Mặt trời sắp lặn xuống, ráng chiều như ngọn lửa cháy rực trên bầu trời, thời gian càng lúc càng muộn, trời cũng tối dần. Bầu trời giống như thả một tấm lụa mỏng màu mực xuống, từng lớp từng lớp từ từ bao phủ sắc đen lên mọi vật.
Một nhóm người đang đi trên đường, dung mạo người nào người nấy đều đẹp, đặc biệt là người dẫn đầu, khí thế ngời ngời, bạch y như tuyết, bên trên thêu những đường vân văn màu bạc, mạt ngạch trên trán tung bay theo tóc, như tiên nhân. Khiến người đi trên đường đều phải ngoái nhìn, các nữ tử thì tụm lại, lần lượt che mặt cười đùa, nhẹ nhàng thảo luận với người bên cạnh: "Nhìn kìa, là tiên sư của Lam gia".
Nơi đây là, Cô Tô, Thải Y trấn.
Một dòng sông nhỏ chảy qua thị trấn, từng chiếc cầu đá cao cao bắc qua, những ngôi nhà được xây ở hai bên bờ sông, gió nhẹ thổi trên mặt nước, xuyên qua rặng liễu, mang theo hơi nước ập vào mặt, thật là mát mẻ, khiến người ta không thể không tỉnh táo thêm vài phần.
Lam thị là tiên môn thế gia đóng giữ ở nơi này, cư dân Thải Y trấn dĩ nhiên biết và gặp qua không ít tiên sư Lam thị. Nhưng gia phong Lam gia nghiêm khắc, trừ khi cần thiết, sẽ không ra khỏi sơn môn, cho nên bọn họ hay gặp, nhưng không gặp được lâu, hiếm khi có tình huống một nhóm người đi chậm chạp như hiện giờ, tất nhiên là kéo theo không ít ánh mắt tò mò của nhiều người.
Con đường lát đá xanh quanh co bị giẫm đạp vang lên tiếng lạo xạo lẹp xẹp, tiếng kêu dài của một con lửa, khiến người ta không thể không chú ý đến một người hoàn toàn không ăn nhập với nhóm tiên sư mặc bạch y kia.
Một nam tử mặc hắc y cưỡi trên lưng lừa, con lừa đó trông khá cổ quái, liên tục kêu gào, vừa nhìn là biết tính khí rất xấu, chậm rãi đi bên cạnh là vị bạch y tiên sư dẫn đầu. Nếu nhìn kỹ thì thấy diện mạo của hắc y công tử đó cũng không tồi, chỉ là hơi nhếch nhác bẩn thỉu, mà còn có sợi dây trừng cột trên người, trông giống như phạm phải tội gì đó và bị trừng phạt.
"Nè, tới Vân Thâm Bất Tri Xứ gì đó chưa vậy"
"Chưa"
"Chưa tới!"
"Chưa"
"Chưa có tới"
"Chưa"
Ồn, Lam Cảnh Nghi chỉ thấy người này thật là ồn ào. Cũng không biết Hàm Quang Quân bị làm sao, vốn ngự kiếm từ núi Đại Phạn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ tốn vài canh giờ, cứ khăng khăng muốn mang người này cưỡi trên con lừa xấu xí, lề mà lề mề đi mất mấy ngày trời.
Mà suốt trên đường đi người này thật là quá ồn ào, nói còn nhiều hơn y. Hàm Quang Quân, là người bình thường đoan phương nhã chính nhất, đối xử với cái người không biết chút lễ nghĩa kia, cho đến giờ đều là làm ngơ, điều này thực sự rất kỳ lạ, ngược lại tỏ ra cực kỳ nhẫn nại đối với tên điên này, không chỉ không kêu người đó im miệng, mà cơ bản là còn trả lời từng câu hỏi của hắn.
Lam Cảnh Nghi thực sự nghĩ hoài không ra, nhìn sang hướng Lam Tư Truy, ý đồ tìm kiếm đáp án, mà Lam Tư Truy chỉ mang gương mặt tươi cười ôn hoà lắc lắc đầu, hắn cũng không hiểu.
