Trờ về Liên Hoa Ổ, Giang Trừng ngồi lau kiếm, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện liền kêu hắn lại: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi làm gì mà trên mặt đầy vẻ bồn chồn vậy?"
"Ta không có" Nguỵ Vô Tiện phản đối rồi ngồi xuống, đều là tại phát ngôn nguy hiểm vừa rồi của Lam Vong Cơ, làm trái tim hắn bất ổn.
Giang Trừng ngước mắt liếc sang hắn một cái, lại nói: "Tin hương của ngươi càng ngày càng đậm, ra ngoài cũng không chịu thu bớt lại, không sợ người ta phát hiện à?"
Nguỵ Vô Tiện thờ ơ đáp trả hắn: "Phát hiện thì phát hiện thôi".
"Ngươi sao đổi tính rồi? Lúc trước không phải ghét nhất người khác biết ngươi là Khôn Trạch hay sao?" Giang Trừng nghi ngờ nhìn hắn, nói: "Gần đây kỳ mưa móc cũng rất ổn định rồi ha, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không, có" Nguỵ Vô Tiện phất phất tay nói: "Dù sao chiến tranh cũng kết thúc rồi, ngay cả thân phận ta thực sự bị phát hiện, cũng không phải là chuyện lớn gì".
Giang Trừng cười cười, nói: "Được được được, đợi ta xử lý xong chuyện của a tỷ, sẽ tìm cho ngươi một gia đình tốt để gả".
"Câm miệng ngươi lại đi" Thay đổi suy nghĩ, hắn lại nói: "Ngươi không phải thực sự muốn sư tỷ gả cho tên Kim khổng tước kia đấy chứ".
Mặc dù Giang Trừng nói Kim Tử Hiên có lẽ hối hận rồi, nhưng trước đây tên Kim khổng tước đó rõ ràng không vừa mắt Giang Yếm Ly, hắn không quan tâm tên đó có hối hận hay không, dù gì hắn cũng không thể đồng ý. Sư tỷ của hắn là người tốt nhất trên thế giới, tên Kim khổng tước đó không xứng với nàng.
"Đồng ý hay không đồng ý chúng ta nói có ích gì" Giang Trừng tra kiếm vào vỏ, nói: "Ai biểu a tỷ thích hắn".
Thời niên thiếu bởi vì hắn đánh Kim Tử Hiên một trận, sau đó Giang Phong Miên thúc đẩy việc huỷ hôn ước, Giang Yếm Ly ngoài mặt không nói gì, lúc đó hắn vẫn không biết tình cảm của sư tỷ hắn. Mà lúc ở Lang Gia, Giang Yếm Ly âm thầm đưa canh cho Kim Tử Hiên, lúc đó Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện Giang Yếm Ly thích Kim Tử Hiên, cho nên nàng mới khóc thật là thương tâm, nhưng hắn không hiểu được, tại sao cứ phải là Kim Tử Hiên.
Nguỵ Vô Tiện tìm không thấy Giang Yếm Ly cả trong phòng nàng lẫn trong bếp, nên đi đến từ đường tìm nàng, quả nhiên nhìn thấy Giang Yếm Ly trong đó. Thường thì nàng chỉ ở ba nơi này, Giang Trừng bận rộn tu sửa lại Liên Hoa Ổ, Nguỵ Vô Tiện thích đi lang thang cả ngày, Giang Yếm Ly vốn là một nữ tử an an tĩnh tĩnh, hoàn toàn khác với hai đệ đệ, thường hay đến từ đường tế bái, nói chuyện với cha mẹ.
Giang Yếm Ly nhìn Nguỵ Vô Tiện lăn lộn trên mặt đất, không thể mỉm cười chọc hắn: "Tiện Tiện mấy tuổi rồi?"
"Tiện Tiện ba tuổi".
Nhưng ai có thể mãi mãi là đứa trẻ ba tuổi, trong lòng hắn mang rất nhiều tâm sự, dù chiến tranh thắng lợi, đã trả được mối thù lớn, nhưng mỗi ngày mượn rượu, cũng không thể xoa dịu được nỗi đau khổ trong tim. Mỗi lần nghĩ đến điều này, con quái vật trong lòng lại phát triển điên cuồng, mà lần nào cũng chỉ có sự ấm áp của Giang Yếm Ly, mới khiến hắn bình tâm trở lại.
