Người dân trong thị trấn giỏi nuôi tằm, sau giấc trưa có rất nhiều người lấy lá dâu ra phơi, lúc này vài cô nương ở bên đường, với nhiều độ tuổi khác nhau, đang ở đó phơi lá dâu. Ba người đến hỏi thăm tin tức, những lúc này tất nhiên là Nguỵ Vô Tiện ra mặt, dù sao Nguỵ Vô Tiện đối xử với phái nữ, đặc biệt là các tiểu cô nương rất là tốt, Lam Vong Cơ và Lam Niệm Tích cách ra xa một khoảng, đứng một bên đợi hắn.
Chỉ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện và các thiếu nữ kia hi hi ha ha, trò chuyện rất là vui vẻ, mặt Lam Vong Cơ không đổi sắc, khi có khi không, giẫm lên mấy viên sỏi nhỏ ven đường, nghiền qua nghiền lại.
Lam Niệm Tích nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, lại nhìn Lam Vong Cơ, trong lòng thở dài, nói: "Phụ thân, ta đi qua xem một chút".
Lam Vong Cơ gật đầu, Lam Niệm Tích chạy qua, thì thấy Nguỵ Vô Tiện đang cười rất là cao hứng, quàng vai Lam Niệm Tích, nói gì đó, Lam Niệm Tích liền hành lễ với các thiếu nữ, nhìn tình hình, là Nguỵ Vô Tiện giới thiệu Lam Niệm Tích với bọn họ.
Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ giấu diếm, đều rất hạnh phúc mà giới thiệu Lam Niệm Tích với người khác, hắn luôn nói con trai mình ưu tú thế này, phải để cho toàn thiên hạ biết đây là con trai của hắn. Về điểm này, trên mặt Lam Vong Cơ không tỏ vẻ gì, nhưng thật ra trong lòng rất vui sướng, nói cho cùng Nguỵ Vô Tiện hồi đầu, che giấu thân phận Khôn Trạch của mình, là vì cực kỳ không muốn sống như một Khôn Trạch, hiện giờ, có thể vui vẻ chấp nhận như vậy, đủ chứng tỏ hắn và đứa con đều được yêu thương.
Nói cảm ơn với các thiếu nữ xong, Lam Niệm Tích xoay người liền không nhận người thân nữa, thoát ra khỏi cánh tay của Nguỵ Vô Tiện, chạy về phía Lam Vong Cơ, "Phụ thân! Hỏi xong rồi!"
Lam Vong Cơ gật đầu, Nguỵ Vô Tiện ở phía sau cười nói với y: "Lam Trạm, hỏi rồi, trước đây bọn họ đúng thật cũng có nhìn thấy mấy tu sĩ khác đến đây, nhưng sau đó đều không thấy đâu nữa".
"Vụ việc rất kỳ lạ" Lam Vong Cơ nói.
"Đúng" Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Nhưng lượng người qua lại ở thị trấn này khá nhiều, bọn họ cũng không nhớ ai là ai, cũng không nói được là khi nào thì mấy tu sĩ đó biến mất".
Sau đó liên tục hỏi thêm vài chỗ, các câu trả lời gần như giống nhau, không có gì tiến triển, cả ba lại quay về khách điếm.
***
Hôm nay Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên rời giường trước, Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn dậy rồi, cũng định dậy theo, nhưng Nguỵ Vô Tiện đẩy y nằm trở về, nói: "Lam Trạm ngươi nằm thêm một lát đi, hôm nay ta đi lấy đồ ăn sáng, đợi một chút ta sẽ gọi thằng bé dậy qua ăn cùng".
Nhìn thấy sự hứng khởi hiếm thấy của hắn, Lam Vong Cơ tất nhiên sẽ không làm hắn mất hứng, nói: "Được".
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt mỉm cười hôn một cái lên môi y, rồi mới xuống lầu.
Chủ quán thấy hắn có một mình, hỏi hắn: "Hôm nay tại sao tiên sư lại xuống lấy? Vị kia của ngài và tiểu công tử không ở đây sao?"
