Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 32: Trở về thế gian đầy màu sắc (a)



"Các ngươi xem bảng xếp hạng công tử thế gia mới nhất chưa, con trai của Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ, Lam Niệm Tích, mười ba tuổi, lần đầu vào bảng đã xếp thứ hai!"

"Nghe nói bọn họ giải quyết được một vụ việc lớn, cứu rất nhiều người đó".

Sắp vào thị trấn, sẽ phải đi trên đường cái quan, thông thường trên đường cái quan cứ cách một đoạn, sẽ có một quán trà, để cho khách bộ hành dừng chân nghỉ ngơi. Chỗ này không xa cổng thành, là nơi giao nhau của các con đường từ khắp nơi, khách bộ hành qua lại khá nhiều, ngược lại khiến cho quán trà nhỏ này vô cùng náo nhiệt.

Bên trong có vài nhân sĩ tiên môn đang ba hoa khoác lác, dù sao khách tới khách đi vội vàng, mọi người không quen biết nhau, bọn họ cũng không sợ làm phiền người khác.

Một người còn trẻ tuổi, lên tiếng: "Thật là hâm mộ, những người như chúng ta, cố gắng nỗ lực cả đời, có thể chen vào hạng ba con số đã là không tồi, người ta vừa vào một cái là đứng hạng nhì".

Một người khác nói: "Hâm mộ, hâm mộ thì được chắc? Cũng không nhìn xem phụ thân người ta là ai, cha người ta là ai, phụ thân và cha người ta ra tay một cái chính là đến địa phương vô cùng nguy hiểm như thế, loại như chúng ta, vẫn là lo giữ mạng đi".

Còn có một người tuổi hơi lớn, uống một ngụm trà, rồi nói: "Lam thị Song Bích, thêm Di Lăng Lão Tổ, lứa nhỏ nhất thì xuất hiện Lam Niệm Tích, Cô Tô Lam thị hiện giờ siêu mạnh nha, Lam Khải Nhân chắc là nằm mơ cũng cười á".

Người mới hồi nãy nói phải lo giữ mạng, lại nói: "Nhưng bảng xếp hạng công tử thế gia này vốn chẳng là gì, tương lai về sau còn phải xem tiểu Lam công tử này làm thế nào.".

Thế hệ này của bọn họ, đúng thật là không thể so với thế hệ trước, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện mười bảy tuổi đã giết chết con yêu thú Đồ Lục Huyền Vũ 400 năm, Trạch Vu Quân thời niên thiếu đã thành danh với tư cách là tông chủ của Lam thị, Giang Trừng cũng hồi sinh Vân Mộng Giang thị khi tuổi còn trẻ, những điều này đều là chiến tích thực sự, thế hệ này của bọn họ, quả thật là cuộc sống không âu lo, mỗi ngày trôi qua đều tốt đẹp, vì vậy buông thả, trước sau chẳng có người nào làm được chuyện gì lớn.

Mấy người bọn họ vừa nói vừa gật gù đồng ý, đột nhiên có một giọng nói không quen biết xen vào, hỏi: "Các vị huynh đệ, mới rồi là nói Lam Niệm Tích của Cô Tô Lam thị hả?"

Xuất môn ra ngoài, lúc nói chuyện trên trời dưới đất gặp được người nói trúng đề tài hứng thú cũng không ít, ba người nhìn qua, thấy một tiểu bạch liễm (chỉ con trai trắng trẻo đẹp trai) cực kỳ xinh đẹp, cười lên mặt mày nhu hoà, nhìn thấy an toàn vô hại, trong lòng cũng không cảnh giác gì, vì vậy trả lời: "Đúng vậy".

"Bảng công tử thế gia đó, Lam Niệm Tích xếp thứ mấy vậy?" tiểu bạch liễm đó lại hỏi.

Một trong mấy người đó trả lời hắn: "Tiểu lão đệ không rành tin tức rồi, chuyện lớn như vậy, đang lan truyền xôn xao, mới vào bảng đã xếp thứ nhì!".

Tiểu bạch liễm đó nói cám ơn, sau đó cười nói: "Ba vị huynh đệ, chén trà này tại hạ mời, từ từ uống".

