Đi đến nhà của người bị hại gần nhất, nhà họ Tôn. Trong nhà lầu cao thuỷ tạ, hoa hạnh trắng tươi đẹp thơm ngát, toà nhà này ngược lại được xây dựng khá là phong nhã, trên các hành lang dài đám hạ nhân bận rộn tới tới lui lui, gã tiểu tư (người hầu sai vặt) chạy tới dẫn đường, băng qua một con đường giữa biển hoa, dẫn bọn hắn đến tiền sảnh.
Lúc đầu Lam Niệm Tích đến đây hỏi thăm trước, Tôn lão gia thấy nó tuổi còn nhỏ, cũng không cảm thấy tin tưởng lắm, lần này trở lại thấy nó dẫn theo hai vị vừa nhìn là biết đại sư khí độ bất phàm, cho nên lại kể tỉ mỉ cho bọn hắn nghe.
Bởi vì các vụ án trước, người bị hại đều là trẻ em, quan phủ phát thông báo cho người dân Di Lăng, nhà nào có trẻ em cần phải tăng cường canh phòng, Tôn gia có một tiểu công tử 8 tuổi, nhà bọn họ cũng có điều kiện, nên tăng thêm người hộ vệ, ngày đêm tuần tra nhiều lần.
Nhưng đêm hôm đó, hộ vệ tuần tra nghe thấy trong phòng Tôn công tử truyền đến tiếng động bất thường, cho nên bao vây canh giữ ngoài cửa, bọn họ còn chưa kịp phá cửa xông vào, thì một người từ bên trong lao ra, nhanh nhẹn nhảy ngay lên nóc nhà. Đêm đó ánh trăng sáng tỏ, bọn họ đều nhìn thấy thứ đó rất rõ ràng, hai mắt trợn trừng, răng nanh dài nhọn, cười lên trên mặt đầy nếp nhăn, hai ba cú nhảy chạy mất, động tác nhanh đến mức không cách nào đuổi theo kịp.
Bọn họ nhìn lại phòng Tôn công tử, chính là tình trạng máu thịt lẫn lộn.
Lúc này Tôn phu nhân chịu không nổi, đau đớn oà khóc nức nở, "Các vị tiên sư, con trai ta mới có 8 tuổi!! Các ngươi, các ngươi nhất định phải bắt được con yêu quái đó nha!!"
Tôn lão gia nhìn thấy nàng khóc quá thương tâm, đến an ủi, không ngờ Tôn phu nhân đẩy ông ta ra, nói lớn tiếng: "Đều tại ngươi! Hôm đó cứ phải ra khỏi nhà đi xa!! Nếu chúng ta ở nhà lúc đó, sao có thể thế này được hu hu hu......"
Nói tới khúc sau rốt cuộc nàng khóc thành tiếng, Tôn lão gia kêu nha hoàn đưa phu nhân xuống, rồi lại nói với bọn hắn: "Xin lỗi, phu nhân chịu đả kích quá lớn, việc này ta cũng chỉ biết có bao nhiêu đó".
Nguỵ Vô Tiện tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi Tôn lão gia: "Con trai của ngài, bình thường đều ở nhà? Có ra ngoài không?"
Tôn lão gia nói: "Con trai ta bình thường nghịch ngợm, phu nhân ta xuất thân từ thư hương thế gia, quản con rất nghiêm khắc, cho nên chơi đùa cũng chỉ hoạt động trong nhà". Ông ta thở dài một hồi, trên mặt đầy vẻ đau thương: "Cũng vì đứa con có ý nghĩa lớn với ta như vậy, cảm thấy chỉ cần tăng cường hộ vệ sẽ an toàn, ai ngờ đâu ... haizz ..."
Hỏi xong, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trao đổi ánh mắt với nhau, Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, bọn hắn cáo từ và rời khỏi nhà họ Tôn.
Nhà họ Tôn nằm ở một nơi sầm uất, ngoài cửa chính là một con phố náo nhiệt, ngựa xe như nước, người qua kẻ lại nhộn nhịp tưng bừng, cũng không biết bên trong ai đó là trắng là đen, là chính là tà.
