Nguỵ Vô Tiện tràn ngập mong chờ đi gặp Lam Vong Cơ, nhưng sau đó thì sao?
Tiếng gió gào rít bên tai ở Cùng Kỳ Đạo, hình ảnh dừng lại ở thời điểm Kim Tử Hiên ngã trong vũng máu, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào hắn, Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ sợ hãi, ném tất cả tiếng la hét của đệ tử Kim thị ra sau lưng, hắn bỏ chạy.
Hắn chất vấn Ôn Ninh, nhưng hắn không phải không biết, lỗi không phải là của Ôn Ninh. Ôn Ninh chỉ là vũ khí, lỗi là ở hắn – người sử dụng vũ khí đó. Tâm trí hắn, vào thời điểm Kim Tử Huân đập vỡ chiếc chuông bạc mà hắn tặng cho Kim Lăng, đã không thể khống chế được nữa, hắn vẫn luôn chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ đối với Kim Tử Hiên, cho nên Ôn Ninh đương nhiên xem Kim Tử Hiên là kẻ địch, hoàn toàn cũng là trái đắng mà bình thường hắn đã gieo trồng.
Nhưng mà hắn rất sợ hãi, hắn nên đối diện với Giang Yếm Ly thế nào đây. Hắn thu mình trong Phục Ma động, trước sau vẫn không nghĩ ra đáp án.
Ôn Tình lợi dụng lúc hắn không chú ý, châm kim lên người hắn. Sau đó mang Ôn Ninh đến Kim Lân Đài nhận tội. Ngay cả biết kết quả của chuyến đi này là cái chết, Ôn Tình Ôn Ninh vẫn việc nghĩa phải làm, bọn họ nói: "Nguỵ Vô Tiện, cám ơn ngươi".
Dù Nguỵ Vô Tiện gào thét thế nào, trên Loạn Tán Cương vẫn không có một ai, giúp hắn rút kim ra, hắn nằm bất động trên giường ba ngày, mới có thể ngồi dậy. Bên ngoài trời đang mưa mù mịt, hạt mưa táp vào mặt hơi đau, tia chớp xẹt qua đỉnh đầu, tiếng sấm vang lên khiến lòng người hoảng hốt, nhưng hắn không thể chần chừ, hắn cần phải đi.
Ôn Ninh, đã từng mạo hiểm tính mạng để lén lút mang thi hài Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên ra ngoài, Ôn Tình bất chấp mệnh lệnh cung cấp chỗ ẩn náu cho hắn và Giang Trừng, mà bây giờ hắn làm sao lại có thể để tỷ đệ bọn họ bị ném trên nền đất lạnh lẽo, hài cốt rét lạnh. Hắn nghĩ, ít nhất hắn phải mang thi thể bọn họ trở về.
Ở Kim Lân Đài lén nhìn Giang Yếm Ly một cái, hắn không có dũng khí để đối diện với nàng, vì thế lại bỏ chạy. Một đường hối hả đuổi đến Bất Dạ Thiên, mới nghe Ôn Tình Ôn Ninh đã bị đốt thành tro, tro cốt bị Kim Quang Thiện ném ngay tại chỗ, theo gió cuốn đi, không còn lại một chút gì.
Không một kẻ nào quan tâm rằng bọn họ chưa từng hại đến một mạng người, không kẻ nào quan tâm, Ôn Tình từng cứu sống người từng chữa trị thương tích, nàng đã cứu biết bao mạng người, nhưng người làm nghề y lại không cứu được chính mình, cứu người khó cứu mình, rơi vào kết cục thế này.
Một đám người đạo đức giả tự cho mình là chính nghĩa tập trung ở đó, Nguỵ Vô Tiện không thấy chính nghĩa, không thấy đúng sai, chỉ thấy những gương mặt tham lam xấu xí của đám người đó, chỉ cần không phục tùng, là không đứng cùng hàng ngũ với bọn chúng, là bị dán mác tội phạm lên người.
Nguỵ Vô Tiện trên nóc thành Bất Dạ Thiên cười điên cuồng, thiện ác trên đời này nếu như được xác định như thế, vậy thì hắn sẽ tiếp nhận cái sự thật ác độc đó. Hai mắt của hắn đỏ ngầu, tiếng sáo Trần Tình thê lương, vạn quỷ theo đó gào khóc, xé toạc bầu trời, từng cánh tay trắng hếu đào đất chui ra, những xác chết mục rữa bò lên khỏi vực sâu, trong phút chốc cả đám người ở nơi đó hoảng loạn cả lên, chiến đấu với các oán linh hung thi.
