Nửa đêm, trong Tĩnh Thất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thi thoảng có một vài âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập đã là chuyện quá bình thường.
"Á ... Lam, Lam Trạm ... Thả ta ra ..."
Lam Vong Cơ phủ người xuống, ôm lấy hắn từ phía sau, khẽ hôn vào bên tai hắn, nói: "Hửm?"
Lần nào chất giọng vừa trầm thấp vừa từ tính, lại mang theo chút hơi thở hổn hển này, cũng đều khiến Nguỵ Vô Tiện nghe mà tâm trí run rẩy, bụng dưới bất giác siết chặt. Lam Vong Cơ không ngừng động tác trong cơ thể hắn, tấn công vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện run lên, "Ưm ..." bị kích thích đến nỗi nước mắt ứa ra, lại lên tiếng cầu xin, "Lam Trạm ... Á! Tha cho ta ..."
Lam Vong Cơ nắm lấy cằm hắn, buộc hắn phải quay đầu lại, hôn lên má hắn, hôn đi những giọt nước mắt, lại thấp giọng nói: "Không phải ngươi nói muốn hay sao?"
Nghe xong, Nguỵ Vô Tiện lại co rút một cái, hối hận, hiện giờ hắn chỉ có hối hận, đều là tự mình giở trò trêu chọc.
***
Ánh nến lay động trong đèn lồng, Lam Vong Cơ ở bên án kỷ sửa các bài bút ký săn đêm, Nguỵ Vô Tiện dựa một bên, ăn chút đồ ăn vặt, ánh sáng của ngọn đèn hơi pha chút màu vàng, làm cho cả một vùng không gian trong phòng trở nên nhu hoà, tĩnh mịch và đẹp đẽ.
Sự yên tĩnh đó, khiến cho Nguỵ Vô Tiện có chút buồn ngủ, ngáp một cái rõ to.
Lam Vong Cơ ngừng bút, ngước mắt lên nhìn sang, "Nguỵ Anh, có khó chịu không?"
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nghe không hiểu tại sao y lại hỏi như thế, lên tiếng thắc mắc.
"Thấy ngươi gần đây, buồn ngủ nhiều".
Sau khi nghe Lam Vong Cơ nói vậy, mới nghĩ tới, đúng thật, gần đây hắn thường dễ buồn ngủ, lúc đầu mình vẫn còn chọc phá người này, hiện giờ đã bắt đầu ngáp rồi, vì thế mỉm cười, nói: "Ta không sao đâu". Sợ y lo lắng, lại nói thêm một câu, "Ta gần đây còn rất thèm ăn nữa đó, còn lên cân một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì, có lẽ do vào mùa đông rồi, ta lại lười biếng hơn, dễ ngủ hơn".
Vẫn chưa yên tâm, Lam Vong Cơ nói: "Nếu có việc gì, nhất định phải nói với ta".
Nghe vậy trong lòng Nguỵ Vô Tiện ấm áp, thân hình nghiêng qua, hôn "bẹp" một cái rất to lên mặt Lam Vong Cơ, sau đó cười nói: "Ta biết rồi".
Lam Vong Cơ đặt bút xuống, ôm người vào trong lòng, tay sờ soạng ở vùng eo hắn một hồi. Nguỵ Vô Tiện cười lên, hỏi y: "Hàm Quang Quân không sửa bút ký nữa sao?"
Thấp giọng nói, "Không gấp". Dừng một chút, lại nói: "Ngày mai lại sửa tiếp cũng được".
Nói xong cúi đầu, vừa định hôn lên, ngờ đâu Nguỵ Vô Tiện nhanh nhẹn trượt xuống xoay người, tuột ra khỏi vòng tay của y, ngồi ngay ngắn bên cạnh y, Lam Vong Cơ sững người, nhìn sang, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện mặt đầy nghiêm túc, nói: "Vậy ta muốn thương lượng với Hàm Quang Quân".
Ngày mai là sinh nhật của Lam Niệm Tích, Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ tổ chức gia yến. Thật ra đây không phải là ngày sinh nhật chân chính của Lam Niệm Tích, vì lúc đó Lam Vong Cơ mang nó về, cũng không biết ngày cụ thể, nhưng lại không thể uỷ khuất đứa nhỏ, nên lấy ngày Lam Niệm Tích nhập vào gia phả để làm ngày sinh nhật.
