Đường Đường không biết Dương Thận biết được bao nhiêu về cô, không biết hắn có biết cô chính là “Quạ Ẩn” không nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui thì cô cảm thấy chắc hẳn hắn sẽ không biết Trịnh Hữu Tài không tiết lộ với người khác.
Dương Thận có lẽ chỉ nghĩ rằng cô muốn kiếm thêm chút tiền nên mới giúp đỡ Trịnh Hữu Tài thẩm định đồ vật.
Hắn ta nói điều này với cô, ngoài mặt là có ý tốt, nhưng liệu còn có mục đích nào khác nữa không?
Đường Đường ngẩn người ngồi ở hành lang, không hề hay biết rằng ở sân phơi phía trên, Dương Niệm Sâm đang cầm một chiếc cốc chân dài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thân ảnh cô và Dương Thận đứng gần sát bên nhau.
Chưa tới 10h tối, Dương Niệm Sâm đã muốn rời đi, ngay cả khi về đến nhà cũng không gì gợi lên được hứng thú của anh.
Nhìn Đường Đường thay quần áo, anh làm bộ lơ đãng hỏi: “Sao em lại tháo vòng cổ xuống?”
Đường Đường bảo chiếc vòng kia quá nặng, cô đeo vô cùng mỏi cổ, cũng rất sợ sẽ bị rơi mất nên đã tháo xuống cho chắc.
Dương Niệm Sâm lãnh đạm mà ‘ừ’ một tiếng: “Lần sau nếu em không thích thì cứ nói thẳng với tôi.”
Ngày đầu năm mới ở Tấn Đông thật sự trôi qua chán không thể tả.
Ngoại trừ buổi tiệc tối hôm đó, mùng ba Tết anh có đưa cô về nhà họ Dương ăn một bữa cơm, thời gian còn lại anh hoặc là ở trong phòng họp video, hoặc là đến tập đoàn Dung Thành để tổng kết đánh giá hàng năm và đặt ra những mục tiêu cho năm mới.
Là một người đầu tư chứng khoán thuộc hàng top của quốc tế, đương nhiên thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, ngoài ra, logic, tầm nhìn, khả năng phán đoán cùng với việc tự biết làm chủ bản thân cũng là tất cả những điều không thể thiếu.
Số lần Đường Đường có thể gặp được anh không nhiều lắm cho đến tận buổi sáng mùng năm, thư ký Kim đến.
Thư ký Kim đến để sắp xếp quần áo và văn kiện cho Dương Niệm Sâm, nhân tiện báo với cô rằng tối nay bọn họ phải về Mỹ.
Hai giờ chiều, Đường Đường nấu một bát canh nấm tuyết hạt sen sở trường của mình bưng lên phòng làm việc.
Gõ cửa ‘cốc cốc cốc’ ba lần thì bên trong mới truyền ra một chữ ‘vào’ cụt lủn khiến cô có cảm giác mình như là cấp dưới của anh vậy.
“Em tùy tiện để ở đâu đó đi.”, Dương Niệm Sâm cúp điện thoại, lạnh lùng nói.
Đường Đường đã quen với bộ dáng này của anh nên đi thẳng đến sau ghế dựa của anh, chân chó massage vai cho anh: “Anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Người đàn ông gạt tay cô ra, chăm chú xem văn kiện: “Tí nữa.”
Đường Đường thất vọng ‘à’ một tiếng, lúng túng đứng bên cạnh anh hai phút đồng hồ.
Ngay khi cô định rời đi, Dương Niệm Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em có điều gì muốn nói à.”
Đường Đường nghe không hiểu ý tứ của anh, lắc đầu nói: “Chỉ là thấy anh vất vả quá, về nhà rồi mà cũng không có thời gian nghỉ ngơi cho tốt.”
Dương Niệm Sâm vung tay lên, nói: “Đã biết.”
Khi Đường Đường tỉnh lại từ giấc ngủ trưa thì trong nhà đã trống trải, lạnh lẽo không hề giống nơi có người ở.
Trong ngực cô chậm rãi trào ra cảm giác chua xót, sụt sịt mũi mấy cái rồi ngay đêm đó cô lên cơn sốt.
Buổi sáng ngày hôm sau Tri Thu tới tìm cô mới phát hiện cô đã hôn mê.
Cậu đã quen với việc chăm sóc cô, thuần thục đắp chăn, nấu cháo, chuẩn bị đồ ăn kèm rồi ra ngoài mua thuốc hạ sốt.
Đường Đường dựa vào thành giường, vẻ mặt mất mát. “Tưởng là chồng chị à?”
“Không, cảm ơn em Tri Thu.”
Tri Thu khoanh tay hừ một tiếng: “Chị, chị nói cảm ơn với em đấy à?”
Đường Đường lúc này mới cười rộ lên, một đôi mắt hạnh cong cong: “Cút đi, đúng là không biết xấu hổ.”
Bởi vì Dương Niệm Sâm đã rời đi nên Đường Đường ở lại đây cũng không để làm gì nên cô quyết định trở lại Học viện.
Không ngờ rằng Vạn Hà vẫn còn ở trong phòng ký túc xá.
Cô nàng ngượng ngùng đẩy cặp kính dày cộp: “Mình không đặt được vé tàu…với lại mình cũng cần chỉnh sửa lại luận văn tốt nghiệp nữa.”
Thế là ba người vui vẻ đi ăn lẩu cay đằng sau Học viện, Đường Đường mồm miệng bóng nhẫy gọi điện cho Trịnh Hữu Tài: “Này, chiếc ly bằng đồng kia đâu?”
Trịnh Hữu Tài kêu la oai oái: “Bà cô của tôi ơi, để cho tôi ăn Tết xong cái đã chứ.”
Nhưng Đường Đường một hai muốn ông ta đẩy nhanh tiến độ, Trịnh Hữu Tài không còn cách nào khác đành trở lại Tấn Đông trước rồi tính sau.