Lam Niệm Tích hỏi hắn: "Thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu tỏ vẻ còn chưa biết, nhìn thấy phía trước có một quầy bán kẹo hồ lô, nên kéo Lam Niệm Tích chạy tới.
Lam Niệm Tích không vui, lầu bầu: "Kêu ngươi đến trừ tuý, không phải đến ăn này kia, ngươi cái người này ...."
Không cho nó nói hết, Nguỵ Vô Tiện đã nhét một cây kẹo hồ lô vào tay nó, nói: "Tiểu Lam công tử, tà tuý phải trừ, thứ này cũng phải ăn". Nói xong lại cầm một cây, đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, sau đó Nguỵ Vô Tiện lại cười tít mắt với Lam Niệm Tích nói: "Nhìn đi, phụ thân ngươi cũng hiểu đạo lý này."
Lam Niệm Tích không muốn phản bác nữa, chỉ nói trong lòng, chỉ lúc có ngươi ở đây phụ thân mới hiểu đạo lý đó.
Nguỵ Vô Tiện cũng không quan tâm nó hiện giờ mang vẻ mặt gì nhìn chằm chằm vào mình, lại liên tiếp lấy bảy tám xiên hồ lô từ trên quầy hàng, Lam Niệm Tích không hiểu hắn muốn làm gì, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện chạy đi, Lam Vong Cơ cũng không hỏi, lẳng lặng trả tiền.
Bên con đường náo nhiệt có một khoảng không gian nhỏ, trẻ em bất kể ở đâu, cũng đều có thể tìm được nơi khiến mình vui vẻ. Vài đứa trẻ tụ tập với nhau ở đó chơi bao cát, Nguỵ Vô Tiện chạy tới, kêu bọn chúng lại: "Các vị tiểu công tử? Ăn kẹo hồ lô không?"
Mấy đứa trẻ, thấy một người lớn, tay cầm một đống kẹo hồ lô, chúng nó nhìn mà hai mắt sáng trưng, miệng đều đã muốn chảy nước miếng tới nơi. Nhưng một đứa hơi lớn tuổi trong đó, cảnh giác nói: "Mẹ ta nói không thể ăn đồ của người lạ, gần đây có người xấu ăn thịt trẻ em".
Nguỵ Vô Tiện không ngờ rằng đứa trẻ này còn có tính cảnh giác khá cao, cười nói: "Các ngươi có quen biết bá bá đó không?" Nói xong chỉ chỉ vào đại thúc bán kẹo hồ lô bên kia đường, mấy đứa nhỏ gật đầu, hắn lại nói: "Vậy thì đúng rồi, kẹo hồ lô là của bá bá đó, các ngươi đều quen biết bá bá đó, vậy thì không tính là ăn đồ của người lạ đâu".
Mấy đứa nhỏ nghe vậy, hình như cũng có lý, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ta chỉ muốn hỏi các ngươi mấy câu hỏi, các ngươi kể cho ca ca, ca ca sẽ cho các ngươi kẹo hồ lô được không?"
Mấy đứa nhỏ nghe hắn nguỵ biện, nhìn mấy xiên kẹo hồ lô đỏ đỏ kia, lớp nước đường trên bề mặt sáng lấp lánh, nuốt nuốt nước miếng, mạnh mẽ gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện chỉ vào căn nhà lớn ở phía trước, hỏi: "Đứa nhỏ nhà Tôn gia đó, các ngươi có quen không? Bình thường có chơi chung không?"
Đứa nhỏ mới hồi nãy rất cảnh giác kia trả lời hắn: "Có quen, nhưng không có chơi chung, nó đều bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài chơi".
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Một lần cũng chưa từng ra ngoài sao?"
Đứa nhỏ đó nói: "Ngược lại lúc còn nhỏ thì có mấy lần ra ngoài, nhưng mấy năm nay, mẹ nó không cho nó ra ngoài nữa". Đứa nhỏ suy nghĩ một hồi, lại nói: "Ta cũng thấy kỳ lạ, hỏi mẹ của ta, mẹ ta nói loại thiếu gia trong nhà như thế khác với chúng ta, bọn họ chơi trong nhà, còn có thể đọc sách viết chữ, tương lai có triển vọng".