Hắn làm nũng, gối đầu lên chân sư tỷ. Mặc dù mọi thứ từ lâu đã không còn giống như năm đó, nhưng hắn thực sự cảm thấy, chỉ cần sư tỷ ở đó, Giang Trừng ở đó, ba người bọn hắn ở cùng nhau, thì hắn có thể ảo tưởng rằng chưa từng có bất kỳ điều gì thay đổi.
"Sư tỷ, người nói xem tại sao lại thích một ai đó chứ? Ta nói cái kiểu thích kia á". Hắn vốn nghĩ đến chuyện của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên, không biết thế nào lại hỏi ra khỏi miệng câu hỏi đó.
Giang Yếm Ly dịu dàng vỗ về đầu hắn, có chút ngạc nhiên hỏi hắn: "A Tiện thích ai rồi à?"
Nghe thấy Giang Yếm Ly hỏi câu này, một bóng hình mặc bạch y lướt qua tim, doạ hắn sợ đến mức vội vàng lắc lắc đầu: "Không có, ta còn lâu mới muốn thích ai". Nghĩ một lát, lại nói: "Ít ra không muốn thích quá nhiều, nếu không thì chẳng phải là tự mang ách vào cổ hay sao".
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng có một thoáng rung động, không thể nào khống chế. Hắn thầm nói mình thật sự bị Lam Vong Cơ doạ sợ không nhẹ, hình bóng người này không cách gì xua đi được.
***
Lam Vong Cơ trở về Cô Tô, đúng lúc Lam Khải Nhân bế quan tu luyện, Lam Hi Thần thấy sắc mặt y dường như có việc gấp, hỏi y: "Vong Cơ, ngươi có việc gấp cần tìm thúc phụ à?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, hiếm khi thấy đệ đệ nhà mình có vẻ mặt như vậy, lại hỏi y: "Có thể nói cho ta biết trước không? Vi huynh xem thử có thể giúp ngươi giải quyết không".
Thấy y do dự một lúc, Lam Hi Thần nghĩ quả nhiên là chuyện lớn, lại nhìn Lam Vong Cơ suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng nói với hắn: "Ta muốn xin thúc phụ đi cầu hôn cho ta".
Cây bút lông trong tay Lam Hi Thần suýt chút nữa bị doạ rớt xuống, may là hắn kịp thời bình tĩnh, bút không rớt, nhưng một giọt mực lớn ở đầu bút đã rơi xuống, loang thành một vết to trên giấy, chữ trên tờ giấy đó, không thể nào dùng được nữa.
"Vong Cơ ngươi ...." Lam Vong Cơ từ nhỏ đã không lộ ra vẻ vui buồn, tuổi còn bé đã sống nội tâm và điềm tĩnh, làm một ca ca, mối quan tâm lớn nhất của hắn là sự thiếu hụt tình cảm của đệ đệ mình, không ngờ Lam Vong Cơ tự mình đã mở rộng lòng ra từ lúc nào?!
Hắn thật sự ngạc nhiên vui mừng, "Ngươi nhìn trúng tiên tử nhà nào vậy?"
"Không phải tiên tử" Lam Vong Cơ trả lời hắn.
"Vậy là nam tử Khôn Trạch?" Thấy Lam Vong Cơ gật đầu, Lam Hi Thần lại nói: "Cũng tốt cũng tốt, là công tử nhà nào? Chúng ta có thể chuẩn bị trước cho tốt".
Số lượng nam tử Khôn Trạch trong tiên môn cực kỳ ít, vì thế Lam Hi Thần đều biết mấy người đó, nhưng không thể nghĩ ra có người nào từng có liên hệ với Lam Vong Cơ, phải nói tiếp xúc còn không có nữa là, cũng không biết Lam Vong Cơ nhìn trúng công tử nhà nào, tất nhiên là hắn rất tò mò.
"Hắn, vẫn chưa đáp ứng ta" Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nói: "Ta muốn nói với thúc phụ trước, nếu có thể xác định sẽ nói với huynh trưởng".
Bởi vì Nguỵ Vô Tiện không muốn ai biết thân phận Khôn Trạch của hắn, Lam Vong Cơ lưỡng lự hai ba phen, vẫn quyết định trước khi sự việc giải quyết ổn thoả, sẽ không nói ra chuyện của hắn.
Lam Hi Thần thế mà đó giờ mới thấy trên mặt đệ đệ nhà mình hiện ra một tia uỷ khuất nhỏ, ai có thể khiến đệ đệ này của hắn thành người như thế, hắn càng muốn biết đó là ai. Hắn dứt khoát đặt bút xuống, vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, nói: "Không sao, Vong Cơ, huynh trưởng tin rằng đối phương nhất định sẽ đáp ứng."
