Thành Vân Bình nằm trong đất Vân Mộng, nhưng cách Liên Hoa Ổ hơi xa, Nguỵ Vô Tiện chưa từng đến đây, chiếc thuyền nhỏ cập bến, ba người lên bờ, Ôn Ninh không thích chỗ đông người, nên lặng lẽ biến mất. Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi thăm dò vị trí tờ khế đất kia của Kim Quang Dao, rốt cuộc là một ngôi miếu Quan Âm, trong miếu hương hoả hưng thịnh, người đến cúng bái rất nhiều, hai người dò hỏi không được gì, nên quyết định đến tối lại đến lẻn vào điều tra.
Hai người đều có chút mệt mỏi, đặc biệt Nguỵ Vô Tiện vừa thổ huyết vừa chóng mặt, Lam Vong Cơ lo lắng cho hắn, quyết định tìm khách điếm nghỉ ngơi trước.
"Hai vị công tử muốn mấy phòng?" Bà chủ khách điếm tươi cười hỏi bọn hắn.
Trước đây đều là thuê một phòng, bởi vì cho dù Lam Vong Cơ thuê hai phòng, lúc trước bởi vì hắn đóng vai kẻ xấu, cứ mặt dày đến chen chúc cùng một giường với Lam Vong Cơ, sau đó Lam Vong Cơ không phản kháng nữa, hai phòng trở thành một phòng. Nhưng lần này Lam Vong Cơ im lặng thật lâu không trả lời, trong lòng Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ loạn cả lên, lén ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, sợ bị phát hiện không dám nhìn lâu lại dời mắt đi nơi khác, lát sau lại lén nhìn về, hắn thật nhìn không ra Lam Vong Cơ đang nghĩ gì, nhưng Lam Vong Cơ vẫn do dự không trả lời như thế, hắn khẩn trương muốn chết rồi.
Bà chủ khách điếm cũng là một người có nhãn lực, dù sao cũng đã gặp qua rất nhiều loại khách lớn nhỏ, hai vị công tử này một người thì đẹp trai một người thì thanh tú, xứng đôi như vậy, lại cùng nhau ra ngoài, ánh mắt người này không thể rời khỏi người kia, có quan hệ gì còn phải nói sao, vì thế mỉm cười: "Muốn một phòng phải không, giường của chúng ta đủ lớn, đủ rồi".
Nguỵ Vô Tiện không đoán ra ý tứ của bà chủ, nhìn Lam Vong Cơ không cự tuyệt, chỉ cảm thấy lời nói của bà chủ đã cứu hắn. Hai người đi vào phòng, hỏi thăm một phen về việc ở miếu Quan Âm, sau đó Nguỵ Vô Tiện âm thầm dặn bà chủ lúc dọn cơm tối thì mang ít rượu tới, càng mạnh càng tốt.
Bà chủ khách điếm mặt mày tươi cười: "Ta hiểu ta hiểu".
Nguỵ Vô Tiện đầy mặt mờ mịt bước vào phòng, sao lại có cảm giác bà chủ khách điếm cười hơi có điểm quái lạ thế nhỉ. Nhưng mệt rồi, cũng không nghĩ nhiều, nằm lên giường nghỉ ngơi, Lần này Lam Vong Cơ không nằm cùng hắn, ngồi một mình dưỡng thần. Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cũng không biết từ khi nào, bên cạnh không có Lam Vong Cơ, thì làm như không thể ngủ ngon được.
Hắn trước đây, cái gì mà phiến đá vỡ, đống cỏ khô không thể ngủ, chỉ cần nhặt đại một tờ giấy ven đường che lên mặt là đều có thể ngủ được hết. Trọng sinh lại đời này, ngược lại bị Lam Vong Cơ chiều đến hỏng rồi, đi ngủ phải có Lam Vong Cơ trên giường mới được, nếu như, sau khi mọi việc được giải quyết, nói là phải tách ra khỏi Lam Vong Cơ, bản thân mình biết sẽ đi đâu về đâu?
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhận ra còn có khả năng này, trái tim đều treo cao lên, hai mắt chăm chăm nhìn trần nhà, không cách gì ngủ được.
Thế rồi giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ truyền qua: "Ngủ không được?"
"Có chút ...." Trong lòng Nguỵ Vô Tiện bất an trả lời, ánh mắt bay qua, lén nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lại nhàn nhạt nói một câu: "Ngủ đi, ta ở đây".
Trái tim còn đang treo cao hồi nãy, vì câu nói này, mà bình tĩnh lại trong nháy mắt, sau đó an tâm thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trời đã tối, qua khỏi giờ cơm từ lâu, nhưng Lam Vong Cơ chỉ ngồi bên án thư, không nỡ đánh thức hắn, dứt khoát đợi hắn tự tỉnh, mới kêu hắn ăn cơm.
