Đầu hè, Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy vẫn chưa đến thời kỳ oi bức, nhưng tiếng gọi của chim chóc côn trùng cũng dần dần rõ hơn. Một nhóm thiếu niên mặc bạch y, tập hợp ở giáo trường để luyện kiếm, vì gia quy nghiêm ngặt, nên rất ít cuộc trò chuyện, chỉ có tiếng binh khí giao nhau truyền ra.
Nhưng lại có tiếng người cười khẽ: "Nè Lam Cảnh Nghi, chiêu vừa rồi ngươi làm sai rồi phải không, ngươi thế này ta thấy ngay cả một con heo rừng cũng không giết được, còn muốn hàng yêu cái gì?
Giọng nói đó hoạt bát nhanh nhẹn, mang theo ý cười, không cần nhìn cũng biết là ai, Lam Cảnh Nghi trực tiếp đáp trả: "Nguỵ tiền bối sao lại đi ra ngoài rồi"
Nhìn sang, quả nhiên thấy Nguỵ Vô Tiện dựa vào dưới gốc cây gần sát giáo trường, bây giờ hắn mang thai đã được nửa năm, bụng rất to rất dễ thấy, hành động khá bất tiện, cho nên đứng dựa vào đó, đám tiểu bối nhìn thấy hắn, đều tươi cười chào hỏi.
Lam Niệm Tích hỏi hắn: "Tại sao cha đến đây?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không phải lâu rồi ta không gặp mấy đứa các ngươi hay sao, đến xem xem các ngươi luyện kiếm có lười biếng không".
"Thôi đi Nguỵ tiền bối" Lam Cảnh Nghi bốp chát nói, "Chúng ta chắc chỉ có ngươi biết làm biếng thôi".
Mặc dù là sự thật, nhưng lời này Nguỵ Vô Tiện không thích nghe, nói: "Thằng tiểu quỷ này không biết xấu hổ mà nói ta? Bút ký săn đêm lần trước mấy điểm hả".
Lam Cảnh Nghi thường là điểm Bính (theo thang điểm Giáp Ất Bính Đinh ...), điểm đó là phải viết lại, nhưng lần này lại khác, chỉ thấy nó vô cùng đắc ý nói: "Điểm Ất! Hàm Quang Quân còn khen ta có tiến bộ đó nha".
Nguỵ Vô Tiện buồn cười, nói: "Đợi lần sau ta phê một chữ Đinh thật lớn cho ngươi, ngươi xem Hàm Quang Quân còn khen ngươi nữa không".
Sau đó làm cho cả đám cười rộ lên một trận, có Nguỵ Vô Tiện ở đó, đám tiểu quỷ này đều không còn trí nhớ, gia quy gì đó tạm thời quên đi, ai biểu Nguỵ tiền bối quá thú vị cơ chứ.
Lúc này Lam Tư Truy chờ sẵn nhanh nhẹn đưa tới một viên kẹo ô mai, hỏi hắn: "Nguỵ tiền bối đến đây Hàm Quang Quân có biết không?"
Làm sao có thể biết được, từ sau lần lăn giường trước đó, Lam Vong Cơ cũng không biết bị cái gì, cứ có cơ hội là lại đọc kinh Phật cho hắn, hắn nghe riết sắp thành tiên rồi, hơn nữa ngày sinh cuối cùng chắc là gần đến, cả ngày bị nhốt trong Tĩnh Thất, như thế không phải Lam Vong Cơ càng có nhiều cơ hội niệm kinh hay sao, hắn không muốn bị ngốc, nên mới lén đi ra ngoài.
Cầm viên kẹo đó ăn, Nguỵ Vô Tiện né tránh câu hỏi này, hỏi thằng nhỏ: "Kẹo không tồi, vẫn là Tư Truy hiểu chuyện, tại sao ngươi biết ta sẽ đến mà chuẩn bị sẵn kẹo?"
Lam Tư Truy mỉm cười, nói: "Không biết Nguỵ tiền bối khi nào tới, cho nên mỗi ngày đều mang theo".
"Tuyệt, nếu không sao Tư Truy đứng nhất toàn bộ các lớp chứ". Nguỵ Vô Tiện vô cùng hài lòng, lại nói: "Các ngươi cũng học hỏi một chút đi".
Lập tức biết rõ Nguỵ Vô Tiện chắc chắn là lén chạy đến đây, Lam Niệm Tích lại nói: "Cha, người lại chạy ra đây làm gì? Đâu còn bao nhiêu ngày nữa? Ở bên ngoài nguy hiểm".
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, "Sinh con đâu có đơn giản như vậy, nói sinh ra là sinh ra, ngươi cho là đang đọc truyện đấy chắc".
Lại một trận cười vang dội nữa, sau đó đột nhiên, Nguỵ Vô Tiện ôm bụng, cong người xuống, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cả đám tiểu bối bị doạ chết khiếp, Lam Niệm Tích chạy tới đỡ hắn, nôn nóng hỏi: "Cha, sao vậy? Cha!"