Nhưng có người đạp ánh trăng mà đến, tiếng đàn lanh lảnh quấy rối tiếng sáo Trần Tình. Người mà Nguỵ Vô Tiện mong nhớ cả tháng qua, cuối cùng đã xuất hiện, mấy ngày trước trong lòng tràn đầy hân hoan phấn khởi, hôm nay đã không còn nữa rồi.
Lam Vong Cơ nói với hắn: "Nguỵ Anh, buông Trần Tình xuống".
Hắn nghĩ quả nhiên, Lam Vong Cơ luôn sẽ đứng về phía đối lập với hắn, thế này cũng tốt, hắn nói: "Lam Trạm, ta biết rằng cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta sẽ có một trận chiến thật sự".
"Nguỵ Anh!" giọng nói của Lam Vong Cơ bắt đầu run rẩy, nhưng Nguỵ Vô Tiện đã mất đi lý trí, không cảm nhận được. Tất cả mọi thứ đối với hắn mà nói đều chỉ là hận thù mà thôi.
Lam Vong Cơ không ngăn được hắn, cũng không thể thực sự đánh hắn, chỉ đành cầm chân hắn. Nhưng mặc dù Nguỵ Vô Tiện gọi đến cả trăm con quỷ, nhưng hạ thủ vẫn lưu tình, sự tàn độc của Nguỵ Vô Tiện trong Xạ Nhật Chi Chinh, Lam Vong Cơ đã tận mắt chứng kiến, đi đến đâu là biển máu núi xác, hoá thành đống xương trắng tới đó, hiện giờ đối đầu với y, cũng không thực sự muốn làm bị thương y một chút xíu nào.
Nhưng cái chết của Giang Yếm Ly, đã trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát Nguỵ Vô Tiện.
Từng là một cô gái yếu đuối như thế, dùng sự dịu dàng của mình, từng chút một xoa dịu trái tim bất an bơ vơ của Nguỵ Vô Tiện vốn đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, vì vậy Nguỵ Vô Tiện mới có thể cười to thoải mái, vô tư mà trưởng thành. Hắn luôn nói muốn cho sư tỷ những gì tốt nhất trên thế giới, nhưng cũng chính hắn tự tay phá huỷ hạnh phúc không dễ dàng có được của Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly không thể không trách hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhớ tới hắn, còn hy sinh thân mình vì hắn.
Lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo xuyên qua ngực Giang Yếm Ly, máu phun ra, sau này sẽ không còn ai dịu dàng xoa đầu hắn, nhẹ nhàng gọi hắn "A Tiện" nữa.
Toàn bộ gương mặt Nguỵ Vô Tiện nhuốm đầy máu tươi, dòng máu đỏ nóng hổi trượt theo gò má nhỏ giọt xuống, hắn cảm nhận rõ ràng máu của người sư tỷ mà hắn yêu thương nhất, hắn đau đớn gào khóc: "A a a a a a a a a!"
Trong mắt hắn chỉ toàn là màu đỏ của máu, từ trong tay áo lấy ra hai thứ rồi ghép chúng lại, hai mảnh Âm hổ phù hợp thành một, phát ra tiếng vang rền trời, vạn quỷ di chuyển theo đó, tiếng cười chói tai vang lên khắp không gian.
Lam Vong Cơ lại nhìn thấy lần nữa, một Nguỵ Vô Tiện trở về từ địa ngục, ngọn nghiệp hoả từ hoa sen đỏ thiêu rụi tất cả, đất trời thành một mảnh đỏ rực. Hắn thống khổ, hắn bi thương, hắn không thể tha thứ, hắn muốn vạn vật phải chôn cùng với hắn.
Một trận xâu xé, Nguỵ Vô Tiện đấu với hàng ngàn tu sĩ, sau đó đã hoàn toàn không còn lý trí, tu sĩ tiên môn cũng lớp chết, lớp bị thương, còn có thể trụ được chỉ có một người. Nguỵ Vô Tiện cũng đã cố đến hơi sức cuối cùng, lảo đảo đứng đó, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, Lam Vong Cơ chống Tị Trần, cố gắng chống đỡ bản thân, lợi dụng lúc không còn ai nhúc nhích nổi, cõng Nguỵ Vô Tiện, leo lên Tị Trần, ngự kiếm rời đi.
