìm một cái công cụ có thể dễ dàng điều khiển, đồng thời làm giảm đi thực lực của Dương Niệm Sâm.
Nếu như Dương Niệm Sâm thực sự tìm một thiên kim môn đăng hộ đối kết hôn thì chẳng khác nào chôn một quả bom nổ chậm vào lòng mấy người nhà họ Dương cả.
Ở trong mắt bọn họ, cô chẳng là cái gì, cũng không thể là cái gì.
—
Giáo sư Viên vô cùng quan tâm đến bài luận văn về công nghệ trùng tu đồ cổ của Đường Đường.
Thành quả của bài luận văn này liên quan trực tiếp đến con đường thăng quan tiến chức của hắn ta, các loại đãi ngộ sau này rồi cả địa vị trong ngành của hắn ta nữa.
Chỉ cần bài báo cáo này thông qua cuộc bình chọn của các quốc gia, đối với hắn ta mà nói, chỉ cần điền tên mình vào vị trí tác giả thứ nhất,còn Đường Đường thì đặt ở phía sau mang danh trợ lý thì khi đó thành quả nghiễm nhiên thuộc về hắn rồi. Khi đó nó sẽ là một lợi thế khi hắn ta cạnh tranh cái ghế Phó Viện trưởng.
Vì thế nên trên trường hắn ta “bật đèn xanh” cho Đường Đường không ít lần, đồng thời cũng bảo em họ Viên Xuân của mình phải “quan tâm chăm sóc” cô nhiều hơn.
Viên Xuân ở bên đầu kia điện thoại cười: “Em đề cử nó cho anh có phải không tệ đúng không.”
Giáo sư Viên: “Em cũng đừng quan tâm nhiều chuyện của Hội sinh viên, lấy thời gian đấy mà học tập bạn cùng phòng của em đi.”
Đường Đường một bên vội vàng viết luận văn, một bên thì duy trì liên lạc với ông chủ Trịnh.
Nếu đã nhận tiền thì đương nhiên là phải làm cho đến nơi đến chốn, cô đã hứa là sẽ tìm lễ vật khác thay thế, và người được tặng là lãnh đạo của Phòng Tài nguyên đất đai.
Trịnh Hữu Tài với một bức <> giao nộp cho tỉnh đã thành công gia nhập giới đồ cổ Tấn Đông, mối quan hệ cũng theo đó tăng thêm một bậc.
Tính cách của ông ta cũng theo đó mà thay đổi, như thể điềm đạm và chính trực hơn, không biết có phải do ảnh hưởng từ bức tuyệt bút kia của Mộc Bàn tiên sinh hay không.
Khi mùa đông tới, Đường Đường đã chọn xong cho ông ấy hai món lễ vật không tệ, một cái là ngọc bội Bích Hòa Điềm, khi sờ vào cảm giác trơn ấm, mềm mà không dẻo, thoạt nhìn hơi trong suốt.
Bản thân ngọc bội đã là một loại giá trị, nếu như được thợ lành nghề điêu khắc, giá cả tự nhiên sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Đường Đường cầm miếng ngọc trên tay thưởng thức, trong lòng chợt nảy lên một ý tưởng: “Cái này tôi sẽ giúp ngài xử lý đơn giản một chút.”
Trịnh Hữu Tài trừng lớn hai mắt, đau khổ xoa xoa tay: “Này này, đừng làm hỏng đấy.”
Cô gái nhỏ lưng thẳng tắp, tự tin nói: “Nếu làm hỏng thì tôi cho ngài cái khác.”
Lại cò kè mặc cả thêm: “Chúng ta tiên lễ hậu binh*, lễ vật đương nhiên tôi sẽ thay ngài chuẩn bị tốt, tiền tôi đã nhận đương nhiên không phải chỉ là phí giám định.”
*Tiên lễ hậu binh: Trước dùng lễ nghĩa, nếu không được mới dùng vũ lực.
“Haizz… Tiểu Đường này, có phải trong mắt của cô chỉ toàn tiền là tiền thôi đúng không?”
Trịnh Hữu Tài từ trước tới giờ chưa từng nghe ai nhắc đến tiền mà có thể nói đến dễ nghe như cô vậy, đương nhiên là giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô không hề gây cho người ta một chút xíu phản cảm nào.
Tiểu Đường cho dù tuổi còn rất trẻ nhưng là một người “không hiện sơn, không lộ thủy”*, là một thiên tài vô cùng thạo nghề, rõ ràng tính cách vẫn còn vô cùng trẻ con thế nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa đồi núi, thung lũng.
*Nguyên văn là “bất hiển sơn, bất lộ thủy”: ý nói những người không để lộ tài năng. Thế nên câu sau nói trong người cô có chứa đồi núi là z đó.