Tên điên họ Mạc trên lưng lừa, trong lúc Lam Cảnh Nghi đang suy nghĩ một vấn đề, thì chủ đề nói chuyện của hắn đã thay đổi bảy tám lần. Lúc này lại kêu mệt, lại kêu đói.
"Ngươi luôn ngồi trên lưng lừa, không đi bộ một bước nào, còn mệt cái gì". Lam Cảnh Nghi thật sự nhịn không được, mỉa mai.
"Có lẽ là ngồi mệt chăng? Haizz, ngươi không biết, thân thể ta rất yếu ớt, yếu ớt đó hiểu không, ta mệt quá, khụ khụ ...." Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ho một trận kịch liệt trên lưng lừa, lần này không phải giả vờ, sáng sớm hôm nay thức dậy hắn đã cảm thấy có điểm gì đó không ổn, toàn thân đều mệt mỏi rã rời, trời càng về chiều, hắn càng cảm thấy đau đầu chóng mặt.
"Mạc công tử có phải bị bệnh rồi không?" Lam Tư Truy là quan tâm hắn, trong giọng điệu có thể nghe ra. Thấy Mạc Huyền Vũ sống ở Mạc gia trang không được tốt, chuyện này lại diễn ra trong nhiều ngày liên tiếp, nếu bị bệnh cũng không có gì là ngạc nhiên.
Mà Lam Vong Cơ chỉ hướng đôi mắt nhạt màu trong suốt sang nhìn hắn, không nói một lời, Nguỵ Vô Tiện không đọc được suy nghĩ của y, nhưng lại dường như thấy đầu mày y nhíu lại, cũng không hiểu đó có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cảm thấy có một luồng đàn hương thơm ngát bay qua, bao phủ khắp toàn thân.
Lam Vong Cơ cởi bỏ áo khoác ngoài, choàng lên người của hắn. Mùi đàn hương thanh lãnh xộc vào mũi, khiến trái tim run rẩy môt chút. Vất vả mãi mới bình tĩnh lại, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không sao, không cần ..."
Nhưng Lam Vong Cơ bỏ qua lời của hắn, nói với Lam Tư Truy: "Tư Truy, tìm một khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai sẽ về".
Lam Tư Truy lập tức nhận lệnh đi, Lam Cảnh Nghi thì kinh ngạc đến mức cằm rơi xuống đất.
Chỗ này cách Vân Thâm Bất Tri Xứ không còn xa mấy, ngay cả mang tên điên họ Mạc đi rất chậm, chắc chắn cũng có thể trở về trước giờ giới nghiêm nha, thế mà Hàm Quang Quân lại chọn ở ngoài thêm một ngày nữa, không hề giống với tác phong của Hàm Quang Quân một chút nào. Lại nhìn Mạc Huyền Vũ đang khoác áo ngoài của Lam Vong Cơ ngồi trên lưng lừa, Lam Cảnh Nghi cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị đả kích trầm trọng.
Sau khi chia phòng xong, Lam Vong Cơ mang Nguỵ Vô Tiện đi vào trong phòng, Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy ở một phòng.
"Này Tư Truy, mùi hương của Mạc công tử, ngươi cảm thấy là gì ha?"
Ở tuổi của bọn chúng, chính là những thiếu niên sắp sửa phân hoá, nhưng cả hai đều chưa phân hoá, không có cảm giác với tin hương, chỉ có thể suy đoán.
Lam Tư Truy lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết, "Chắc không phải là Càn Nguyên đâu".
Càn Nguyên là người lãnh đạo bẩm sinh, có khả năng kiểm soát mọi người, tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng người dễ hoà đồng như Mạc công tử, cũng không có vẻ là một người lớn tuổi, hơn nữa trong nhà bị bắt nạt thành ra cái dạng này, thực sự không giống Càn Nguyên.