Ngay cả chút linh lực cuối cùng, hơi thở cuối cùng cạn kiệt, y vẫn không để Nguỵ Vô Tiện ở lại đó, y nhất định phải trốn thoát, tiên môn bách gia sẽ không buông tha cho Nguỵ Vô Tiện.
Y giấu Nguỵ Vô Tiện trong một hang động bí mật ở Di Lăng, lau đi vết máu trên mặt Nguỵ Vô Tiện, lại không hề quan tâm đến toàn thân nhuốm máu của mình, sau khi khôi phục một chút linh lực thì truyền qua cho Nguỵ Vô Tiện, nhưng hoàn toàn chẳng để ý bản thân mình đã kiệt sức.
Hàm Quang Quân vẫn luôn thanh lãnh đoan chính, lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thong dong mọi khi.
Tay Nguỵ Vô Tiện rất lạnh, y liền ủ ấm cho hắn, cả quá trình Nguỵ Vô Tiện không nói một lời, Lam Vong Cơ liên tục nói chuyện với hắn. Như thể hai người đã đảo ngược vị trí, nếu Nguỵ Vô Tiện như bình thường chắc chắn sẽ cười rộ lên, nói cũng có một ngày Lam nhị công tử nói nhiều hơn hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện hiện giờ, đôi mắt mà y yêu thích nhất, trống rỗng vô hồn, nghe những lời y nói mà hoàn toàn không có một phản ứng nào.
Lam Vong Cơ vô cùng sợ hãi, tuy người ở bên cạnh mình, nhưng Nguỵ Vô Tiện như thế này, luôn có cảm giác đang càng lúc càng rời xa mình, xa đến mức y sắp sửa không đuổi theo kịp nữa.
Vì vậy Lam Vong Cơ nói rất nhiều, về lời thổ lộ, về chân tâm, về mọi thứ với Nguỵ Vô Tiện, y siết chặt tay hắn, nói: "Nguỵ Anh, từng câu ta nói đều là thật lòng".
Nhưng sau một trận chém giết điên cuồng, ý thức Nguỵ Vô Tiện vô cùng mờ mịt, trong não là một mảnh trống rỗng, trong lòng như một vũng nước đọng, không chút gợn sóng. Hắn không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lam Vong Cơ, không cảm nhận được đôi tay run rẩy của Lam Vong Cơ, nhưng ngay cả như thế, trong lòng cũng chôn chặt những suy nghĩ sâu kín nhất, tuyệt đối không thể có chút liên quan gì đến Lam Trạm, không thể liên luỵ Lam Trạm được.
Cuối cùng Nguỵ Vô Tiện chậm rãi mở miệng, hắn nói: "Cút".
Từ đầu đến cuối, Nguỵ Vô Tiện chỉ trả lời Lam Vong Cơ đúng một từ này.
Khi Nguỵ Vô Tiện khôi phục thần trí trở lại, thấy mình đang ngồi trên một tảng đá dưới chân núi Loạn Tán Cương, hắn cũng không rõ hắn thế mà lại có thể toàn mạng rời khỏi Bất Dạ Thiên, chạy về Loạn Tán Cương với tâm trí mơ hồ?
Nhưng tình hình không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, ngay cả thời gian để thương tâm hắn cũng không có, Nguỵ Vô Tiện vừa lên trên núi, tập trung mọi người lại, Tứ thúc ẵm Lam Di tới, hắn nén xúc động muốn ẵm, bởi vì hiện giờ trên người hắn sát khí quá nặng, sợ ảnh hưởng đứa nhỏ, không thể ẵm. Sau đó hắn giải thích tình hình Ôn Tình Ôn Ninh, kêu Tứ thúc thu dọn đồ đạc, để ông dẫn mọi người rời đi.
Nhưng tất cả mọi người đều không đồng ý bỏ hắn lại, Tứ thúc đại diện nói: "Nguỵ công tử ngươi ở lại một mình thì làm được gì, Di nhi hiện giờ lại không thể rời xa ngươi trong thời gian dài, không ai chăm sóc các ngươi sao mà được. Đợi Nguỵ công tử giải quyết xong mọi việc, chúng ta cùng nhau đi".
Nguỵ Vô Tiện gần như đỏ bừng cả vành mắt, nói cám ơn, Tứ thúc cười hiền hoà, vỗ vỗ vai hắn.
