Đường Đường ở trong khách sạn chán nản, Tri Thu – cái đuôi không có việc gì làm suốt ngày đi theo cô nhấc một đĩa đồ ăn màu đỏ tươi từ xe đẩy, vừa nhai vừa nói: “Này, chị có thấy mất mặt không, ở đâu ra cái kiểu theo đuổi đàn ông như vậy chứ? Nếu là em em cũng không đồng ý đâu.”
Đường Đường tức giận chống nạnh trừng mắt nhìn cậu một cái, đoạt lấy đĩa đồ ăn: “Cậu ăn của chị, hóng chuyện của chị thế mà bây giờ một câu lời hay ý đẹp cũng không biết nói à?”
Tri Thu lấy một tờ giấy lau miệng, quả thực là vì chị nhà mình không hề thiếu tiền, cậu cũng không có hứng thú kinh doanh nên chỉ muốn sống một cuộc sống vân đạm phong khinh. (bình thản, không màng đến điều gì)
Nếu bắt cậu ngồi vào vị trí của chị gái thì cậu thà đi đầu thai một lần nữa cho rồi. “Em nghiêm túc đấy, hành động này của chị khiến đàn ông vô cùng mất mặt, chỉ muốn dụ người ta mắc mưu mà không muốn ‘bạch bạch bạch’, đúng là miếng thịt tặng không tới cửa đều là miếng thịt không ngon.”
Đường Đường đi tới đập cho cậu một cái: “Cứ làm như cậu đã từng nói chuyện yêu đương không bằng ấy. Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn là một xử nam?” Khuôn mặt trắng trẻo của Tri Thu lập tức đỏ bừng, câm nín không nói một lời.
Đường Đường nhận ra mình nói sai, vội vàng xin lỗi: “Tri Thu nhà chúng ta tài mạo song toàn, chỉ cần em muốn thì có cả đống người xếp hàng cho em chọn nhờ.”
Trong khi Đường Đường đang ngồi canh ở khách sạn, Thẩm Vĩnh Thanh đang ở vườn trà Thanh Hà, vừa gọi điện vừa gấp gáp nói: “Chị mau đến đây đi, bên này xảy ra chuyện rồi!”
Hai người lập tức chạy tới, Thẩm Vĩnh Thanh mở ô che nắng, vươn sang che cho Đường Đường, dẫn cô đến vườn trà.
Chỉ thấy cả một vùng rộng lớn cây trà xanh non bỗng héo úa chỉ sau một đêm, ngọn lá chuyển sang màu vàng úa.
Một nhân viên đã mang dụng cụ tới đo chất lượng đất, thật ra là đã đo lường trước đó rồi nhưng Thẩm Vĩnh Thanh muốn Đường Đường tận mắt nhìn thấy. Chỉ một lát bên kia đã báo cáo rằng hàm lượng của một nguyên tố vi lượng nào đó quá cao và dễ lây lan, gây tổn hại cho cây trà từ tận gốc rễ.
Đường Đường lạnh mặt nói: “Ý của cậu là? Là có người cố tình đầu độc?” Thẩm Vĩnh Thanh xụ mặt, như hổ rình mồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Với tình trạng như này thì không thể nào là một hai người làm được, hơn nữa nếu có người ngoài tiến vào vườn trà thì hệ thống đã phát cảnh báo, khả năng duy nhất lúc này là nhảy dù.”
Không thể nói rằng Tập đoàn Bảo Sơn không có kẻ thù, nhưng mục tiêu lại là vườn trà Thanh Hà, mà gần đây người đánh chủ ý vào vườn trà chỉ có một người.
Thẩm Vĩnh Thanh nói: “Anh ta đã làm đến mức này rồi chị tính sao?”
Đường Đường đau lòng đến mức nhặt một mảnh trà khô héo và vàng úa, đứng dậy nhìn xung quanh: “Cậu phụ trách dọn dẹp khu đất này càng nhanh càng tốt, tránh cho mùa mưa đến sẽ làm lây lan sang các khu đất xung quanh.”
Hơn nữa cô ra lệnh cho Thẩm Vĩnh Thanh phải phong tỏa tin tức. Chất lượng đất của vườn trà xảy ra vấn đề, nguyên tố vi lượng dù cho không gây ảnh hưởng đối với con người nhưng nó gây tổn hại cho sự sinh trưởng của cây trà.
Nhưng nếu ai đó có dã tâm bóp méo sự thật và tung tin đồn thất thiệt, khăng khăng nói rằng toàn bộ diện tích trồng trà của Tập đoàn Bảo Sơn đã bị nhiễm độc tố thì đó sẽ là một đòn chí mạng giáng xuống cả Tập đoàn. Ngay cả khi họ có thể bác bỏ những tin đồn, nhưng trước trước khi những tin đồn đó được bác bỏ thì tổn thất mà bọn họ phải gánh chịu vẫn sẽ vô cùng lớn.