"Ở chớ ở chớ" Nguỵ Vô Tiện cười cười, kêu chủ quán gói phần cơm sáng cho ba người.
Chủ quán lại hỏi: "Vị kia của ngài mỗi lần ra ngoài đều mang các ngươi theo hả? Không vất vả sao?"
Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi nói: "Vất vả muốn chết á, vì cuộc sống, không còn cách nào khác, haizz".
"Hiểu được hiểu được". Chủ quán cười rộ lên, đưa hộp cơm cho hắn. Khi Nguỵ Vô Tiện lên lầu, ánh mắt đột nhiên sắc bén, liếc nhìn chủ quán một cái, rồi mới rời đi.
Gọi Lam Niệm Tích dậy, đi vào trong phòng ăn cơm, Lam Niệm Tích bị sự dậy sớm xưa nay chưa từng thấy của hắn làm cho hoảng sợ, quên cả từ chối, vì thế ba người ngồi cùng bàn.
Nguỵ Vô Tiện hỏi nó: "Nhóc con, lần trước chủ quán có hỏi ngươi cái gì không?"
Lam Niệm Tích từ từ nuốt xuống, mới trả lời hắn: "Ăn không nói".
Nguỵ Vô Tiện bất mãn huých Lam Vong Cơ một cái, Lam Vong Cơ từ từ nuốt xuống một miếng, nói: "Bây giờ có thể nói".
Lam Niệm Tích lại nuốt xuống một miếng, nói: "Lần trước gì chứ, ta đi xuống lấy bữa ăn sáng bốn năm lần rồi, ngày nào cũng hỏi, lần nào cũng đều hỏi mấy câu đó, không phải ta đã kể với ngươi rồi sao?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "Lam Trạm, ta có một ý tưởng".
Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn một cái, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện cười nheo mắt nói: "Hay là hôm nay ngươi tự mình ra ngoài điều tra, ta và con ở nhà nghỉ ngơi".
Chậm rãi nuốt cơm xuống, Lam Vong Cơ nói: "Được".
"???" Lam Niệm Tích vẻ mặt ngơ ngẩn, "Nguỵ Vô Tiện ngươi làm cái gì vậy chứ?! Ta ra ngoài là để học tập, không phải ra ngoài để chơi với ngươi".
Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi lên mỉm cười, nói: "Gọi một tiếng cha nghe xem nào, gọi xong ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn làm gì".
"Đừng hòng". Lam Niệm Tích tức giận, nuốt miếng cơm xuống, không thèm để ý đến hắn, Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa nhận con thất bại.
Sau đó, Lam Vong Cơ một mình đi ra ngoài rồi, Nguỵ Vô Tiện cứ nằm trên giường không chịu dậy, lại ngủ bù cho buổi sáng dậy sớm. Lam Niệm Tích ở trong phòng hắn xem sách, không đi, chỉ muốn xem rốt cuộc hắn sắp làm gì, kết quả Nguỵ Vô Tiện thực sự chỉ ngủ mà thôi.
Ngủ một giấc là thẳng đến trưa luôn, Nguỵ Vô Tiện mơ màng tỉnh giấc, bụng bắt đầu réo gọi, lại sai Lam Niệm Tích đi lấy cơm trưa. Khi Lam Vong Cơ rời đi, dặn dò nó phải chăm sóc cho Nguỵ Vô Tiện, nó thực sự không ngờ rằng, mình mới ở tuổi này đã phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho thế hệ trước.
Lam Niệm Tích bất mãn nói: "Ngươi sao lại như thế chứ, một người lớn như vậy lại không thể tự lo được?"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu qua, vẫn nằm nguyên, thúc giục: "Phải phải phải, ta không thể lo liệu cuộc sống, ta rời khỏi Hàm Quang Quân là không được, nhanh lên nhanh lên. Ta đói rồi".