Ngày Lam Niệm Tích nhập gia phả, cách sau ngày nó được mang về Lam gia khá lâu, bởi vì Lam Khải Nhân, một người có thể nói là càng quy củ nề nếp hơn Lam Vong Cơ, nhất định phải chọn một ngày tốt. Lúc đăng ký hợp tịch (kiểu giống như nhập hộ khẩu) cho Nguỵ Vô Tiện, mặc dù bản thân Nguỵ Vô Tiện không quan tâm, rất thờ ơ, mấy chuyện lễ nghi phiền phức hoàn toàn không muốn làm, nhưng Lam Khải Nhân đã tự tay chọn đi chọn lại cho hắn ngày hợp tịch này, khiến hắn cảm giác mình rất được coi trọng, vẫn chưa quen được.
Vì vậy cho dù Nguỵ Vô Tiện đã trở lại, ngày sinh nhật thật sự của Lam Niệm Tích đã biết, nhưng bữa gia yến sinh nhật này đã tổ chức mười năm rồi, Nguỵ Vô Tiện nói, không cần thay đổi, sau này cứ tiếp tục tổ chức như vậy, cũng sẽ không lãng phí một ngày tốt đẹp như thế, vào ngày sinh nhật chân chính bọn họ lại tổ chức cho con trai một lễ kỷ niệm nho nhỏ khác.
Bởi vì có gia yến, nhất định phải dậy sớm, cho nên tối nay không thể quá mệt mỏi, Nguỵ Vô Tiện nói như vậy, Lam Vong Cơ rũ mắt, gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Y cũng biết mỗi lần đều rất o ép Nguỵ Vô Tiện, thường làm đến nỗi qua hôm sau không thể xuống giường, Lam Vong Cơ tự mình kiểm điểm, lại nói: "Vậy thì, đi ngủ thôi".
"Nè, đợi đợi đợi đợi" Nguỵ Vô Tiện kéo giữ Lam Vong Cơ đang định đứng dậy lại, nói: "Ý ta không phải như thế, bởi vậy mới muốn thương lượng với ngươi không phải sao? Hàm Quang Quân ngươi kiên nhẫn một chút được không".
Lam Vong Cơ lại ngồi xuống, không hiểu ý hắn là gì, đợi hắn nói tiếp.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, ta cảm thấy rất không công bằng". Sau đó dán sát qua, ghé vào tai của người nọ tiếp tục nói: "Lần nào Hàm Quang Quân cũng đều làm cho ta tiết ra nhiều lần như vậy, thì ngươi mới xuất ra một lần, ta quá mệt mỏi, ta phản đối! Chúng ta cần phải công bằng, một lần đổi một lần". Nói xong, gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, nói, "Ha?"
Nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia, cười một cách xấu xa, Lam Vong Cơ mới biết ra người này lại trêu chọc y, "Ủa? Hàm Quang Quân sao tai ngươi không đỏ nữa, tiến bộ rồi ta!". Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, ném người nọ lên trên giường.
Sau đó đi tới thô bạo lột bỏ quần áo của hắn, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng chỉ còn nửa mặc nửa không, nhưng hắn không sợ một chút nào, ra sức cười cợt, vẫn muốn tiếp tục giở trò xấu nói: "Ha ha ha Hàm Quang Quân, gia quy Lam gia không cho dùng sức mạnh bắt nạt người khác nha, ngươi phải đối xử với ta công bằng".
"Được"
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, không hiểu được ý của Lam Vong Cơ, chỉ thấy Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch, không biết vì sao trong lòng hắn có chút hoảng hốt không thể giải thích, "Hàm, Hàm Quang Quân?"
***
Sau đó chính là rơi vào tình huống hiện giờ.
Lam Vong Cơ từ phía sau ôm hắn, bế hắn lên, để hai chân hắn khép chặt quỳ trước mặt y, phía sau vẫn ra vào trong cơ thể hắn không ngừng, tư thế này tiến vào rất sâu, huyệt khẩu càng siết chặt, làm đến mức Nguỵ Vô Tiện cảm thấy vách ruột bị Lam Vong Cơ nhét vào rất trướng, rất căng, cảm giác có vật lạ xâm nhập càng mãnh liệt hơn bình thường.