Tứ thúc bọn họ sẵn lòng ở lại, thật sự là giúp đỡ rất nhiều, vì Nguỵ Vô Tiện quyết định, tiêu huỷ Âm hổ phù. Âm hổ phù là do hắn chế tạo từ thanh kiếm sắt mà hắn tìm thấy và mang về từ động Huyền Vũ Mộ Khê Sơn, lúc đầu nằm trong xác của Đồ Lục Huyền Vũ, hấp thu hàng trăm oán khí, vô cùng âm tà. Nguỵ Vô Tiện tuy dùng nó chế thành vũ khí, nhưng hắn cũng không dám dùng nhiều, một lần dùng trong thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh, một lần là trước buổi tuyên thệ tại Bất Dạ Thiên, nhưng lần này Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rõ ràng, Âm hổ phù thực sự không khống chế nổi, thứ này không thể giữ lại trên thế gian.
Hắn muốn nhân lúc hắn vẫn còn nắm chắc, thì huỷ nó đi.
Sau khi làm xong mộ chôn quần áo và di vật cho Ôn Tình Ôn Ninh, nhờ Tứ thúc chăm sóc cho Lam Di, Nguỵ Vô Tiện bắt tay vào việc tiêu huỷ Âm hổ phù, nhưng quả thật là không dễ dàng, hắn mất ba tháng, thử các thể loại phương pháp, mới tiêu huỷ được một nửa.
Còn chưa kịp tiến hành tiêu huỷ nửa kia, thì bọn họ gặp phải cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương. Một khắc trước Nguỵ Vô Tiện vẫn còn trong Phục Ma động nghiên cứu làm sao có thể tiêu huỷ Âm hổ phù hiệu quả hơn, một khắc sau đã phát hiện cấm chế của Loạn Tán Cương bị người ta phá vỡ. Hắn vội vàng cất kỹ Âm hổ phù, đợi đến khi ra khỏi động, thì lối vào động đã bị một đám người bao quanh, giống như buổi đại hội tuyên thệ, từng gương mặt xấu xa, la hét ầm ĩ vào hắn.
Mấy người này, tự cao tự đại lại ngu dốt, Nguỵ Vô Tiện căn bản lười đáp trả. Hắn chỉ nhìn người đứng đầu đối diện hắn, người thanh niên áo tím đã từng kề vai sát cánh đồng hành cùng hắn, lúc này nhíu chặt lông mày, gương mặt tràn ngập vẻ thống hận, Nguỵ Vô Tiện nhìn hắn, khẽ cười một cái.
Cấm chế của Loạn Tán Cương là hắn mất rất nhiều thời gian bố trí cẩn thận, làm sao có thể dễ dàng phá vỡ như vậy, trừ khi có người có thể tuỳ ý ra vào phá vỡ từ bên trong. Ngoại trừ những người sống ở đây, hắn chỉ cho hai người có quyền ra vào tuỳ ý, một là Giang Trừng, một là Lam Vong Cơ.
Giang Trừng, là cái người khó chịu vừa chửi bới hắn, vừa ở sau lưng lo lắng cho thương thế của hắn, là cái người vừa la khóc đòi hắn đền con chó con, nhưng là người đầu tiên giúp hắn xua đuổi hết lũ chó trong những năm sau đó. Hắn mà cười, thì sẽ là người cười sau lưng hắn, nói không muốn, nhưng sẽ cùng hắn đi quậy phá, nhưng rõ ràng là, mọi vui vẻ ngày xưa đó nay đều đã tan thành mây khói.
Bây giờ Giang Trừng đối với hắn, chỉ có hận.
Hắn hiểu, bởi vì ngay cả bản thân Nguỵ Vô Tiện, cũng hận chính mình. Vào cái ngày Giang Yếm Ly chết, mọi thứ đều trở nên tuyệt vọng, hắn đã sớm nghĩ sẽ có một ngày thế này.
"Nguỵ cẩu! Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!"
"Mấy tên dư nghiệt Ôn thị dưới trướng của ngươi đều đã bị giải quyết hết rồi! Sự thật đã thế đừng có giãy giụa!"
Hôm nay gió đặc biệt gào rít, thổi đến nỗi những cành cây khô trên Loạn Tán Cương vang lên xào xạc, những người này lại bắt đầu rồi, Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn qua, tức khắc khiến đám người im bặt, hắn khẽ nheo mắt, giọng nói mang theo vẻ tàn ác, hỏi: "Đều đã giải quyết rồi?"