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa đầu đứa nhỏ, cười nói: "Ngươi thông minh như thế, tương lai cũng sẽ có triển vọng". Sau đó lấy kẹo hồ lô trong tay chia cho mỗi đứa một cây. Rồi thong thả đi tìm Lam Vong Cơ bọn họ.
Lam Vong Cơ và Lam Niệm Tích vốn đang chờ hắn ở cách đó không xa, Nguỵ Vô Tiện quay trở lại, hỏi: "Nhóc con, cuộc sống của sáu gia đình kia ở mức nào? Đều có tiền như vậy à?"
Lam Niệm Tích nói: "Cũng không phải, có nhà có tiền cũng có nhà bình thường. Sao vậy?"
Lam Vong Cơ cũng hỏi hắn: "Nguỵ Anh, có manh mối sao?"
"Ta chợt nhớ đến một truyền thuyết mà mẹ ta kể cho ta nghe khi ta còn rất nhỏ ..." Nguỵ Vô Tiện tỉ mỉ kể lại cho bọn họ nghe.
***
Chuyện lúc nhỏ Nguỵ Vô Tiện không nhớ rõ được nhiều, chỉ nhớ vài chuyện linh tinh vụn vặt. Cha mẹ mang hắn đi khắp nơi săn đêm, cũng rất bận rộn, buổi tối hiếm khi có thời gian dành cho hắn, vì vậy thỉnh thoảng có lúc thời gian rảnh rỗi vào buổi tối, mẫu thân hắn sẽ kể cho hắn nghe chuyện xưa trước khi ngủ, hắn rất thích nghe, cho nên mới nhớ rõ.
"A Anh, nương kể cho con nghe một chuyện". Hắn vẫn nhớ rõ bàn tay dịu dàng của mẫu thân nhẹ nhàng xoa lên đầu hắn, giọng nói mềm mại, chậm rãi kể cho hắn: "Truyền thuyết kể rằng có một lão bà bà, sống một mình trên núi sâu, lão bà bà có năng lực đặc biệt, có thể biến thành hình dạng cha mẹ của trẻ con, khi cha mẹ của đám trẻ con không có ở nhà, thì sẽ hoá thành cha mẹ của bọn chúng, đến ở cùng trong nhà với bọn chúng". Phụ thân ngồi bên cạnh, hiền hoà mỉm cười, tay mẫu thân nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn, đó là khoảnh khắc mà khi còn nhỏ hắn đặc biệt cảm thấy hạnh phúc.
Mẫu thân khẽ cười, tiếp tục kể: "Lúc đứa nhỏ lơ là cảnh giác, lão bà bà sẽ hiện nguyên hình, lộ ra răng nanh móng vuốt, xé xác thân thể đứa nhỏ, ăn thịt bọn chúng".
"Chuyện kể trước khi ngủ của nhà nào mà kinh khiếp như vậy chứ hả a a a a??!!" Lam Niệm Tích không nhịn được, hét toáng lên, hiện giờ không chỉ người cha này của nó, mà ngay cả bà ngoại của nó, nó cũng đều hoài nghi không biết là kiểu người gì.
Nguỵ Vô Tiện chậc lưỡi một tiếng, bất mãn nói: "Nhóc con, ngươi đừng làm gián đoạn hồi ức ấm áp của ta chớ, trọng điểm là câu chuyện xưa này, không cảm thấy rất giống với vụ án lần này hay sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Đúng thật, nếu là như vậy, kết giới then cửa cũng vô dụng".
Lam Niệm Tích nghĩ một hồi, hỏi: "Cho nên có nghĩa là yêu quái đó, biến thành hình dạng cha mẹ của đứa bé, lừa đứa bé mở cửa từ bên trong, sau đó ăn thịt bọn chúng?"
"Có thể là vậy, bất quá đây cũng là truyền thuyết ta nghe được lúc còn nhỏ, chưa từng gặp qua loại tà tuý như thế". Nghĩ một chút, hắn lại nói: "Các ngươi chưa nghe chuyện này à? Lam Khải Nhân không kể cho các ngươi nghe sao?"