Thật sự, Lam Niệm Tích đã bị độ mặt dày của hắn đánh bại, đi xuống lầu, gã chủ quán nhìn thấy nó, lại hỏi: "Tiểu công tử hôm nay không ra ngoài cùng với phụ thân à? Cha ngươi đâu?"
Lam Niệm Tích hoàn toàn không muốn nhắc đến Nguỵ Vô Tiện, đáp đại một câu: "Vẫn còn nằm á".
Lại hỏi thêm vài câu, chủ quán đưa cơm trưa đã đóng gói cho Lam Niệm Tích, nó cầm mang lên lầu, đá cửa mở ra, gọi Nguỵ Vô Tiện dậy ăn cơm.
Nguỵ Vô Tiện chậm chạp đứng dậy, đi đến bên bàn, bộ dạng buồn ngủ đến sắp chết, ngáp lên ngáp xuống, Lam Niệm Tích thực sự chịu không nổi cái bộ dạng này của hắn, thở dài nói: "Ngươi còn đi nổi không đó, ngủ đến giờ vẫn còn buồn ngủ".
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa thắt lưng mình, nói: "Ngươi không hiểu, cha của ngươi rất là cực khổ đó".
Thầm nghĩ, đứa nhóc nhà ngươi thật sự không hiểu, phụ thân ngươi tối hôm qua quá sức lợi hại, cha ngươi đây là thể lực tốt, thể lực mà không tốt thì hoàn toàn không thể chơi nổi.
Lam Niệm Tích trợn mắt nhìn hắn, bày những món ăn cay Nguỵ Vô Tiện thích ngay trước mặt hắn, những món chay thì để trước mặt mình, vừa ăn vừa nói: "Ngươi ngủ đến giờ, chủ quán rất quan tâm ngươi á, liên tục hỏi ngươi thế nào".
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, "Vậy thực sự phải cám ơn hắn, nhóc con, ngươi không ăn cay sao? Ngon lắm á, ngươi thử không?"
"Không thử" Lam Niệm Tích ăn món chay, nói: "Ngươi Cô Tô chúng ta không bao giờ ăn cay, đừng nghĩ là phụ thân biết ăn, đó đều là vì phối hợp với ngươi, ngươi ..." Nói còn chưa xong, Lam Niệm Tích cảm thấy một cơn chóng mặt, gục xuống mặt bàn.
"Niệm Tích" Nguỵ Vô Tiện gọi nó một tiếng, rồi cũng mơ mơ hồ hồ ngã vật xuống bàn.
Trong lúc mê mê man man, dường như nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
"Không phải lão đại chỉ muốn bắt Khôn Trạch hay sao, tại sao lần này bắt cả đứa nhỏ?"
"Ngươi ngốc à, đứa nhỏ của Khôn Trạch có khả năng rất cao cũng trở thành Khôn Trạch, đứa nhỏ này thêm hai năm nữa cũng phân hoá, nếu là Khôn Trạch, không chỉ kiếm được nhiều tiền đâu, ngươi biết nam tử Khôn Trạch hiếm quý như thế nào không."
"Cũng đúng cũng đúng, ngươi xem hai người này, cái tên bé nhỏ xinh xắn kia, đẹp làm sao, đừng nói ta không phải là Càn Nguyên, ta cảm thấy ta cũng có thể á".
Nói rồi, cả hai cười rộ lên cực kỳ bỉ ổi, Lam Niệm Tích nghe thấy đoạn đối thoại bị doạ sợ đến tỉnh luôn, mở to mắt ra, phát hiện hai tay hai chân của mình đều bị trói lại, bị mang tới một căn phòng chưa từng thấy qua, sau đó nhìn sang Nguỵ Vô Tiện bị trói bên cạnh vẫn còn chưa tỉnh lại, trước mặt là hai tên đại thúc thô tục, thấy nó tỉnh rồi, cười lên, đôi mắt ti hí híp lại, trông lại càng thô bỉ hơn, nói: "Chà, tiểu công tử trắng trẻo này tỉnh rồi ha".