Một người có vẻ là tông chủ lấy hết can đảm, cao giọng nói: "Nên giải quyết từ lâu rồi! Ngươi có muốn xem không!" Nói xong chỉ qua một chỗ, những người đứng ở đó chừa ra một con đường.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy một biển máu, chỉ mới sáng nay còn nhìn thấy, đám bọn họ cười nói chào hỏi hắn, giờ đã thành những thi thể lạnh lẽo, chồng chất như núi, ngay ở đằng trước nhất, là thi thể của một người đàn ông ngăm đen, trong tay còn ôm một bọc quần áo trắng như tuyết.
Hắn thậm chí không dám nhìn thêm lần nữa, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy một cơn choáng váng, gần như không thể đứng nổi, hàn ý trong mắt của những thi thể đó, khiến hắn nguội lạnh tận trong đáy lòng. Những thứ hắn muốn giữ vững, muốn bảo vệ, tất cả đều không còn, Ôn Tình Ôn Ninh, sư tỷ, còn có con của hắn ...
Hắn nghiến răng nói một câu: "Các ngươi, ngay cả trẻ em và người già cũng không tha hay sao!"
"Dư nghiệt của Ôn thị không đáng sống! Có trách thì trách bọn chúng họ Ôn!"
Đám người lại bắt đầu nhao nhao lên, Nguỵ Vô Tiện đã không còn muốn nghe nữa. Thế gian bất công như thế, vậy trước nay, những gì mình làm từ đó đến nay được xem là thế nào đây? Hay là ngay từ đầu hắn đã tự cho rằng mình đúng, cuối cùng hắn chẳng bảo vệ được thứ gì.
Hắn siết chặt Trần Tình, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không nghe thấy mùi đàn hương thanh lãnh quen thuộc đó ở bất kỳ chỗ nào. May mắn là Lam Vong Cơ không đến, sau cùng không cần phải đối lập với Lam Vong Cơ nữa, mà điều nuối tiếc cũng chính là, không thể gặp được Lam Trạm lần cuối cùng.
Vì vậy hắn cười điên cuồng lên, "Ha ha ha ha ha ha ha!"
Sau đó Trần Tình xoay ngang, đột nhiên từng đám mây đen che trời lấp đất ập tới chỗ hắn, không một người nào kịp phản ứng, Nguỵ Vô Tiện đã bị trăm quỷ phản phệ, hoá thành từng mảnh vụn.
Lam Vong Cơ đột nhiên giật mình tỉnh dậy, vết thương sau lưng bỏng rát và đau đớn, cho nên chỉ có thể nằm nghiêng. Y bị phạt giới tiên đã hơn ba tháng, bị thương nặng không thể nhúc nhích, chỉ có thể mỗi ngày uống thuốc, sau đó mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, nằm mơ đủ các thể loại giấc mơ kỳ quái. Khó chịu, nhưng trong lòng không hối hận, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện có thể khoẻ mạnh.
Vết thương vẫn chưa liền miệng, nếu không cẩn thận thì sẽ bị chảy máu, đau đớn tê tâm liệt cốt. Nhưng y chưa bao giờ giống thế này, trong lòng hoảng hốt một cách khó hiểu, dường như có một thứ gì đó trong tim đã tan biến không nhìn thấy nữa, đột nhiên buồn đến mức muốn rơi lệ, hình bóng người trong mộng hiện lên trong đầu, y bất giác lẩm bẩm gọi: "Nguỵ Anh?"
Đáng tiếc, từ nay trên thế gian đã không còn Di Lăng Lão Tổ, Nguỵ Vô Tiện.
---------------------------------
Lời tác giả:
Tôi dùng một cách lý giải khác cho từ "Cút" của Tiện Tiện, bởi vì thật sự quá đau khổ, hãy để tôi liếm đường trên lưỡi dao đi.
Trong tay Tứ thúc không phải là Lam Di, chỉ là một bộ y phục màu trắng bình thường của ai đó mà thôi, chỉ là Tiện Tiện quá sợ nên không dám nhìn kỹ, hắn cho rằng là Lam Di, trước đó người đến bao vây trấn áp cũng không phủ nhận là xử lý tất cả kể cả người già và trẻ em, vì vậy hắn cho rằng Lam Di đã chết.
Mặc dù Uông Kỷ và Tiện Tiện chưa kết khế, nhưng lại có một loại ràng buộc nào đó, vì vậy lúc Tiện Tiện chết thì y cảm nhận được, cũng coi như là chút vụn đường đi ha.