Lam Hi Thần thật tâm nghĩ như vậy, đệ đệ nhà mình từ nhỏ đã ưu tú, lớn lên lại đẹp trai như thế, cùng trang lứa của y trong tiên môn bách gia, không có ai có thể so sánh với Lam Vong Cơ. Bất kể đối phương là ai, thân thế ra sao, Cô Tô Lam thị bọn hắn với tiên cảnh trăm năm, không lý nào lại không xứng đáng.
Lam Vong Cơ vô cùng kính trọng huynh trưởng của mình, nghe huynh trưởng nói vậy, y tất nhiên tin tưởng, ngọn lửa nhỏ giấu kín trong lòng lại bùng dậy. Y ngước mắt nhìn Lam Hi Thần khẽ gật đậu "dạ" một tiếng.
Trong mắt Lam Hi Thần, thế này thật là quá quá quá đáng yêu, đối với đệ tức (em dâu trai) tương lai, cũng hết sức mong chờ.
Nhưng Lam Khải Nhân bế quan lần này, kéo dài mấy tháng, vẫn không thấy xuất quan.
Lam Vong Cơ đặt quyển kinh Phật trong tay xuống, nghĩ đến khoảng thời gian từ lần trước gặp Nguỵ Vô Tiện, chắc cũng hơn hai tháng rồi. Người nọ nghe lời tuyên bố của y, hình ảnh cuối cùng ngây ngốc ngồi đó vẫn sống động trước mắt. Nguỵ Vô Tiện hầu như lúc nào cũng nhanh nhẹn, quậy phá, rất hiếm khi có biểu tình ngây ngốc như thế, nhìn thấy có chút đáng yêu.
Trái tim rung động, Lam Vong Cơ đứng dậy, lấy ra một cuốn sách dày cộp từ trên kệ sách, mở ra, phía trong kẹp hai tấm bìa cứng màu trắng, y cẩn cẩn thận thận lấy ra, lại mở ra tiếp, bên trong ép một đoá hoa mẫu đơn màu hồng.
Chính là đoá hoa mà Nguỵ Vô Tiện ném cho y, ở Vân Mộng lần trước. Lúc đó y trả lại cho Nguỵ Vô Tiện toàn bộ số hoa các thiếu nữ tặng cho y, chỉ riêng đoá hoa này, y lặng lẽ cất giữ trước khi bước lên lầu. Không muốn đoá hoa này héo tàn, nên dùng bìa cứng làm thành thẻ đánh dấu trang, như vậy cho dù mấy tháng, mấy năm, thậm chí mười năm, hai mươi năm, y vẫn có thể giữ được những thứ hắn tặng.
Nguỵ Vô Tiện tất nhiên không phát hiện ra, với tính cách thờ ơ vô tư của Nguỵ Vô Tiện, có lẽ vừa tặng hoa cho y xong quay đầu hắn đã quên mất. Nghĩ như vậy, thời gian qua lâu thế này, người đó rất có thể cũng đã quên mất việc mình nói sẽ cưới hắn rồi, hoặc không xem đó là nghiêm túc, y cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cái người đãng trí này một chút, vì vậy lấy giấy bút ra.
Lại nói Nguỵ Vô Tiện, thật sự là gần như quên rồi, nếu không phải có con bướm màu xanh rất nhạt này bay đến đây. Ở Cô Tô hắn đã học qua, đương nhiên biết bướm là Truyền Tin phù của Lam thị, con bướm này có màu xanh cực kỳ nhạt, giống như màu của lớp băng mỏng phủ trên mặt hồ nước, trực giác nói cho hắn biết, đây là của Lam Vong Cơ.
Hắn đưa tay qua nhận, quả nhiên là của y, nội dung ngắn gọn, cô đọng súc tích, dùng từ cứng nhắc, những lời khách sáo sẽ không nói, không hổ là Lam Vong Cơ. Đại khái nói là Lam Khải Nhân vẫn còn bế quan, đợi khi ông ra ngoài nhất định sẽ xin ông đồng ý, sau đó đến cửa cầu hôn. Nguỵ Vô Tiện lập tức cảm thấy lá thư trên tay nóng hơn lửa, hắn vội vàng ném đi, những cảm xúc phiền não trước đó lại trào dâng.