Trên trán Nguỵ Vô Tiện toát ra mồ hôi lạnh, ngay cả giọng nói cũng run run, nói: "Bụng đau ... Tiêu rồi, giống như muốn chui ra rồi ..."
Câu này khiến cho nguyên đám tiểu bối gấp đến mức bắt đầu chạy loạn cả lên, đứng đó kêu: "Trời ơi! Nguỵ tiền bối! Làm sao đây! Làm sao đây hả!"
Lam Niệm Tích cuối cùng bĩnh tĩnh hơn một chút, nói: "Cảnh Nghi, ngươi chạy đi báo cho các y sư, đến Tĩnh Thất đợi trước".
Lam Cảnh Nghi gật đầu thật mạnh, co giò chạy đi, Lam Tư Truy bước tới cùng với Lam Niệm Tích đỡ lấy Nguỵ Vô Tiện, nói: "Niệm Tích, chúng ta đỡ Nguỵ tiền bối ngồi xuống trước đã, hồi nãy ta đã kêu người đi thông báo cho Hàm Quang Quân, chắc rất nhanh sẽ đến thôi".
Hắn vừa nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đến đây xem bọn hắn luyện kiếm, liền biết người này chắc chắn là lén chạy ra đây, sợ xảy ra sự cố, ngay lúc đó đã kêu người chạy đi báo cho Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nói với giọng run run: "Không hổ danh là Tư Truy, lần sau ta sẽ cho ngươi cái đùi gà to vào bữa cơm trưa".
"Cha, người có thể đừng nhiều lời nữa được không!!" Lam Niệm Tích rất sốt ruột, đây là lúc nào rồi mà người này vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.
May mắn Lam Vong Cơ đến kịp thời, vừa nói xong hai câu đó là nhìn thấy y đi tới, thấy tình hình nguy cấp, ôm hắn bước lên Tị Trận vội vàng bay về Tĩnh Thất.
Lam Niệm Tích và Lam Tư Truy không dám phạm gia quy, hơn nữa Lam Vong Cơ đã đến rồi, nghĩ mọi thứ sẽ ổn, nên bọn chúng bước nhanh hơn quay trở về, trong sân nhỏ bên ngoài Tĩnh Thất gặp Lam Cảnh Nghi đã dẫn y sư đến chờ, ba đứa nhỏ cùng nhau đứng ngồi không yên chạy lăng quăng ở đó.
Trong Tĩnh Thất có ba nữ y sư, bên ngoài bình phong còn có rất nhiều nữ tu hơi lớn tuổi, đều là do Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần sớm tuyển chọn chuẩn bị sẵn sàng để giúp đỡ khi Nguỵ Vô Tiện sinh nở. Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện đến bên giường, những nữ y sư lập tức đến chuẩn bị công việc, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy bụng rất đau rất đau, thì thào kêu y: "Lam Trạm! Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ ở cạnh giường, nắm chặt tay Nguỵ Vô Tiện, toả ra mùi tin hương của mình, để an ủi hắn, "Nguỵ Anh, ta ở đây".
Mùi đàn hương thanh lãnh đó bay tới, quả nhiên khiến người ta an tâm rất nhiều, nhưng trong giọng nói của Lam Vong Cơ rõ ràng mang theo sự khẩn trương, điều này rất là hiếm thấy, Nguỵ Vô Tiện nắm tay y, mỉm cười, nói: "Lam Trạm ngươi đừng căng thẳng, sinh con thôi, trước đây ta tuỳ tiện kéo một cái cũng sinh ra được, đơn giản à".
Lam Vong Cơ thở dài một hơi, bất lực nói: "Nói hươu nói vượn".
"Vậy ta nói lung tung chín lần, nói lung tung 100 lần". Bây giờ hắn còn có thể mở miệng nói hươu nói vượn, là bởi vì còn chưa tới lúc, quả nhiên là vậy, sau đó chẳng bao lâu, đừng nói là nói lung tung, ngay cả tiếng nói hắn cũng nhanh chóng không thốt lên nổi.
Tuy là đứa con thứ hai của hắn, nhưng thật ra lại là đứa con đầu lòng của thân thể Mạc Huyền Vũ này, muốn sinh ra cũng thật sự là không dễ dàng. Cảm giác này hắn đã từng trải qua ở đời trước, đau đến chết đi sống lại, không có cách nào giảm bớt, chỉ có thể dựa vào bản thân để chống đỡ.
"Nguỵ Anh, Nguỵ Anh". Lam Vong Cơ luôn ở bên cạnh hắn, thấp giọng kêu tên hắn, từng trận từng trận nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên lòng bàn tay hắn. Hắn ngước đôi mắt mờ mịt ngập nước nhìn qua, vẻ mặt của Lam Vong Cơ hiếm hoi lộ ra cảm xúc rõ ràng như thế, đầy mặt đều là vẻ sốt ruột và lo lắng.