Lam Cảnh Nghi tỏ vẻ đồng ý, "Vậy thì là Trung Dung". Nhưng y lại dường như cảm thấy có gì đó quái quái, hỏi: "Ngươi nói xem, hắn không phải là Khôn Trạch chứ?"
Lam Tư Truy suy nghĩ một chút, nói: "Không thể đâu, nam tử Khôn Trạch trân quý như thế, người Mạc gia trang không thể đối xử với hắn như vậy?"
Khôn Trạch, có khả năng mang thai hậu duệ có năng lực ưu tú cho Càn Nguyên, số lượng rất ít, nam tử Khôn Trạch lại càng cực kỳ ít, người ta nói rằng con cái do nam tử Khôn Trạch sinh ra có năng lực ưu tú hơn con cái do nữ tử Khôn Trạch sinh ra, vì vậy rất là trân quý. Nói một câu vô lương tâm, người Mạc gia ngược đãi Mạc Huyền Vũ tàn nhẫn như thế, nếu hắn là Khôn Trạch, sớm đã bán hắn đi với giá cao rồi, làm gì còn giữ ở nhà cho ăn cơm.
Lam Cảnh Nghi cảm thấy lời Tư Truy rất có lý, nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện đi vào trong phòng, để hắn nằm dựa trên giường. Nguỵ Vô Tiện thực sự không thấy thoải mái, nên cũng không phản đối nữa, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, tim đập nhanh, những giọt mồ hôi lăn dài theo hai bên má, đầu óc choáng váng đến mơ hồ, chụp lấy cánh tay Lam Vong Cơ ở bên ngoài tấm màn, bất giác siết chặt.
"Ngươi đợi ở đây một lát" Lam Vong Cơ để lại một câu, xoay người đi ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện nằm dựa ở đó, mất một lúc mới thở lại được bình thường chút xíu. Kể từ khi gặp lại Lam Vong Cơ ở núi Đại Phạn, người nọ coi lời nói đùa của hắn là thật, sau đó dứt khoát mang hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn bỏ trốn không biết bao nhiêu lần, nhưng bất kể ngày hay đêm, đều thất bại, luôn bị Lam Vong Cơ bắt trở về.
Lam Vong Cơ nhốt hắn trong cấm chế, đừng nói người muốn đi ra, bây giờ ngay cả một con ruồi cũng không thể từ ngoài chui vào.
Hắn không ngờ Lam Vong Cơ lại không để cho hắn đi, người như vậy mà lại đối phó với kẻ có linh lực thấp như hắn, đành ngồi lại trên giường. Mà thôi, có lẽ hắn thật sự bị bệnh không nhẹ, rất là mệt mỏi, ngay cả có thể ra ngoài, chắc cũng không có sức để chạy, nói sau đi.
Đầu váng vất đến mức sắp sửa ngất xỉu, nhưng không hiểu sao tim lại đập nhanh khiến hắn có chút hoảng loạn, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo, trên người truyền đến mùi đàn hương thoang thoảng khiến hắn vô cùng dễ chịu.
Hắn nằm cuộn tròn trên giường, tự ôm mình quấn chặt trong chăn, cơ thể nóng bất thường, nhưng bên trong lại giống như rét run.
Cánh cửa kêu cót két một tiếng, Lam Vong Cơ bước vào, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Nguỵ Vô Tiện nhìn không rõ người y, nhưng có ánh trăng rơi trên thân hình y, giống một viên trân châu quý giá, hiện ra vẻ đẹp sáng rực không giải thích được.
Lam Vong Cơ đốt ngọn nến ở trên bàn, toàn bộ gian phòng lập tức sáng lên, Nguỵ Vô Tiện vốn chỉ có thể nhìn bộ bạch y được ánh trăng chiếu sáng của y, lúc này gương mặt cực giống như trong trí nhớ đó, chỉ là một bên gương mặt tuấn mĩ đã chững chạc lên không ít đột nhiên giống như phá tan bóng tối, xuất hiện ngay trước mặt hắn, ngọn nến lay động, ánh sáng vàng nhạt in dấu trên khuôn mặt lạnh lùng băng giá của Lam Vong Cơ, tất cả ánh lên vài phần vẻ nhu hoà, Nguỵ Vô Tiện nhìn đến nỗi ngây ngẩn.