Nghiền qua điểm mẫn cảm bên trong, Nguỵ Vô Tiện bị kích thích đến nỗi ngửa cổ. Lam Vong Cơ đưa lòng bàn tay đến hai điểm đứng thẳng trước ngực, y cực kỳ thích chơi đùa hạt đậu nhỏ này, nhéo rồi xoa nắn trong tay, những ngón tay có lớp chai mỏng đè lên đầu vú ma sát, quét qua từng trận, khiến Nguỵ Vô Tiện run rẩy hết đợt này đến đợt khác.
Một luồng điện chạy xuống vùng bụng dưới, tính khí giữa chân ngẩng cao đầu, vừa trướng vừa cứng, gân xanh nổi lên, sớm đã bên bờ bùng nổ, nhưng trên dương vật đáng thương bị sợi mạt ngạch vân văn trắng tinh cột mấy vòng ở ngay gốc, muốn tiết mà không thể được.
"Á! A! A ..." tính khí đỏ tím bị kích thích đến sưng phồng, sợi mạt ngạch đó càng thấy siết chặt hơn, liên tục bị tấn công vào chỗ thịt nhạy cảm, chỗ cột khiến hắn rất đau, tay lại bị quấn trong lòng người nọ, không thể nhúc nhích, thậm chí sờ soạng an ủi nó cũng không thể làm, chỉ đành để nó một mình đứng run rẩy ở phía trước thân mình.
Nguỵ Vô Tiện khó chịu bắt đầu vặn vẹo cơ thể, nhưng vừa cử động, cự vật trong hậu huyệt dường như bất mãn, lại đỉnh vào trong, giữa hai người không có chút khoảng cách nào, dán sát vào nhau, thậm chí túi nang cũng ước gì có thể nhét vào cùng.
Lam Vong Cơ sát phạt bên trong cơ thể hắn, tay thì lôi kéo đầu vú hắn, hôn lên gáy hắn, làn da sau cổ nóng hổi, toả ra mùi thơm ngọt ngào, Lam Vong Cơ vô cùng lưu luyến, chóp mũi chạm nhẹ, hạ xuống từng nụ hôn dày đặc nhỏ vụn.
Nguỵ Vô Tiện bị làm đến mức run rẩy kịch liệt trong vòng tay y, cảm giác kỳ lạ trong thân thể chạy tán loạn, hơi thở bị mắc kẹt không thể thở ra được, thật sự bị ép đến không còn cách nào, run run rẩy rẩy bật khóc, "Hàm Quang Quân, Lam Trạm, Lam nhị ca ca, thả ta đi mà ... Á!"
Lại một lần đỉnh thật sâu nữa, trực tiếp đánh vào cung khang của hắn, khiến Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến hồn siêu phách lạc, dương vật bên bờ bùng nổ, cứ bị chặn lại ở đó, bụng dưới căng tức khó chịu, kích thích đến phát đau, thật sự không còn cách nào, đành khóc lóc cầu xin, "Lam Trạm, phu, phu quân! Thả ta đi!!! Ưm ..." Lam Vong Cơ đâm tới cung khang của hắn, thô bạo khuấy động bên trong, không biết đâm tới chỗ nào đó, đột nhiên một cảm giác mãnh liệt, đau đến mức hắn trực tiếp thét lên, "Á!! Đau! Phu quân! Ta đau!". Nước mắt lăn xuống hai bên má, rơi lên cánh tay Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thật sự đau, mặt mày bắt đầu trắng bệch, "Đau quá à! Lam, Lam Trạm!"
Hậu huyệt co thắt dữ dội, thành ruột ấm áp hút chặt lấy dương vật của Lam Vong Cơ, thân thể Nguỵ Vô Tiện trong vòng tay hắn cứng đờ, Lam Vong Cơ hoảng sợ, hơi rút ra, không dám xông vào bừa bãi nữa. Đưa tay tháo mạt ngạch cho hắn, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đang khóc tu tu, Lam Vong Cơ một tay kéo mặt hắn qua, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn để an ủi, một tay đưa xuống giữa chân hắn vuốt ve lên xuống, động tác trong cơ thể hắn trở nên nhẹ nhàng dịu dàng, chậm rãi ra vào chỗ khe mông.