Hơn nữa vì chuyện này, việc đưa ra thị trường trong tương lai sẽ rất khó khăn, thậm chí là vô vọng.
Khi Đường Đường trở lại Côn Minh, vấn đề này khó giải quyết hơn tất cả những lần bọn họ phải đối mặt với đầu sóng ngọn gió trong quá khứ.
Trước đây, việc ra quyết định chỉ dựa trên chế độ và lợi ích, thế nhưng lần này còn phải xem lòng người.
Mười giờ tối, Dương Niệm Sâm từ bên ngoài khoan thai trở về, vừa mở cửa liền thấy Đường Đường ngồi thẳng tắp trên sô pha. Dương Niệm
Sâm nhíu mày, kéo bỏ cà vạt trên cổ, tùy ý đặt lên lưng ghế. Đường Đường đưa cho anh một ly nước chanh mật ong, nhẹ nhàng nói: “Anh lại uống rượu à?”
Dương Niệm Sâm uống một ngụm cạn sạch: “Tìm tôi có việc gì?”
Đường Đường nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, trên gương mặt u sầu mang theo vẻ bứt rứt khó đưa ra quyết định: “Không biết anh có thể…tạm thời rời khỏi đây một thời gian được không?”
Dương Niệm Sâm nghe xong cũng không quá bất ngờ, thong thả ung dung ngồi xuống, nghịch chiếc ly rỗng trong tay.
Đường Đường gần như sợ hãi nhìn chằm chằm động tác của anh, cuối cùng chiếc ly rơi xuống vỡ tan dưới chân cô.
“Ồ, em chơi đủ rồi à?” Giọng nói lạnh lùng của Dương Niệm Sâm vọng lại đây, trong ánh mắt đen nhánh của anh như nồng đậm khí metan.
Đường Đường chậm rãi đi tới, quỳ xuống giữa hai đầu gối của người đàn ông: “Vườn trà Thanh Hà đã xảy ra chuyện, em cần thời gian để giải quyết.”
Cô kể lại chuyện hồi sáng cho anh nghe, Dương Niệm Sâm hỏi ngược lại: “Em cho rằng là tôi làm à?”
Đường Đường chậm rãi lắc đầu: “Em biết không phải anh làm.”
Vẻ mặt người đàn ông dịu đi đôi chút, cô sấn tới nắm lấy tay anh, yêu thương lưu luyến hạ xuống một nụ hôn nơi mu bàn tay anh: “Em biết không phải anh mà.”
Dương Niệm Sâm ngẩng đầu lên, nhắm mắt hồi lâu, kéo Đường Đường lên để cô ngồi lên đùi mình.
“Nếu là đối thủ cạnh tranh của em thì em không cần bảo tôi rời đi. Vậy chính là người trong công ty của em rồi, em muốn giải quyết trong nội bộ chứng tỏ em và người đó vô cùng thân cận, không muốn áp dụng các biện pháp mạnh tay. Em đang muốn bảo vệ người đó. Vậy thì còn có thể là ai vào đây được nữa? Còn không phải là Phó tổng của Tập đoàn Bảo Sơn của em hay sao?”
Đường Đường vùi mặt vào cổ anh, cảm nhận mùi hương cơ thể người đàn ông xen lẫn với hương thơm thoang thoảng của rượu.
Lúc này, cô chỉ có thể tìm thấy sự an ủi trong vòng tay của anh, anh chính là người thông minh và đáng tin cậy như vậy đấy.
Dương Niệm Sâm xách cổ cô lên như xách gà con: “Em thật đúng là có tình có nghĩa, Thẩm Vĩnh Thanh đã có lòng riêng, em còn giữ cậu ta lại làm gì?”
Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt cong cong như vầng trăng non của Đường Đường: “Chồng ơi, em muốn một cái ôm.”
Dương Niệm Sâm ôm lấy cô: “Em nói đi.”
Đường Đường nói: “Nhà họ Đường chỉ có ba đứa con này thôi, nếu không phải Vĩnh Thanh sớm đến đây canh giữ vườn trà thì nhà họ Đường ngay cả cơ hội Đông Sơn tái khởi cũng không có. Cậu ấy đã hy sinh rất nhiều rồi nên em cần phải cho cậu ấy một cơ hội.”
Dương Niệm Sâm khịt mũi cười một tiếng: “Thế tại sao trước đây em không cho chúng ta một cơ hội?”
Đường Đường lấy trong túi ra một chiếc nhẫn: “Em muốn gả cho anh, muốn sinh con cho anh, em muốn…ở bên anh mãi mãi, anh còn muốn em nữa không?”