Lam Niệm Tích trợn mắt: "Không có trưởng bối nhà nào kể cho trẻ em nghe loại chuyện này trước khi đi ngủ đâu nhé. Còn có yêu tà mà Lam gia chúng ta không biết sao? Sợ là mẹ của ngươi ngại ngươi buồn chán quá, nên bịa chuyện lừa ngươi thôi".
Nguỵ Vô Tiện nhìn hai cha con nhà này, Lam Vong Cơ và mẫu thân của y gặp thì ít xa thì nhiều, tuổi rất nhỏ đã không còn mẹ, Lam Niệm Tích càng là không có mẹ từ nhỏ, cho nên không được nghe những câu chuyện xưa ấm áp trước khi ngủ từ mẫu thân cũng là điều bình thường, hắn nhìn và cảm thấy bọn họ thật đáng thương. Vì vậy vẻ mặt tỏ ra thông cảm nói: "Lam Trạm, Niệm Tích, ta hiểu, sau này việc kể chuyện xưa trước khi ngủ cứ giao cho ta".
Lam Niệm Tích còn muốn phản đối "Ngươi hiểu cái rắm á". Đã thấy Lam Vong Cơ gật đầu "Ừm" một tiếng. Một câu của nó bị mắc kẹt trong họng không nói ra được, ??? Phụ thân muốn nghe chuyện xưa? Thiệt luôn?
Tưởng tượng đến hình ảnh sau đó Lam Niệm Tích cảm thấy kinh hãi, không dám bàn sâu thêm, chuyển đề tài: "Vậy bây giờ chúng ta điều tra cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi nói đi đâu điều tra?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Học đường".
"Ồ, vẫn là Hàm Quang Quân lợi hại nha". Nói xong cười tít mắt dán người qua.
Lam Niệm Tích đứng đó, nhìn hai người này, gần nhau dính vào nhau cùng bước đi, nó chạy theo, hỏi: "Tại sao là học đường thế?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn nó một cái, nói: "Tiểu Lam công tử, ngươi thấy ta và phụ thân ngươi trong tình huống này, sao ngươi còn không biết xấu hổ chạy đến hỏi chuyện chứ?"
Lam Niệm Tích vẻ mặt ngơ ngác, nói: "Vậy ngươi không thể đi đàng hoàng hả?"
Nguỵ Vô Tiện lại dán vào người Lam Vong Cơ, chỉ nói: "Ngươi không hiểu, đây là tình thú".
Ờ, nó không hiểu, thầm nghĩ, các ngươi toàn coi ta như vật trang trí, ta không muốn hiểu.
***
Thanh Nhai học đường, là học đường tốt nhất ở Di Lăng. Ba người vào cửa tham quan, giữa sân trồng một cây tùng rất lớn, sau đó đi vào trong là các phòng học cho mỗi cấp lớp, từ đây tuy không nhìn thấy tình hình bên trong phòng học, nhưng tiếng đọc sách đã vang đến, nghe thấy đám học trò lanh lảnh đọc chi hồ giả dã (kiểu a b c này nọ), cũng không có nhiều hăng hái lắm.
Người đón tiếp bọn hắn đi tham quan là một nam tử còn trẻ tuổi, phụ trách việc chiêu sinh, nhìn diện mạo xuất sắc của ba người, cộng thêm khí chất phi phàm của Lam Vong Cơ, vừa nhìn là biết người có tiền, đầy mặt tươi cười giới thiệu với bọn hắn: "Hai vị công tử, chúng ta ở đây chia cấp giảng dạy. Năm đến mười tuổi là sơ cấp, mười một đến mười lăm tuổi là trung cấp, mười lăm tuổi trở lên là cao cấp". Sau đó nhìn nhìn Lam Niệm Tích, nói: "Tiểu công tử mấy tuổi? Muốn vào trung cấp đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói: "Không giấu công tử, con trai ta lúc nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, chưa từng học một cách có hệ thống, có thể để nó bắt đầu học từ sơ cấp trước được không?"
"Yếu đuối nhiều bệnh?" Nam tử đó nhìn Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích là người luyện võ thân hình rất tốt, chỗ nào mang dáng vẻ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh ra sức nháy mắt với nó.