Nguỵ Vô Tiện bị ép phải nhịn quá lâu, chưa tới mấy cái vuốt ve đã bắn ra trong tay Lam Vong Cơ, bạch trọc phun ra tung toé, bắn ra thành một vệt dấu tích cao cao, đột nhiên phát tiết hết những gì tích trữ, thân thể Nguỵ Vô Tiện sau đó mềm nhũn, vẫn còn chưa bình tĩnh lại, liên tục run rẩy, từng giọt dịch thể còn sót lại nhỏ giọt xuống. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve hắn từ gốc đến túi nang, để hắn từ từ dịu xuống từ dư âm của cơn khoái cảm mãnh liệt đó.
Vật trong cơ thể hắn cũng bên bờ bùng nổ, Lam Vong Cơ sợ hắn đau, không dám vào sâu nữa, chỉ ở bên ngoài cung khẩu, ma sát vào vách ruột non mềm. Phía trước Nguỵ Vô Tiện đã hoàn toàn phóng thích, hậu huyệt co thắt chặt chẽ, tư thế này chặt hơn bình thường rất nhiều, hút lấy cự vật sưng to của Lam Vong Cơ vào sâu bên trong, Lam Vong Cơ khẽ thở hổn hển, dòng dung dịch nóng bỏng bắn vào trong cơ thể hắn.
Hai người đều đã phát tiết ra, Lam Vong Cơ không dám tạo thành kết, ôm người nọ nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Nguỵ Vô Tiện, hỏi hắn: "Còn đau không?"
Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn nằm trong lòng y, lắc lắc đầu, vẫn còn hơi nghẹn ngào nói: "Không sao, chỉ là mới hồi nãy, chắc do tư thế này có vấn đề, bây giờ tốt rồi". Lát sau, hắn lại nói: "Lam Trạm, ngày mai ngươi nhất định phải kéo ta dậy, nhất định nhất định nha".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Vẫn chưa yên tâm, tay vỗ vỗ hắn, Nguỵ Vô Tiện thích cảm giác này muốn chết, hai chân quấn lên, quặp lấy đùi Lam Vong Cơ, cọ cọ vào y một hồi, bạch trọc trộn lẫn với dịch trong suốt từ trong hậu huyệt chảy ra ngoài theo động tác của hắn, làm cho đùi Lam Vong Cơ dính nhớp một mảng.
"Đừng nháo" Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, lên tiếng giáo huấn.
Nguỵ Vô Tiện cười "Hi hi" hai ba tiếng, chân cũng không ngừng cọ, cọ một cách hăng hái, "Ta không nháo". Nói xong đưa tay xuống giữa hai chân Lam Vong Cơ, nắm lấy thứ có kích thước kinh người kia sờ soạng tới lui, chớp chớp mắt, nói: "Sao hả, phu quân dùng thứ này trừng phạt ta ư!"
Đối phó với Nguỵ Vô Tiện cái người này, Lam Vong Cơ lật người đè hắn ở dưới thân, sờ xuống tiểu huyệt của hắn, chỗ đó vẫn chưa khép lại, liên tục chảy dịch ra, y nhẹ nhàng xoa xoa, môi dán lên môi Nguỵ Vô Tiện, hôn một cái, hỏi hắn: "Thật sự không việc gì?"
Người này, một lần ức hiếp hắn đến chết, lại một lần khiến hắn ấm lòng muốn chết, Nguỵ Vô Tiện thật sự cảm thấy không có cách nào gây khó dễ cho Lam Vong Cơ, hai tay vòng qua cổ, kéo y lại thật gần. Trận tình sự hồi nãy, lúc bị trói rất là khó chịu, nhưng vào khoảnh khắc tháo dây ra phóng thích đó, thật sự cũng rất là sảng khoái, khoái cảm tuyệt hơn bình thường gấp nhiều lần, đến nỗi cho tới bây giờ hắn vẫn có cảm giác không đủ, vẫn còn có chút xuân tình gợn sóng.
Hắn thở hổn hển ra luồng hơi nóng, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm liếm khoé môi, nũng nịu nói: "Ngươi hôn ta đi, hôn ta thì sẽ không có việc gì, ha? Phu quân, lại thêm một lần nữa, phu quân, dùng côn thịt to lớn này của ngươi với ta ..."
Thấy người này lại lên cơn phóng túng rồi, vì vậy chặn đôi môi hắn lại, Lam Vong Cơ rất nghe lời, dùng cái thứ mà Nguỵ Vô Tiện mong chờ, tiếp tục hung hăng trừng phạt hắn.