Lam Niệm Tích nhận ra bội kiếm của mình đã không còn, nói với vẻ cảnh giác: "Các ngươi là ai?"
"Này, chúng ta là ai ngươi không cần quan tâm, dù sao lát nữa ngươi sẽ phải cùng với cha của ngươi dâng lên cho lão đại".
Lam Niệm Tích lập tức hiểu rõ, số lượng Khôn Trạch rất hiếm, nam tử Khôn Trạch lại càng hiếm hơn, nhóm người này nhắm vào Nguỵ Vô Tiện, gã chủ khách điếm kia nhiều lần thăm dò tin tức về Nguỵ Vô Tiện, hoàn toàn không phải là tán gẫu và quan tâm, mà là cùng phe với bọn này, nghĩ chắc chắn đã động tay động chân vào bữa cơm trưa rồi.
Đang chịu sự khống chế của người khác, hiện giờ không thể hành động hấp tấp, hơn nữa Nguỵ Vô Tiện vẫn còn hôn mê, nó không tự tin rằng có thể mang Nguỵ Vô Tiện bỏ trốn ra ngoài, chỉ nói: "Hắn là Khôn Trạch, ta không phải, các ngươi thả ta ra đi, không cần lãng phí thời gian nuôi ta thêm hai năm đâu".
"Ha ha ha ha". Hai gã đàn ông thô bỉ cùng cười lên, một trong hai nói: "Cái tên bé nhỏ xinh xắn nhà ngươi, ngươi nói ngươi còn có thể là cái gì? Ta thấy chính là giống Khôn Trạch".
Tên kia lại nói: "Đúng vậy, đừng hòng lừa chúng ta, chúng ta cũng không có ngu".
Mặc dù ta lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng không hề yếu đuối nhé. Nó còn chưa kịp phản đối, thì hai gã kia chụm đầu vào nói mấy câu, rồi ra lệnh: "Ngươi thành thật một chút, nếu không sẽ cho các ngươi ăn khổ". Rồi đi ra ngoài, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cửa bị khoá lại.
Lam Niệm Tích suýt nữa bị bọn chúng chọc cho tức chết, bên cạnh vang lên một tràng tiếng cười khe khẽ. Thì ra Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh lại, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn chúng, không nhịn được, phải bật cười.
Lam Niệm Tích bực bội nói: "Ngươi còn cười được, bọn chúng bắt ngươi, nếu như Khôn Trạch bị rao bán, kết cục thảm như thế nào ngươi có biết không, còn cười".
"Không sợ, Lam Trạm sẽ đến cứu ta". Sau đó trên mặt nở nụ cười thật ngọt ngào, nói: "Nam tử yếu đuối như ta chỉ biết ngoan ngoãn đợi phụ thân ngươi đến cứu là tốt rồi".
Lam Niệm Tích thầm nói, còn nói Di Lăng Lão Tổ gì chứ, chưa từng thấy người này hữu dụng, nó thực sự hết sức nghi ngờ những lời đồn đại kia đều là giả, nghĩ đến lại nổi giận, nói: "Đều là tại ngươi, bọn chúng mới coi ta là Khôn Trạch".
"Ngươi còn chưa phân hoá mà, sao biết mình không phải?" Nguỵ Vô Tiện hỏi nó.
Lam Niệm Tích tràn đầy tự tin nói: "Ta ưu tú như vậy, sao có thể là Khôn Trạch".
Nguỵ Vô Tiện đả kích nó, nói: "Ta khuyên ngươi bớt nói mấy lời như thế, cha của ngươi đây hồi xưa ưu tú bao nhiêu chứ, xếp thứ tư trong bảng xếp hạng công tử thế gia, ưu tú ư, có một ngày phân hoá sẽ khiến ngươi khóc đó". Nghĩ nghĩ, lại hỏi nó: "Nè, ngươi xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng công tử thế gia vậy? Với thực lực của ngươi, chắc chắn trong ba hạng đầu chứ nhỉ? Nói nghe cái coi?"