Bà chủ khách điếm là một người có trí nhớ tốt, quả nhiên mang rượu lên. Nguỵ Vô Tiện rót cho Lam Vong Cơ một chén, còn chưa nghĩ ra cách nào để lừa y, nhưng Lam Vong Cơ có tâm sự, hoàn toàn chẳng để ý, cạn sạch một hơi, sau đó vẫn là kiểu đó, gục đầu ngủ thiếp đi.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ sau khi ngủ, trong lòng phấn khích khác thường, hắn nghĩ Lam Vong Cơ khi uống say, hỏi gì đáp nấy, quan trọng là sau khi tỉnh dậy hoàn toàn không nhớ gì, như thế không phải đúng lúc có thể hỏi y có tâm tư gì với mình hay không, chẳng phải sao? Nếu Lam Vong Cơ cũng thích hắn, vậy thì là lưỡng tình tương duyệt vô cùng vui mừng, nếu Lam Vong Cơ không thích hắn, hắn ... hắn lại giống kiếp trước, dùng hết những tâm tư trêu ghẹo nữ tử, để theo đuổi Lam Vong Cơ vậy!!!
Hắn suy tới nghĩ lui, vẫn hy vọng là có, Mạc Huyền Vũ lớn lên không tệ, cũng gần như xứng đôi với Lam Vong Cơ, diện mạo đám con đều khá đẹp, đây là điều tốt đẹp duy nhất mà lão già Kim Quang Thiện có thể làm được.
Bà chủ khách điếm là một người thành thật, rượu đem lên này thật sự đủ mạnh, Nguỵ Vô Tiện vừa uống một hớp là cảm thấy môi cay xè, cho nên Lam Vong Cơ uống xong trực tiếp rơi vào trạng thái điên cuồng là có thể hiểu được.
Hắn còn chưa kịp hỏi gì, Lam Vong Cơ đã chụp lấy Tị Trần xiên một lỗ xuống sàn nhà, Nguỵ Vô Tiện dùng tấm đệm ngồi che lên lổ thủng, định hỏi tiếp, Lam Vong Cơ lại ôm eo hắn, nhảy ra ngoài khung cửa sổ, chạy ra đường.
Hắn chỉ có thể đi theo sau Lam Vong Cơ, để mặc cho y phát điên. Lam Vong Cơ ăn trộm gà, ăn trộm táo, lại khắc chữ vẽ bậy lên trên tường, còn ép hắn cũng phải khắc một đoạn mới chịu thôi, sau một loạt các hành động không thể nào hiểu nổi, Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện ra, đây không phải là những trò phá phách hồi nhỏ hắn từng làm, mà chính hắn đã kể cho Lam Vong Cơ lúc ở Vân Mộng mấy hôm trước hay sao! Nghĩ tên cổ hũ Lam Vong Cơ này, lúc nghe thì chẳng tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại nhớ thật kỹ, còn muốn làm thử một lượt hết thảy, nhưng đây đều là những chuyện xấu mình từng làm lúc rất nhỏ, Nguỵ Vô Tiện thực sự dở khóc dở cười.
Vất vả mãi hắn mới kéo được Lam Vong Cơ trở về, nhìn thấy một Hàm Quang Quân danh môn nhã sĩ đường đường, bây giờ lông gà dính đầy người, hắn nhịn không nổi phải bật cười, nên tự mình lấy nước tới, tắm rửa cho Lam Vong Cơ một phen. Nguỵ Vô Tiện cũng không biết vì cái gì, từ trước đến nay đặc biệt không chịu được khi thấy Lam Vong Cơ dơ bẩn, hắn cảm thấy Lam Vong Cơ cứ phải sạch sẽ gọn gàng, phong thanh tuế nguyệt, như thể tiên nhân thì mới được.
Đưa tay múc một gàu nước đổ từ đỉnh đầu xuống, hơi nước nghi ngút bốc lên trong thùng tắm, Lam Vong Cơ hơn nửa người ngâm trong nước, nhìn y qua màn hơi nước mờ ảo, ánh sáng trong đôi mắt nhạt màu khiến người ta rung động, những giọt nước lăn nhanh trên gương mặt như tạc từ ngọc, trượt theo đường nét hoàn mỹ của chiếc cổ nhỏ giọt xuống, tạo thành từng vòng tròn gợn sóng trên mặt nước, rõ ràng không một tiếng động, nhưng lại có âm thanh tích táp tích táp gõ vào tim Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình thực sự không thể nhìn thêm nữa, sắc đẹp quá mức dụ người, vì vậy vòng ra sau lưng y, kỳ lưng cho y. Làn da Lam Vong Cơ trắng nõn, những vết sẹo giới tiên đáng sợ càng hiện ra rõ ràng hơn, các vết sẹo phủ đầy cả tấm lưng, gần như không tìm thấy một chỗ da nào còn nguyên vẹn. Người có khả năng phạt Lam Vong Cơ ở Cô Tô Lam thị chỉ có Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, mà rốt cuộc Lam Vong Cơ đã phạm phải tội lỗi gì, mới có thể khiến thúc phụ và huynh trưởng luôn yêu thương y phải ra tay nặng như vậy, Nguỵ Vô Tiện khẽ chạm vào, sờ lên những vết sẹo đó, cực kỳ đau lòng.