Lam Niệm Tích hiểu ý, lập tức ôm ngực, "khụ khụ khụ khụ .." ho khan một trận, sau đó thở hổn hển, nói: "Bệnh mãn tính, công tử đừng để ý".
Nam tử đó cười cười: "Không sao, vậy thì bắt đầu từ sơ cấp, cũng có thể, cũng có thể".
Nguỵ Vô Tiện nhướng nhướng mày với Lam Niệm Tích: Không tồi nha nhóc con, kỹ năng diễn xuất khá đấy.
Lam Niệm Tích đáp lại: Là đương nhiên.
Nam tử đó lại nói: "Bên trong tiên sinh đang giảng bài, nhiều người vào sợ không tiện lắm, hay là ta dẫn tiểu công tử đi xem thử?"
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tỏ ý hiểu được, Lam Niệm Tích liền đi theo nam tử đó.
Gió thổi, lá cây kêu xào xạc, thời tiết oi bức, khiến quần áo hơi dính vào người, Nguỵ Vô Tiện kéo kéo cổ áo, để gió thổi vào, thật là mát mẻ, "Đã vào thu rồi, Di Lăng vẫn còn nóng như thế".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, rồi đi đến trước người hắn, kéo cổ áo hắn che kín lại, so với hồi nãy càng kín hơn.
"Lam Trạm, nóng ..." nghĩ lại, không nói tiếp, nắm lấy tay người nọ ở trước ngực, không cho đi, cười nói: "Hàm Quang Quân, có gan làm, thì đừng xấu hổ chứ".
Ngực Nguỵ Vô Tiện toàn là những dấu vết rải rác do Lam Vong Cơ để lại, vừa nãy hắn kéo vạt áo ra, tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Lam Vong Cơ lúc làm thì không chút lưu tình, nhưng sau đó lại có chút không dám xem, tính chiếm hữu của Càn Nguyên rất mạnh, càng không muốn cho người khác nhìn một chút gì, cho nên mới che kín lại cho hắn.
"Không có".
Lam Vong Cơ phủ nhận, Nguỵ Vô Tiện lại muốn giở trò xấu, cố ý dựa qua một chút, thấp giọng nói: "Đừng kéo áo chặt như thế, Lam nhị ca ca, điểm nhỏ trước ngực ta đều bị ngươi chơi hỏng rồi, giờ cọ sát vào quần áo, đau."
Quả nhiên nhìn thấy hình ảnh mà hắn mong đợi, Lam Vong Cơ xấu hổ đỏ cả tai, thật lâu sau mới nói: "Không biết xấu hổ".
"Nè, sao lại là ta không biết xấu hổ" Hắn làm ra vẻ uỷ khuất nói: "Ngươi lúc cắn, lúc mút sao không nói xấu hổ".
Loại câu nói phóng đãng này Lam Vong Cơ quả thật không thể nghe tiếp, nhịn không được nữa, cào nhẹ một cái qua chỗ nổi lên trên ngực hắn, làm cho cả người Nguỵ Vô Tiện run rẩy, lập tức đổi chủ đề: "Đừng, Hàm Quang Quân, đừng ...."
Thấy hắn mềm nhũn phục tùng, tay kia của Lam Vong Cơ cũng di chuyển đến phía bên kia của hắn, hai tay trước ngực hắn, dùng ngón cái gãi nhẹ lên hai chỗ nhô lên đó.
Hai chỗ đó thật sự vẫn còn đau, lúc trước trên giường, vừa kéo vừa giật hai đầu vú của hắn còn chưa đủ, Lam Vong Cơ còn thô bạo cắn lên quầng vú hắn, làm đến nỗi để lại dấu răng, hàm răng ngậm lấy đầu vú hắn không rời, gặm tới gặm lui. Trước ngực hắn vốn đã mẫn cảm, bị đối xử thô bạo như vậy, đau chịu không nổi, cả núm vú đều bị sung huyết, trở nên vừa to vừa sưng, vừa chạm vào liền kích thích khiến toàn thân phát run, Nguỵ Vô Tiện khóc lóc van xin, y vẫn không bằng lòng buông tha cho hai điểm nhỏ đáng thương đó, cứ ngậm trong miệng ra sức mút lấy.