"Ngươi, còn ổn không?"
Cho đến khi Lam Vong Cơ lên tiếng, Nguỵ Vô Tiện mới hoàn hồn, nhận ra Lam Vong Cơ đã đi đến bên mép giường. Hắn vội vàng thu ánh mắt lại, lắp ba lắp bắp nói: "Vẫn, vẫn ổn. Ta, ta chắc là hơi sốt, ngủ một chút sẽ không sao nữa".
Hình như nghe thấy tiếng Lam Vong Cơ thở dài, Nguỵ Vô Tiện lại nhịn không được nhìn sang y. Chỉ thấy Lam Vong Cơ lấy ra hai lọ thuốc nhỏ màu trắng, đặt trên chiếc tủ thấp ở đầu giường, y nói: "Uống thuốc".
Nghĩ một chút, lại nói: "Một lần hai viên, một ngày ba lần".
Nghe xong Nguỵ Vô Tiện trợn to mắt. Chợt cảm thấy một mùi hương ngọt ngấy lan toả trong không khí, Nguỵ Vô Tiện ôm chặt lấy chăn, trong đầu loạn thành một nùi.
Lam Vong Cơ siết chặt hai tay, cuối cùng không nói một lời gì, xoay người rời đi, nói câu cuối: "Ta ở ngay bên cạnh, có việc thì kêu ta" rồi mới đóng cửa lại.
Tim đập càng lúc càng mãnh liệt, Nguỵ Vô Tiện chụp lấy một lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc nuốt xuống hết, thậm chí không uống một miếng nước nào, vì vậy nhợn ói một trận, bắt đầu ho sặc sụa.
Hắn kiệt sức nằm trên giường, nhìn mặt trăng ở phía chân trời qua song cửa sổ, ánh trăng vẫn mờ nhạt, lạnh lẽo như mọi khi, cũng giống như mặt trăng hắn nằm trên mặt đất nhìn thấy ở đời trước, không có gì thay đổi, mà bản thân hắn, cho dù đã hiến xá sống lại, dường như cũng không có gì thay đổi.
Đáng chết, Mạc Huyền Vũ cũng là một Khôn Trạch.
Mặc dù khi tỉnh lại ở Mạc gia trang hắn đã phát hiện Mạc Huyền Vũ là một Khôn Trạch, đã vậy còn là một Khôn Trạch khiếm khuyết giống y chang như hắn ở đời trước. Thậm chí không được tiếp nhận, mùi tin hương cũng rất nhạt đến mức gần như không ngửi thấy, mà trong phòng của một Khôn Trạch không thể tìm thấy ngay cả một viên Thanh tâm đan, loại cảm giác này Nguỵ Vô Tiện không quá quen thuộc, bản thân kiếp trước chính là, suốt mấy năm kỳ mưa móc không tới, thậm chí có khả năng cả đời không tới, không cần Thanh tâm đan.
Lúc đầu hắn cũng không có cảm giác không khoẻ, dù sao là một Khôn Trạch khiếm khuyết hắn coi như cũng có kinh nghiệm, tự coi mình là Trung Dung sống thật tốt, nhưng cố tình thế nào lại gặp Lam Vong Cơ.
Hắn ngửi mùi đàn hương trên tấm áo khoác mà hắn đang ôm trong tay, tự cười nhạo mình. Mùi hương này khiến hắn an tâm, sau khi uống Thanh tâm đan, có thể khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại hơn.
Hắn nhìn hai lọ sứ nhỏ màu trắng để trên tủ thấp đầu giường, ánh nến chiếu lên hai lọ thuốc, phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng. Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng chuyện này thật sự không có gì để nói, đời này cho dù thay đổi thân thể, tin hương của Lam Vong Cơ vẫn có sức hấp dẫn lớn như thế đối với hắn.
Bởi vì .. Lam Vong Cơ chính là Càn Nguyên của hắn.