Thật ra thì Đường Đường cũng không cần Dương Thận ra tay tương trợ, cô cũng không muốn nợ cái ân tình này. Nợ ai cũng được nhưng nếu người đó là Dương Thận thì không được, chắc chắn về sau sẽ gây ra không ít rắc rối.
Nhưng cô thì có thể chờ còn Trịnh Hữu Tài thì không giống như vậy.
Chuyện này xảy ra không chỉ liên quan đến việc Trịnh Hữu Tài quá bất cẩn mà còn liên quan đến việc cô vội vã muốn lấy thân phận Quạ Ẩn xuất đầu lộ diện.
Muốn trách thì chỉ trách bối cảnh sau lưng bọn họ không đủ mạnh, một chiếc cột sao có thể chống lại được cả một căn nhà, ngươi được phân một miếng bánh thì ắt sẽ có kẻ ghen ghét trả thù.
Cục trưởng Tần kia cũng ỉ vào đó mà bóp quả hồng mềm là bọn họ đây, ông ta không gây rắc rối cho cái kẻ đưa cái hàng nhái kia cho ông ta mà lại xuống tay với một tên nhà giàu mới nổi như Trịnh Hữu Tài và một đứa con gái mới lớn như cô đây.
Khi Trịnh Hữu Tài nghe tin Dương Thận sẽ ra mặt còn hỏi Dương Thận là ai?
Đường Đường hữu khí vô lực kể cho ông ta nghe về gia đình nhà chồng của mình.
Trịnh Hữu Tài mở to mắt “chó”, như thể lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, dùng bàn tay còn bó bột vỗ cái đốp vào đùi.
Ông ta vừa hét lên trong đau đớn vừa mắng: “Cái con nhỏ chết bầm này! Sao cô không nói cô là con dâu nhà giàu!”
Đường Đường tức giận trừng lại ông ta: “Còn không phải muốn tự mình tranh đua như ông bảo sao! Chuyện tới trước mắt lại muốn dựa dẫm vào người khác, ông có biết mình đang nói cái gì không!?”
Lão Trịnh đảo mắt hỏi lại: “Nếu đã như vậy tại sao không trực tiếp tìm chồng của cô?”
Vào cái ngày mà Dương Thận hẹn gặp Cục trưởng Tần cũng trùng hợp là ngày máy bay chở Dương Niệm Sâm đáp xuống sân bay Tấn Đông.
Suốt cả đường đi anh không nói gì, khuôn mặt vô cảm nhưng không khó nhìn ra sự nặng nề.
Các cuộc gọi trên điện thoại di động nối đuôi nhau vang lên, ban giám đốc bên Mỹ sắp sửa đưa ra một số quyết định quan trọng nên cần có sự bàn bạc với anh.
Thư ký Kim hỏi: “Chúng ta đến thẳng nhà hàng Giang Loan ạ?”
Nhà hàng Giang Loan cách Đại học Tấn Đông không xa, đó cũng đồng thời là khách sạn 5 sao đứng thứ một thứ hai tại Tấn Đông.
Mà Dương Thận mời khách chính là ở chỗ này.
Tận đến khi Dương Niệm Sâm bước xuống xe, bước vào cửa lớn, đứng trong thang máy, những con số lần lượt nhảy lên, nhưng trong số vô vàn các cuộc gọi nhỡ thì vẫn không có cuộc gọi nào từ người tên là Đường Đường.
Dương Thận đã đến từ sớm, ngồi tới 7h mà vẫn chưa thấy Cục trưởng Tần xuất hiện, ý cười trên mặt dần dần hạ xuống.
Chỉ là một lãnh đạo nhỏ của Cục Thương mại thành phố vậy mà lại dám tỏ thái độ trước mặt nhà họ Dương hay sao?
Đường Đường đã uống không ít nước trà vào bụng nên rất muốn đi vệ sinh, Trịnh Hữu Tài cũng rất sốt ruột nên muốn đi cùng cô.
Đột nhiên cánh cửa phòng lộng lẫy vang lên hai tiếng, động tác đứng dậy của bọn họ cứng đờ, nhưng người phục vụ vẫn vô cùng chuyên nghiệp mở cửa ra.
Cục trưởng Tần đứng ngoài cửa cười sang sảng, dùng một thái độ gần như là nịnh nọt nói chuyện với ai đó.
Giọng nói của người nọ ổn thỏa mà văn nhã, như tắm mình trong gió xuân, đó là sự lịch sự và khiêm tốn mà chỉ những người có địa vị cao mới có thể có.
Đường Đường ngây ra như phỗng, mắt thấy một người đàn ông mặc âu phục màu xanh đậm, khuôn mặt tuấn tú đi vào.
Tần Phong vừa vinh dự vừa tự hào mà giới thiệu: “Vị này chính là Lý Thiếu Xuân, Trưởng ban Tuyên truyền của tỉnh XX, tình cờ hôm nay cậu ấy tới Tấn Đông để làm nghiên cứu.”
Ông ta vẫy vẫy tay với Đường Đường, cứ như là quen thân lắm vậy, bộ dáng cười giận của ông ta làm Đường Đường nổi hết da gà da vịt.
“Tiểu Đường à, sao cô không nói sớm, cô có một vị sư huynh như này thì làm sao tôi có thể không tin lời cô được chứ?”
Tần Phong một mình tự biên tự diễn, sờ bụng cười lớn, còn vỗ vai cô: “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy nha! Tôi bảo cô đi tìm chiếc ly bằng đồng kia cũng chỉ là muốn cho cô có cơ hội để rèn luyện thêm thôi mà.”
“Đường Đường, lại đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Lý Thiếu Xuân mỉm cười gật đầu với mấy người trong phòng rồi cùng Đường Đường đi đến bên cạnh cửa sổ.”
Khí độ như vậy, cho dù là người có phong thái tương tự như Dương Thận đang ngồi bên trong kia cũng phải thẹn không bằng.
Đường Đường vẫn một mực cúi đầu, các loại chua xót và nhớ nhung tràn ngập khắp khoang ngực và hốc mắt của cô.
Sư huynh vừa là cha vừa là anh, là đối tượng mà cô ngưỡng mộ trong suốt những năm qua. Nhưng mỗi người có những con đường khác nhau, và sư huynh cũng đã rời khỏi Giang Tô từ nhiều năm trước.
Trên thực tế, cái thời còn ngây thơ hồn nhiên cô còn từng ảo tưởng rằng mình sẽ trở thành vợ của sư huynh.
Nhưng khi đó ông nội đã nói với cô rằng, sư huynh của cháu là một người có tiền đồ vô lượng, chúng ta đã không thể giúp gì cho nó thì cũng không nên kéo chân của nó mới đúng.
Chính vì vậy mà sau đó cô đã thu lại cái ý niệm hoang đường kia.
Đường Đường khàn giọng nói: “Sư huynh đã thăng chức rồi à, Trưởng ban có phải rất lợi hại đúng không…”
Lý Thiếu Xuân cười một tiếng, thật ấm áp, phảng phất giống như người sư huynh ôm cô bé có chứng tự kỷ lên dỗ dành.
Anh ta xoa xoa đầu rồi lại nắm tay cô, xoa nắn ngón tay thon dài mà mềm mại của cô gái: “Mới hai năm không gặp mà Đường Đường đã trưởng thành rồi.”