Lam Vong Cơ là nghiêm túc. Nói đúng hơn ngay từ đầu hắn cũng không cảm thấy Lam Vong Cơ nói đùa với hắn, người như Lam Vong Cơ mà biết đùa giỡn, thì Giang Trừng biết cua gái rồi. Nhưng hai tháng đã trôi qua, không thấy động tĩnh gì, hắn chỉ nghĩ có lẽ Lam Vong Cơ gặp rắc rối ở Cô Tô, bị buộc phải từ bỏ, bản thân hắn lại nhẹ nhõm tiếp tục cuộc sống nhàn rỗi.
Nhưng người cứng đầu cố chấp như Lam Vong Cơ, nói muốn cưới hắn, nghĩ chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, đi tới nhặt lá thư, gấp lại ngay ngắn, cất vào ngăn kéo.
Trong lòng không yên, vì vậy quay người ra ngoài đi dạo cho thư giãn. Chợ ở Vân Mộng rất là náo nhiệt, người tới người đi chen chúc, tiếng rao bán của các quán hàng rong vang lên không dứt, những người bán hàng đều biết hắn, muốn ăn gì cứ lấy, cuối tháng tự đến Liên Hoa Ổ kết sổ. Xưa nay hắn thích lang thang trên phố, dẫn theo đám sư đệ hi hi ha ha, cười đùa đánh nhau, tranh giành một cái bánh rán, phải từ lúc nóng giòn đến lúc nguội lạnh mới được ăn, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mà bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, cầm miếng bán rán nóng hổi trên tay, nhưng ăn thế nào cũng không thấy nóng ấm.
Trên con phố dài đông đúc này, chỉ có một mình hắn.
Hắn nghĩ nếu như đáp ứng Lam Vong Cơ thì sẽ thế nào? Vậy thì lúc này bên cạnh sẽ có một người mặc bạch y đi cùng, tuy không nhiều lời, nhưng không sao, có thể nghe hắn nói, mà với tính cách của Lam Vong Cơ, bất kể hắn nói nhăng nói cuội gì, cũng đều sẽ lắng nghe chăm chú, sau đó cố chấp cứng đầu trả lời hắn, còn hắn nhất định sẽ cười to ha ha, chế giễu y là một tiểu cũ kỷ, cái gì cũng tin. Nghĩ như vậy, Nguỵ Vô Tiện không thể không cong khoé môi cười lên, thế này ... dường như cũng không phải là không thể.
Nói đúng hơn, không phải là khó chấp nhận lắm. Quỷ đạo có lẽ không thể dùng nữa, nhưng không dùng thì không dùng thôi, nếu có người dám bắt nạt hắn, thì kêu Lam Vong Cơ, như thế không phải là tốt hơn sử dụng quỷ đạo nhiều sao.
Hắn nghĩ, nếu buông bỏ được những trống vắng và bi thương trong lòng, thì cũng có thể cùng người đó tìm kiếm một mối quan hệ lâu dài.
Lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, một bóng người đội chiếc mũ rộng vành đột nhiên chạy tới quỳ xuống trước mặt hắn. Nguỵ Vô Tiện nhìn kỹ người đó, bất ngờ lên tiếng: "Là ngươi?"
***
Kim thị đãi tiệc, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần cùng đến Kim Lân Đài tham gia, y vốn không thích tham gia những hoạt động này, trước đây nếu không vì có thể gặp được Nguỵ Vô Tiện nhiều hơn ở các buổi tiệc, thì y sẽ chẳng đi một lần nào, lần này, biết rõ Giang gia không tới, y tất nhiên không muốn đi.
Nhưng Lam Hi Thần mời y đi cùng, còn nói nếu y thành hôn, sau này hai huynh đệ sẽ ít có cơ hội ra ngoài cùng nhau, Lam Vong Cơ kính trọng huynh trưởng nhà mình, tất nhiên là bằng lòng đi cùng.
Hai người đang đứng giữa biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng, hoa mẫu đơn nở rực rỡ, khiến người ta nhìn thấy mà choáng ngợp. Lam Hi Thần lại hỏi y: "Vong Cơ, ta thấy hôm nay ngươi bồn chồn lo lắng, có việc gì?"
Lam Vong Cơ đã gửi thư cho Nguỵ Vô Tiện, thể hiện quyết tâm và thái độ của y, nhưng người này nhận thư, mà không hồi đáp. Mặc dù y cũng sớm dự đoán được, nhưng Nguỵ Vô Tiện thực sự không trả lời thư của y, khiến trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát.