Ba người cũng thấy kỳ quái, trả lời một câu hỏi thôi, tiểu bạch liễm này lại hào phóng như vậy?

***

Nguỵ Vô Tiện nhanh nhẹn bước trở về, đưa túi nước cho hai cha con đang đợi hắn dưới bóng cây. Chuyện này vốn dĩ luôn là do Lam Vong Cơ làm, hoặc là cả ba người cùng đi vào quán trà để uống nước, nhưng Nguỵ Vô Tiện nói hắn muốn đi hỏi thăm vài chuyện, ngại hai người này dung mạo quá mức nổi bật, không cho bọn họ đi qua, cho nên hai người đành ở đây đợi hắn.

Nguỵ Vô Tiện cười híp mắt đập Lam Niệm Tích một cái, nói: "Đã hỏi rồi, tiểu Lam công tử ngươi đoán ngươi đứng thứ mấy hả?"

Hoá ra là hắn đi hỏi thăm chuyện này, đúng như lời Nguỵ Vô Tiện đã nói, không quá ba ngày, bảo đảm nó sẽ có tên trong bảng xếp hạng.

"Xếp thứ mấy có quan trọng gì". Uống một miếng nước, dừng một chút, lông mi nó khẽ lay động, lại hỏi: "Xếp thứ mấy vậy?"

Nguỵ Vô Tiện rất muốn ôm đứa nhóc này vào lòng để xoa xoa, tiểu tâm tư biệt nữu (thể hiện ngoài mặt khác với suy nghĩ trong lòng) này, đáng yêu y như phụ thân nó. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, cười nói: "Thứ hai đó, tiểu Lam công tử, lợi hại giống phụ thân ngươi trước đây".

"Như thế cũng là vì xét đến gia tộc cùng với phụ thân cùng với ... thể diện của ngươi. Ta rõ ràng không làm gì cả ..." Giọng nó nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cúi thấp đầu xuống.

Khi rời khỏi những người bị yêu quái giam cầm, mọi người cứ luôn miệng nói cám ơn nó, nghĩ hẳn là sau đó sự việc lan truyền ra, hiện giờ đánh giá về nó trong tiên môn rất cao. Nhưng Lam Niệm Tích tự mình biết, mấy việc đã làm đó, thật ra toàn là Nguỵ Vô Tiện cố tình tạo cơ hội cho nó, nếu không thì nó chẳng làm được việc gì.

Nguỵ Vô Tiện đi tới vỗ vỗ vai nó, nói: "Thế lực gia tộc cũng là một phần thực lực, ngươi nghĩ xem, nếu hôm đó đến yêu cầu giúp đỡ không phải là Hàm Quang Quân, thì dù biết là cứu người, nhưng muốn điều động nhiều người như vậy, nếu là một tu sĩ nhỏ vô danh không tên tuổi không bối cảnh, những người đó sẽ không phái người đi".

Điều hắn nói đúng là sự thật, trong tiên môn bách gia, cách thức hành động của những kẻ tiểu nhân nịnh bợ đó, Nguỵ Vô Tiện lại chẳng quá hiểu rõ, nếu không phải là Hàm Quang Quân danh tiếng, sự việc xảy ra sợ là không thuận lợi như vậy.

Sau đó hắn lại nói: "Nếu lo lắng người khác nói ngươi không có thực lực, hoàn toàn dựa vào bối cảnh gia tộc, vậy thì tu luyện cho tốt, có cơ hội thể hiện thì nhất định phải khiến người ta chấn động"

"Niệm Tích" Lam Vong Cơ lên tiếng gọi nó, Lam Niệm Tích ngước mắt lên nhìn qua, chỉ thấy y chậm rãi nói: "Chỉ cần tu hành đừng lơ là".

Lam Vong Cơ luôn nói rất ít, nhưng lời đã nói ra thì tuyệt đối là không thiên vị, câu nói này cũng xem như thừa nhận thực lực của nó, nó nghĩ, đúng nha, chi cần tu hành thật tốt, sau này giống như Nguỵ Vô Tiện nói, có cơ hội thì dùng thực lực, để khiến mọi người câm miệng.

