Thời gian thấm thoát trôi qua, danh tiếng và độ tin cậy của Quạ Ẩn càng ngày càng tăng, sự nghiệp Tri Thu sau khi trải qua cửa ải chiếc ly đồng xong có thể nói không khác gì cá gặp nước.
Cuộc sống sau khi học vượt cấp của Đường Đường cũng rất suôn sẻ, bụng dạ của Vạn Hà không khó lường giống như Viên Xuân, Giáo sư Tô cũng không ích kỷ giống như Viên Hải Phong, ông ấy và Giáo sư Lý Đồng Niên đều có con đường giống nhau, đều vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ và cho sinh viên toàn quyền tự do nghiên cứu. Viên Hải Phong dù không muốn cũng chẳng thể làm gì được, hắn ta có thể đối phó với Giáo sư Tô nhưng với Đường Đường thì không như vậy.
Ai bảo cô đang nắm thóp của hắn ta chứ.
Không ngoài mong đợi, sau khi luận văn về việc “Bảo tồn nghề làm đồng thủ công” được công bố, Đường Đường đã nhận được khoản tài trợ nghiên cứu xa xỉ đầu tiên trong đời.
Đại học Kinh Hoa tổ chức một cuộc trao đổi học thuật, Giáo sư Tô dẫn cô và Vạn Hà cùng tới tham dự.
Đương nhiên là Tri Thu cũng đi theo rồi, không thì cậu ở lại Tấn Đông làm gì…
Hai người cùng nhau đi dạo trong khuôn viên rộng lớn trang nghiêm, Tri Thu ngáp ngắn ngáp dài, nhìn về phía trước: “Gần đây có gì đó không đúng lắm phải không?”
Đường Đường cũng bị lây cái ngáp của cậu, hai mắt nhậm nhèm đáp: “Có gì mà không đúng? Chị rất ổn, trong thẻ giờ còn bao nhiêu tiền?”
Tri Thu nói ra một con số, mặc dù cậu không có chút hứng thú nào với tiền tài danh vọng nhưng không thể không thừa nhận rằng số dư trong tài khoản vô cùng động lòng người.
“Còn được.” Đường Đường nói, dưới cái trời đông giá rét này thì vừa mở miệng đã tỏa ra một làn sương trắng mờ ảo, trên người quần áo quấn thành bánh chưng, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết nào của đường cong tuyệt hảo.
Mặc dù vậy cô vẫn trông vô cùng xinh đẹp, hai má bị đông lạnh thành hai rặng cao nguyên ửng hồng, không khác gì một cái bánh bao nhân thịt trắng mịn.
“Mấy tháng nay trông chị cứ thiếu sức sống sao ý? Có chuyện gì vậy?” Tri Thu hỏi.
Có chuyện gì à? Ngay cả bản thân Đường Đường cũng không biết, mặc dù làm việc gì cô cũng dành hết toàn tâm toàn lực, nhưng dường như vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Trong buội hội thảo cuối cùng trước Tết Âm lịch, một vị Giáo sư với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt hiền hòa dễ mến bước vào, ban đầu Đường Đường còn không nhận ra là ai tận cho đến khi Lý Đồng Niên lên tiếng.
Sau khi hội nghị kết thúc, Đường Đường đuổi theo phía sau gọi thầy. Chữ ‘thầy’ vừa ra khỏi miệng hai hốc mắt cô đỏ bừng.
Hai mắt Lý Đồng Niên cũng đỏ lên, vì đã lớn tuổi rồi nên ông không có sức cho những sự kiện như này nên đến tận ngày cuối cùng mới tới.
Ông vươn tay: “Đường Đường chào em.”
Đường Đường nắm lấy tay ông gọi thầy: “Thầy còn trẻ hơn so với tưởng tượng của em.”