Nghe điều này, Lam Niệm Tích đột nhiên không nói nữa, cúi thấp đầu xuống.
Nguỵ Vô Tiện không biết nó bị sao, lại hỏi một câu, Lam Niệm Tích nghiến răng, nói: "Không có trên bảng xếp hạng".
Lần này đến phiên Nguỵ Vô Tiện chết trân, Lam Niệm Tích ưu tú như vậy, theo suy luận của hắn tuyệt đối không thể thấp hơn ba người đứng đầu, sao lại không có tên trong bảng xếp hạng, lại nghe Lam Niệm Tích khẽ nói: "Trước đây mọi người không biết đến sự tồn tại của ta".
Biết thì biết Hàm Quang Quân có một đứa con, nhưng chưa có ai từng thấy qua, bảng xếp hạng công tử thế gia là sau khi đánh giá từ nhiều phương diện mới được đưa vào, Lam Niệm Tích thần bí như vậy, không có cách nào để đánh giá, đương nhiên không có trong bảng xếp hạng.
Lam Niệm Tích im lặng một hồi, sau đó Nguỵ Vô Tiện bật cười một tiếng, Lam Niệm Tích thật sự có chút tức giận, mình đang đau lòng như thế, mà người này vẫn còn tâm trạng cười, nhìn qua, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện cười với nó rất ôn hoà, nói: "Chuyện này có khó gì, không tới ba ngày, ta bảo đảm ngươi sẽ có tên trên bảng xếp hạng".
Nó luôn nghe nói, mẹ của những người khác, cha của những người khác dịu dàng thế nào, vòng tay ôm ấp ấm áp bao nhiêu, bản thân nó từ nhỏ chỉ nghe chuyện của người khác mà lớn lên trong cảm giác cô độc, đột nhiên nó cảm thấy, mẹ trong câu chuyện của người khác, có phải là cảm giác thế này hay không?
Nó quay đầu đi, che giấu chút cảm xúc hạnh phúc của mình, thấp giọng nói: "Ngươi chỉ tổi phồng ta lên thôi".
Nguỵ Vô Tiện không có phản bác, ngồi đó tự nghĩ tự thở dài: "Hàm Quang Quân còn chưa tới, lát nữa ta lại đói mất thôi".
***
Hai người bị nhốt vài canh giờ, trời đã hoàn toàn tối xuống, cả hai lại bị kéo lên một chiếc xe ngựa. Lam Niệm Tích nếu bỏ trốn một mình, có lẽ là có cơ hội, Nhưng nó lo lắng Nguỵ Vô Tiện không biết sẽ bị bắt đi đến chỗ nào, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo.
Chiếc xe chạy thẳng một đường, đi đến một khu rừng quen mắt, chính là nơi bọn hắn đến điều tra lúc ban đầu, hai người lại bị mang vào sâu trong rừng, vào trong một hang động.
Trong động treo đầy những ngọn đuốc ở hai bên, chiếu sáng rực rỡ. Cả hai bị xua vào bên trong một đoạn, không gian bên trong rất rộng lớn, có một người ngồi đó chờ bọn hắn.
"Là ngươi?" Lam Niệm Tích bất ngờ thốt lên.
Người có khuôn mặt tươi cười khúm núm đó, thật sự chính là trưởng trấn.
Nguỵ Vô Tiện dường như không hề ngạc nhiên, nói: "Ồ, cuối cùng đã gặp mặt rồi nha".
"Vị này có vẻ không ngạc nhiên ha?" Trưởng trấn hỏi hắn.
"Ừ, ta đại khái cũng đoán ra là ngươi". Nguỵ Vô Tiện thản nhiên trả lời y, lại nói: "Chỉ là không biết một con yêu quái như ngươi, bắt một con người là ta đến đây làm gì?"