Nhìn nó có vẻ đã nghĩ thông suốt, Nguỵ Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, thuận tay cầm lấy túi nước trong tay y để uống, thở ra một hơi: "Tốt rồi, các ngươi đều đã uống xong rồi, ta vì chuyện này vẫn chưa được uống đâu, khát muốn chết".

Lam Vong Cơ vỗ vỗ lưng cho hắn thuận khí, rồi đưa tay lau giọt nước trà nhiễu bên khoé miệng hắn. Lam Niệm Tích nhìn mà vẻ mặt không nói nên lời, Nguỵ Vô Tiện trong mắt phụ thân mình, thật sự là yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

***

Nói đến quê nhà của Di Lăng Lão Tổ, tất nhiên là Di Lăng rồi. Ba người đi vào thành, đường phố Di Lăng vẫn náo nhiệt như thế, mỗi lần Nguỵ Vô Tiện đi trên con phố này, cảm xúc đều không giống nhau, đời trước, là chờ đợi mỏi mòn, lần trước, là mong chờ với tâm trí hỗn loạn, lần này, không có những cảm xúc lung tung đó nữa, trong lòng chỉ có cảm giác hạnh phúc tràn đầy, bởi vì Lam Vong Cơ và đứa con đều ở đây.

Lam Niệm Tích đã lâu rồi không đến Di Lăng, trong lòng cũng có chút hưng phấn, vì vậy cũng không phản đối việc Nguỵ Vô Tiện kéo nó chạy khắp phố. Nguỵ Vô Tiện dẫn nó đi xem đủ thứ trò vui, ăn đủ các loại thức ăn ngon, còn có nhiều đồ chơi mới lạ mà nó chưa từng thấy qua.

"Nhóc con, ngươi từng ăn thứ này chưa?" Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Niệm Tích đến một quầy hàng nhỏ bán tranh vẽ đường, Lam Niệm Tích lắc lắc đầu, đã thấy qua nhưng chưa từng ăn.

"Này, hai vị công tử, muốn hình nào? Hay là muốn quay?" ông chủ nhiệt tình chào hỏi bọn hắn.

Nguỵ Vô Tiện giải thích cho nó, nếu trực tiếp vẽ hình thì mắc hơn một chút, nếu muốn quay thì trả một số tiền nhất định, quay được hình gì thì ông chủ sẽ làm hình đó, hoàn toàn do  may rủi.

"Gia quy Lam thị, không được đánh bạc" Lam Niệm Tích rất có nề nếp trả lời hắn.

Nguỵ Vô Tiện cười muốn ngốc luôn rồi, "Ha ha ha ha ha, nhóc con ha ha ha ha, lời nói của ngươi đã không còn giống phụ thân ngươi nữa, giống Lam lão đầu rồi ha ha ha ha".

Hắn cười một cách cường điệu như thế, khiến cho mặt Lam Niệm Tích đỏ bừng, xoay người định bỏ đi, Nguỵ Vô Tiện vội vàng kéo nó lại, "Xin lỗi xin lỗi, ta không cười nữa, ta mời ngươi ăn kẹo đường để bồi tội, ngươi muốn hình nào?"

Lam Niệm Tích không đi, nhưng cũng không nói gì, nó đang phân vân chọn hình gì, thì Nguỵ Vô Tiện đã mở miệng nói với ông chủ trước: "Ông chủ, vậy làm một con thỏ".

Lam Niệm Tích nhìn hắn, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Thế nào? Tại sao ta biết ngươi thích thỏ hả?" Sau đó không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, khẽ cười một chút, nói: "Phụ thân ngươi cũng thích thỏ, ta đoán đó. Này, ông chủ, làm thêm một con lừa, cái mặt xấu xí một chút".

Sau khi ông chủ làm xong, đưa con thỏ cho Lam Niệm Tích, đưa Nguỵ Vô Tiện con lừa, Nguỵ Vô Tiện lại kéo Lam Niệm Tích chạy đến một quầy hàng khác.

"Nè! Các ngươi ..." ông chủ định nói là còn chưa trả tiền đâu, thì một vị mặc bạch y đi đến quầy hàng, khí chất của vị bạch y công tử đó thật là phi phàm, khiến ông chủ quên mất định kêu cái gì, chỉ thấy y để mấy đồng tiền lên mặt quầy, nói: "Vừa rồi, hai cái kẹo đường".