Trước đây Nguỵ Vô Tiện cho đứa nhỏ bú sữa, đứa nhỏ háu ăn cũng không mút một cách quá đáng như Lam Vong Cơ. Hắn thở hổn hển ra luồng khí nóng, cầu xin y, "Đừng mà, Nhị ca ca, bây giờ không có sữa, sau này có lại cho ngươi mút, ha?"
Lam Vong Cơ nghe xong, càng hăng hái hơn, ra sức mút lấy, trong miệng ẩm ướt, mút phát ra tiếng "chùn chụt", cho đến khi quầng vú bị mút ra hết, kẹp giữa hai hàm răng mà nhay cắn, động tác dưới thân không ngừng, liên tiếp tấn công vào bên trong, trên dưới cùng lúc bị chơi đùa tận lực, khiến hắn đạt tới đỉnh cao sung sướng. Sau đó hắn bị làm đến ý thức mơ hồ, dù sao cũng là Lam Vong Cơ lên lên xuống xuống, trong trong ngoài ngoài chơi hắn một trận, cuối cùng là hiện giờ đầu vú còn sưng, bị vải áo cọ sát là hơi hơi đau.
Hắn đã cố hết sức chịu đựng, bây giờ lại bị Lam Vong Cơ giày vò mấy cái, cảm giác kỳ dị trong thân thể gợn lên rõ ràng, "Ưm! Lam, Lam Trạm, đừng, đang ở bên ngoài mà! A ... trở về, trở về lại ... á ..."
Lam Vong Cơ cũng chỉ muốn trừng phạt hắn một chút vì những lời nói bậy bạ của hắn, nên lập tức buông tha cho hắn, chân Nguỵ Vô Tiện đều đã hơi nhũn ra, thuận thế dựa vào vòng tay y, trừng mắt liếc qua, "Hàm Quang Quân bắt nạt người khác, thật là hư hỏng từ trong xương cốt hư đi. Chỗ nào giống như 15 tuổi đã bắt đầu thích ta đâu, ngươi không phải là dỗ cho ta vui đó chứ?"
Gió lại nổi lên, những chiếc lá lượn vòng rơi xuống. Đột nhiên Lam Vong Cơ lại nhớ đến thời niên thiếu, y nhìn cây rung lá rụng ngoài cửa sổ, chàng thiếu niên với đôi mắt lanh lợi cứ ngang nhiên xông vào, kiên quyết nhét hai con thỏ cho y.
Chàng thiếu niên vẻ ngoài đầy sức sống, cười lên thật ngông cuồng, hương sen thơm ngát, không thể nào quên.
Con thỏ trong tay mềm mại, đáng yêu, nhưng không bằng một nửa chàng thiếu niên.
Lam Vong Cơ đỡ lấy eo hắn, để hắn dựa vào một cách vững vàng, phủi chiếc lá rơi trên trán hắn, ánh mắt nhu tình như nước nhìn hắn, nói: "Không phải"
Khi Lam Niệm Tích và nam tử kia quay trở lại, từ xa đã nhìn thấy hai người dính lấy nhau dưới gốc cây, khẽ nói mấy câu gì đó, sau đó Nguỵ Vô Tiện cười lên, cười xong lại dựa qua nói mấy câu, Lam Vong Cơ chỉ gật đầu, rồi lại gật đầu.
Mạt ngạch tung bay theo mái tóc, quấn quýt nhau trong gió, Lam Niệm Tích nhìn đến nỗi thoáng thất thần. Nó nghĩ, sau này phụ thân chắc sẽ không lộ ra dáng vẻ vô cùng thống khổ khi nhìn thấy ao sen đỏ, trên cây cầu đá ngày ấy nữa đâu.
Nam tử kia cười nói: "Phụ thân và cha của tiểu công tử, cảm tình thật tốt nha".
Lam Niệm Tích nhìn hắn một cái, mang theo chút xíu vẻ kiêu ngạo, nói: "Là tất nhiên".