Lý Đồng Niên vừa khóc vừa cười, vỗ vai cô: “Có thể nhìn thấy em thành công trong con đường học tập, thầy vô cùng vui mừng. Em còn trẻ, học hành là vô tận, em cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
“Thầy phải giữ gìn sức khỏe đấy, sau này năm nào em cũng sẽ tới thăm thầy.”
Đường Đường mang theo sự khích lệ động viên của thầy rời Kinh Hoa trở lại Tấn Đông, trực tiếp trở về biệt thự lưng chừng núi.
Không nghĩ tới trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Đường Đường chạy vội vào thì thấy thư ký Kim đang kéo một valy hành lý màu đen bước xuống cầu thang.
Cô giật mình: “Anh đi đâu vậy?”
Chần chừ một lát lại hỏi: “Anh ấy không có ở đây à?”
Thư ký Kim nói ông chủ đã về được nửa tháng rồi, đang ở tạm tại khách sạn Kim Loan, hôm nay bảo anh ta đến đây lấy ít quần áo rồi quay lại.
Thấy tiểu phu nhân không che giấu nổi sự thất vọng chán nản, thư ký Kim có chút không đành lòng kéo valy lảo đảo rời đi.
Đường Đường từ từ đi lên tầng hai, cô đi hết các căn phòng nhưng quả thực không thể tìm thấy bất cứ dấu vết sinh hoạt nào của Dương Niệm Sâm.
Có lẽ anh cũng đã từng trở lại nhưng thư ký Kim đã theo lời anh xóa hết dấu vết.
Đột nhiên thư ký Kim bước tới nói: “Nếu phu nhân không có việc gì, hay là cùng tôi tới khách sạn bên kia đi.”
Ngồi trong xe, Đường Đường vẫn không nhịn được mà hỏi: “Niệm Sâm có người con gái khác bên ngoài à?”
Khóe mắt thư ký Kim giật giật, lỡ như mà có thật thì anh ta có thể nói ra sự thật hay không?
“Không có đâu, phu nhân yên tâm. Ông chủ rất bận rộn, thời gian ngủ còn không có nữa là.”
Thư ký Kim quẹt thẻ để Đường Đường vào phòng sau đó chuyển valy cho cô: “Ông chủ chắc là đang ra ngoài xã giao, phu nhân có thể chờ một chút, nếu đói bụng thì cứ gọi cơm trước.”
Chiếc laptop trên bàn vẫn mở, đang trong trạng thái khóa màn hình, bên cạnh còn có một ly nước nhỏ, là nước chanh nhưng đã sớm nguội lạnh.
Đường Đường ngồi vào vị trí vốn thuộc về anh, vươn tay về phía ly nước kia giống như một tên trộm, vừa mới uống một ngụm thì sự lạnh lẽo như xâm nhập vào trong phế phủ.
Hơn mười giờ Dương Niệm Sâm mới quay về khách sạn, thư ký Kim đang muốn nói gì thì Dương Niệm Sâm đã nhìn thấy đôi giày thể thao ở phía lối vào.
Vừa ẩm ướt vừa lấm tấm bùn đất màu vàng do tuyết tan.
Thư ký Kim lập tức ngậm miệng lại, giải thích cũng vô dụng, ông chủ của anh ta không phải người chú ý mấy thứ tiểu tiết mà chỉ quan tâm tới kết luận và kết quả.
Dương Niệm Sâm dừng lại ở cửa và châm một điếu thuốc: “Cậu đưa cô ấy đến đây hay là tự cô ấy muốn đến đây?”
“Là phu nhân tự mình muốn đến đây.”
Dương Niệm Sâm không muốn nói chuyện, vẫy tay ra hiệu cho anh ta ra ngoài rồi ngồi xổm xuống xếp lại đôi giày trông vô cùng mất thẩm mỹ kia ngay ngắn hướng về phía tủ giày.
Anh lấy một chai rượu tây từ trong tủ rượu ra, mở tủ lạnh lấy đá thả vào ly, rồi nhấp từng ngụm chất lòng màu vàng óng.