Nói xong lại chậm rãi đi theo, ông chủ mới chú ý đến công tử bạch y tuấn mỹ như thế dắt theo một con lừa hoàn toàn không xứng với khí chất của y, ngược lại con lừa xấu xí đó có chút giống với con lừa ông ta vừa mới vẽ hồi nãy.

Hình con thỏ vẽ bằng đường thật dễ thương, Lam Niệm Tích có chút không nỡ cắn xuống, cuối cùng khi Nguỵ Vô Tiện muốn cắn vào cái đầu thỏ, thì nó mới vội vàng cắn một miếng. Đường vàng tan trong miệng như mật, từng sợi ngọt lịm, trước đây nó cũng đã đến Di Lăng cùng với Lam Vong Cơ, tất nhiên là nó nhìn thấy những đồ chơi này nhiều lần, nhưng chưa bao giờ mua, với tính cách của Lam Vong Cơ, bọn họ đi ngang qua con phố, thực sự chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Dường như có Nguỵ Vô Tiện, mọi thứ thực sự đã khác, một con phố đã tới tới lui lui quá nhiều lần, thế nhưng nó có thể khám phá ra một cảm giác mới mẻ, mang nó đến nhìn vào một thế giới khác.

Nghĩ như thế, có Nguỵ Vô Tiện, cũng không phải là không có một điểm tốt nào.

Đi dạo vài vòng, đã đến giờ cơm, hai bọn hắn ăn đồ ăn vặt suốt đoạn đường, cảm giác vẫn tốt, nhưng Lam Vong Cơ đi theo sau bọn hắn, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện mua được món ngon chạy tới đút y mấy miếng, thì bản thân y không chủ động ăn thứ gì, Nguỵ Vô Tiện liền nói: "Chọn một nơi ăn cơm đi, phụ thân ngươi chắc đói rồi".

Lam Niệm Tích cũng hiểu, trời đã tối rồi, quay đầu hỏi Lam Vong Cơ: "Phụ thân, vẫn đến chỗ đó phải không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, Lam Niệm Tích dẫn đầu, đưa bọn hắn đi. Nguỵ Vô Tiện sánh bước bên cạnh Lam Vong Cơ, còn nghĩ là bọn họ sắp đi đến một khách điếm mới mở nào đó chứ, sau đó nhìn thấy một tửu lầu quen thuộc.

----------------------------------------------------------

Lời tác giả:

Đừng hỏi tôi người đứng nhất trong bảng xếp hạng công tử là ai, tôi cũng không biết ha ha ha ha, tôi chỉ muốn cho đứa nhỏ một không gian để tiến bộ, tôi thiết lập bảng xếp hạng này là thả nổi, không thể thả nổi thì cũng quá là không khoa học rồi.

Đứa nhỏ âm thầm che giấu ý định muốn hỏi nhưng lại không muốn biểu hiện quá quan tâm, a a a a a a Đáng yêu chết tôi rồi.

Uông Kỷ đi theo bọn họ âm thầm trả tiền khiến ta ấm áp chết mất thôi a a a, mọi người có phát hiện ra không, thói quen đến giờ cơm chia thành hai phần xanh đỏ, đứa nhóc thật ra đã bị Uông Kỷ tiêm nhiễm.

Vẫn còn nhớ ở lần thứ hai bao vây tiễu trừ, lúc Tiện Tiện và Uông Kỷ đến Di Lăng, Uông Kỷ nói không đến tửu lầu này không, rốt cuộc đây cũng là một bổ sung cho ám chỉ đó á, lúc ấy y không muốn để Tiện Tiện biết mấy chuyện này, nguyên nhân vẫn là không muốn dùng bất kỳ cách thức nào để trói buộc Tiện Tiện, y chỉ muốn chân tâm của Tiện Tiện. Uông Kỷ thuộc loại người làm việc tốt không để lại tên, chuyện này thực sự phải cảm ơn sự giúp đỡ của Lam Đại, nếu không hai người này không biết phải đoán bao lâu nữa.