Lúc này Lam Niệm Tích mới phát hiện, khắp người trưởng trấn yêu khí dày đặc, có chỗ nào giống con người đâu, "Ngươi không phải người!"
Tên trưởng trấn thu lại nụ cười, nói: "Hắn là người, ta không phải".
Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Niệm Tích: "Nè, nhóc con, kiểm tra ngươi một chút, đây là sao?"
Bây giờ người này còn có tâm trạng kiểm tra nó nữa chứ, Lam Niệm Tích cạn lời, bất quá câu hỏi này cũng không thể làm khó nó, nó nói: "Với thân thể tà tuý, tuy năng lực xuất chúng, nhưng số lượng rất ít, nhập vào cơ thể con người, chủ yếu là để sinh sản".
Nguỵ Vô Tiện cực kỳ hài lòng, "Nhóc con, năng lực học tập không tồi nha".
Tất nhiên là không tồi, nhưng chính bởi vì không tồi, nó biết đáp án rõ ràng, mới càng cảm thấy tồi tệ hơn. Con yêu quái này nhập vào thân thể một Càn Nguyên, lại bắt Nguỵ Vô Tiện về, sợ rằng chỉ có một mục đích.
Nguỵ Vô Tiện đã kết khế, Càn Nguyên có thể có nhiều Khôn Trạch trong cuộc đời, nhưng Khôn Trạch không được, cả một đời chỉ có thể có một Càn Nguyên, nếu cưỡng ép giao hợp với một Càn Nguyên khác, thân thể sẽ xuất hiện phản ứng bài xích mạnh mẽ, nếu vẫn ép buộc phải thụ thai, thì Nguỵ Vô Tiện, nhất định sẽ chết.
Trong khi nó đang suy nghĩ, con yêu quái đó đã đi đến gần Nguỵ Vô Tiện, nói: "Ta rất là phiền não mới mang được các ngươi đến đây, cũng không còn cách nào khác, Càn Nguyên bên cạnh ngươi có chút lợi hại, ta phải tốn bao nhiêu là tâm trí mới làm được".
Nói xong vươn chiếc lưỡi dài liếm liếm nước dãi chảy nhiễu nhão, đưa tay về phía Nguỵ Vô Tiện, Lam Niệm Tích không hề nghĩ ngợi chút nào, lao tới, chắn ngay trước người Nguỵ Vô Tiện, con yêu quái nhìn nó chướng mắt, túm lấy áo nó bằng một tay, nâng nó lên.
Cười một cái, tà khí toả ra xung quanh, hoàn toàn không còn trong hình dạng con người nữa, con yêu quái nói: "Tiểu công tử mặc dù lớn lên cũng không tệ, nhưng còn phải nuôi thêm hai năm nữa rồi mới nói tiếp, ngoan đi, trước hết ta ăn cha ngươi đã".
Lam Niệm Tích hoàn toàn không sợ, trừng mắt nhìn với khí thế hung hăng, "Ngươi không thể động đến hắn!"
Con yêu quái có vẻ rất là bất mãn với ánh mắt của Lam Niệm Tích, phất tay một cái, ném nó sang một bên: "Ánh mắt của đứa nhóc nhà ngươi không tệ, ta bắt đầu cảm thấy ngươi sẽ không trở thành Khôn Trạch".
Lam Niệm Tích bị ném mạnh, cả người đập xuống mặt đất, đau hết toàn thân, cố gắng nhổm người dậy một chút, còn chưa kịp mở miệng, thì nghe thấy một tiếng thở dài rõ to của Nguỵ Vô Tiện.
Nó và con yêu quái đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện không biết đã cởi bỏ dây trói từ lúc nào, một tay chống hông, một tay vén vén mấy lọn tóc trước trán, trong nháy mắt không còn cái cảm giác ca lơ phất phơ kia nữa, ánh mắt sắc bén nhìn qua khiến người ta phải hoảng sợ, hắn lạnh giọng nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy nó rất khá, cho nên, ngươi có thể đừng đụng đến con trai của ta được không?"