Trong lòng nở nụ cười, hắn nghĩ, đúng nha, đời này hắn có Lam Trạm bên người mà, vậy thì núi đao biển lửa địa ngục sâu thẳm gì cũng không sợ, sinh một đứa con có khó khăn gì chứ. Hắn siết chặt lòng bàn tay, nghe theo hướng dẫn của y sư, hít vào thở ra, đợi đến khi con của hắn và Lam Vong Cơ chào đời.
Ba đứa nhỏ đợi ngoài sân, một lần đợi này chính là từ trời sáng tới lúc trời tối mịt, trong Tĩnh Thất vẫn luôn truyền đến tiếng thét thảm thiết đứt quãng của Nguỵ Vô Tiện, ba đứa nhỏ nghe mà mặt mày tái mét, bọn chúng chưa từng biết sinh em bé lại là một việc kinh khủng như vậy.
Lam Cảnh Nghi đứng đó niệm không ngừng: "Nguỵ tiền bối ngàn vạn lần phải tốt nha, cha con đều bình an nha". Lát sau lại nói: "Tư Truy à, tiếng kêu này nghe thấy thảm quá, nghe mà khiến người ta sợ hãi, Nguỵ tiền bối sẽ không sao chứ?"
Lam Tư Truy kỳ thật cũng không bình thản như vậy, nói: "Cảnh Nghi, người đừng nói lung tung nữa, Nguỵ tiền bối chắc chắn không sao". Sau đó cũng niệm liên tục cùng với Lam Cảnh Nghi: "Cha con đều bình an, cha con đều bình an".
Ngược lại Lam Niệm Tích lại yên lặng một cách đáng ngạc nhiên, Lam Tư Truy trong lòng thấy kỳ quái, ngước mắt nhìn sang, thì phát hiện cả gương mặt nó tái nhợt, không phải yên lặng, mà là hoàn toàn ngây người, Lam Tư Truy vội vàng chạy qua, hỏi nó: "Niệm Tích, Niệm Tích! Ngươi không sao chứ!"
Lam Cảnh Nghi cũng phát hiện có gì đó không đúng, chạy tới kêu nó: "Niệm Tích! Hồi thần! Thế này Nguỵ tiền bối còn chưa sinh con ra, thì ngươi đã xỉu mất thôi, ngươi còn có nhiệm vụ đấy!"
Lam Niệm Tích vất vã mãi mới hoàn hồn lại, nói: "Không sao không sao, ta có chút bị doạ sợ".
Lam Tư Truy nhìn nó, hơi ngạc nhiên, "Niệm Tích?"
Lam Niệm Tích mới nhận ra, trên mặt nó ràn rụa nước mắt, nó thực sự không có cảm giác thương tâm hay buồn khổ nào, nhưng không hiểu sao lại bật khóc.
Chỉ là nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nguỵ Vô Tiện, nó đột nhiên nhớ tới một ngày nọ cách đây vài năm, nó từng hỏi Lam Vong Cơ, "Có phải cha không yêu thích con hay không?", nhưng giống như Lam Vong Cơ lúc đó đã trả lời nó, Nguỵ Vô Tiện liều cả mạng mình để sinh ra nó, cha lúc nào cũng yêu thích nó. Trong lòng cảm động, lúc nhận ra thì lệ đã tràn khắp mặt.
Nó nghĩ, sau này có cơ hội, nhất định sẽ nói với cha, nó cũng luôn luôn yêu thích cha.
Từ khi bắt đầu nghe chuyện xưa về hắn, từ khi bắt đầu nhìn bức tranh vẽ hắn, nhân vật phong trần tuấn lãng đó, vẫn luôn sống trong lòng nó, chưa từng rời khỏi. Nó từng có những mơ ước khao khát, từng có những buồn bã hụt hẫng, sau khi hắn trở về cứ hay tức giận quậy phá, trên hết mọi thứ, đều chỉ cần hoá thành hai chữ 'yêu thích' mà thôi.
Nó khụt khịt mũi, lau đi nước mắt, cũng tham gia niệm liên tục cùng với bọn họ: "Cha con đều bình an, cha con đều bình an, cha con đều bình an".
Nhưng đã qua rất lâu rồi, ba đứa nhỏ trong lòng sốt ruột đến mức, không quan tâm đến giờ giấc, dù sao cũng cảm giác đã đợi rất rất rất lâu rồi, một loạt tiếng khóc em bé truyền đến, biết rằng cuối cùng đã sinh rồi, bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm, cười thoả thích. Sau đó đẩy Lam Niệm Tích đi vào trong Tĩnh Thất, hai người đồng thanh nói: "Niệm Tích, ngươi còn ngây ra đấy làm gì, nhanh đi xem thử". Còn đặc biệt nhắc nhở: "Nhớ nhiệm vụ đó! Nhất định phải hoàn thành!"
Lam Niệm Tích đối với bọn hắn, giơ ba ngón tay lên thề: "Bảo đảm hoàn thành" sau đó chạy vào trong nhà.