Thân hình Lam Vong Cơ hơi run lên, giống như tránh né, xoay người đi, thân thể hơi chìm xuống một chút, không cho hắn nhìn. Nguỵ Vô Tiện lại nhìn thấy dấu lạc ấn hình mặt trời đó trên ngực y, chỉ cảm thấy giống như nhìn thấy chỗ riêng tư của người khác vậy, có chút xấu hổ, nên muốn lui ra, nói: "Vậy ngươi tự tắm đi".
Không ngờ Lam Vong Cơ lập tức nắm lấy cổ tay hắn, không cho hắn rời đi, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ uống say thật đáng yêu, nhưng cũng thật là khó hầu hạ, cười nói: "Hàm Quang Quân, ngươi thế này chính là không nói lý lẽ nha, không cho ta sờ lại không cho ta đi, rốt cuộc muốn thế nào đây, hử?"
Nói rồi cố ý dựa gần hơn một chút, giơ tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ.
Giọng nói Lam Vong Cơ lộ ra chút ý cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích".
Có lẽ là rượu trong bữa cơm tối quá mạnh, có lẽ là mùi đàn hương trong không khí đầy độ ẩm quá ngọt ngào, có lẽ là thân thể hắn quá nhớ Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh trống rỗng, cả người đều mơ mơ hồ hồ, hắn đưa tay xuống dưới nước, mò tới chỗ bộ phận kinh người đó của Lam Vong Cơ, giọng nói mang theo vẻ mê hoặc dụ người: "Hàm Quang Quân, ngươi đừng nói với ta, ngươi không thích ta chạm vào ngươi như thế này nhé".
Tiếp sau đó vang lên tiếng động lớn của một vật nặng rơi vào nước, cùng với tiếng phun "phì phì" khi ngâm mình trong nước xung quanh bên tai. Đến khi Nguỵ Vô Tiện nhận ra, thì hắn đã ngồi khoá chặt trên người Lam Vong Cơ, tận tình hôn Lam Vong Cơ, hắn tham lam mút mát vị ngọt trong miệng Lam Vong Cơ, hắn thèm khát, chính là cảm giác này, chỉ có Lam Vong Cơ mới có thể giải toả được.
Bọn hắn trằn trọc hôn nhau, triền miên đến mức khó mà tách rời, hoàn toàn không để ý đến chuyện hai nam tử trưởng thành cùng ngồi trong thùng tắm nhỏ, nước văng tung toé hết ra bên ngoài. Nguỵ Vô Tiện ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, hé miệng, để Lam Vong Cơ dễ dàng xâm nhập vào khoang miệng, câu lấy lưỡi hắn mà quấn quýt dây dưa, quần áo mặc trên người ướt sũng, lộ ra ra đường nét cơ thể thon gầy, hai tay Lam Vong Cơ xoa nắn từng hồi dọc theo đường cong cơ thể hắn, sờ đến nỗi thân thể hắn nóng như lửa, bộ quần áo đó khiến hắn rất là không thoải mái.
Không gian trong thùng tắm quá chật hẹp, hạn chế động tác của bọn hắn, Lam Vong Cơ không nhịn được nữa, vỗ một chưởng, phá tan tành thùng tắm, ôm Nguỵ Vô Tiện đi về phía giường ngủ, Nguỵ Vô Tiện không muốn tách khỏi y một chút nào, hai chân vòng quanh hông Lam Vong Cơ, cúi đầu tiếp tục hôn y.
Hắn để mặc Lam Vong Cơ đặt hắn lên giường, cả người bị đè dưới thân, ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn chưa bao giờ nóng bỏng như vậy, trong lòng Nguỵ Vô Tiện vô cùng vui vẻ, dán đôi môi lên, hai tay sờ soạng tấm lưng Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng chạm vào những vết sẹo của y.
Trong không khí đầy mùi hương ngọt ngào, đoá sen đỏ Nguỵ Vô Tiện này, giống như một ngọn lửa, sắp sửa thiêu trụi lý trí Lam Vong Cơ.