"Huynh trưởng, ta muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mang về, giấu đi".
"Giấu đi?"
Lam Hi Thần nghe vậy trợn tròn mắt, Lam Vong Cơ từ nhỏ tính tình trầm ổn, mà hôm nay lại nói ra lời không phù hợp như vậy, cũng lộ ra thần thái gần như là si mê, giống như khi cùng hắn đi ngang qua hồ sen đỏ ngày ấy.
Lam Vong Cơ dừng lại một chút, thở dài nói: "Nhưng hắn không bằng lòng".
"Là nói tới vị công tử Khôn Trạch đó hả?" Lam Vong Cơ gật gật đầu, Lam Hi Thần trong nháy mắt hiểu ra, đệ đệ nhà mình đang khổ sở vì tình, nên mỉm cười an ủi nói: "Chuyện này không thể gấp gáp, cần thời gian. Đợi thúc phụ xuất quan, chúng ta cùng đi đến để giành lấy sự đồng ý của bên kia".
Thấy y lại gật gật đầu, Lam Hi Thần nở nụ cười ôn hoà. Hắn yêu thương đệ đệ nhà mình nhất, có điều đệ đệ này từ nhỏ đã có biểu hiện không ham không muốn, hiện giờ y có yêu cầu, cho dù là cái gì thì hắn với thân phận huynh trưởng, cũng phải giúp y giành được tới tay.
Hai người đồng loạt ngồi vào chỗ, trên chiếu đã có cái gã đại ngạo mạn tên Kim Tử Huân ở đó, lại bắt đầu giở trò, cầm ly rượu mời Lam thị Song Bích cho bằng được. Gia quy Cô Tô Lam thị nghiêm khắc, không bao giờ uống rượu, không ai không biết, gã này lại tìm rắc rối ngay trước mặt người ta. Mời Lam Hi Thần không được, lại đến khiêu khích Lam Vong Cơ, trước đây gã nói năng vô lễ với Nguỵ Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ từ lâu đã thấy gã phiền phức, thậm chí ngay cả liếc cũng không thèm liếc gã một cái, nhưng gã này một chút cũng không hiểu bầu không khí, vẫn đứng bên cạnh lằng nhằng, rượu cứ đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ.
Đột nhiên một bóng người mặc hắc y lướt tới, giật lấy ly rượu ở trên tay Kim Tử Huân, một hơi uống hết, "Hàm Quang Quân không uống rượu, ta thay y uống, được rồi ha".
Nguỵ Vô Tiện đặt ly rượu xuống bàn, nhướng mày mỉm cười với Lam Vong Cơ, mùi hương hoa sen đỏ phảng phất.
Tất cả những cảm giác khó chịu, mất mát trước đó, chỉ vì nhìn thấy người này đều lập tức biến mất hết. Nguỵ Vô Tiện luôn là vậy, mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều có thể ảnh hưởng đến tâm trí y. Nhưng Nguỵ Vô Tiện hung hăng hùng hổ, đột ngột xuất hiện, chất vấn tung tích của Ôn Ninh, rồi lại đột ngột rời đi, Lam Vong Cơ thậm chí không có cơ hội nào nói chuyện với hắn.
Lam Hi Thần nói chuyện này không thể gấp gáp, cần thời gian, nhưng chưa từng nghĩ bọn hắn một chút thời gian cũng không còn nữa.
Một đêm mưa gió bão bùng đó, tiếng sáo thê lương vang vọng trong trung lũng, đã thổi Nguỵ Vô Tiện gần như tới cùng trời cuối đất.
Ngày hôm sau, sự việc Nguỵ Vô Tiện giết người ở Cùng Kỳ Đạo, mang theo những người nhà còn lại của Ôn gia, trốn trong Loạn Tán Cương gây nên một trận ầm ĩ xôn xao. Vài ngày sau tông chủ Giang thị - Giang Trừng, cùng Nguỵ Vô Tiện quyết đấu, hai bên giao chiến kịch liệt bất phân thắng bại, sau đó Giang thị tuyên bố với thiên hạ: Nguỵ Vô Tiện phản bội Vân Mộng Giang thị, giữa hai bên không còn quan hệ gì nữa.
Một công tử thế gia ngời ngời xuất thân từ tiên môn, chớp mắt trở thành Di Lăng Lão Tổ bị người người chửi bới, từ đó không còn Vân Mộng Giang thị Nguỵ Vô Tiện nữa.