Lam Vong Cơ hôn hắn, trằn trọc triền miên, mỗi một động tác, đều làm như áp chế dục hoả trong tim hắn xuống được một chút. Vì vậy hắn thoải mái nhắm mắt lại, tận hưởng cảm xúc Lam Vong Cơ cọ xát trên môi hắn.
"Há miệng!", đầu óc Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không thể nghĩ được điều gì, Lam Vong Cơ kêu hắn làm gì, hắn liền nghe lời hơi hé miệng ra. Lam Vong Cơ tách hàm răng hắn ra, đưa đầu lưỡi vào thẳng bên trong, khuấy động một trận không ngừng trong miệng hắn.
Nguỵ Vô Tiện nào đã từng trải qua kích thích như vậy, đầu lưỡi bị Lam Vong Cơ quấn quýt mút lấy một hồi, khuấy động đến nỗi tiếng nước "chùn chụt" vang lên, hôn đến nỗi hắn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể gục trong lòng người nọ, mặc cho người nọ tuỳ ý.
Mùi đàn hương thanh lãnh đó thấm vào, bao bọc toàn thân hắn, trong hơi thở chỉ toàn là hương vị dễ ngửi của Lam Vong Cơ. Hắn vô thức dán sát vào Lam Vong Cơ, tìm tay y, nắm lấy tay y kéo vào bên trong quần áo của mình, chạm vào da thịt mình, chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn thấy tốt hơn một chút.
Làn da Nguỵ Vô Tiện trơn bóng, sờ vào cảm thấy nóng rực và cháy bỏng, cơ thể sớm đã ướt đẫm mồ hôi, Lam Vong Cơ chạm vào, ướt át trơn trượt, mà tay của y lại lạnh lẽo như nước suối đầu nguồn, cơ thể Khôn Trạch lại quá mẫn cảm, vừa sờ vào Nguỵ Vô Tiện liền không kềm chế được run rẩy không ngừng, một âm thanh thoải mái bật ra khỏi miệng, thậm chí còn tự đong đưa thân mình để phối hợp với động tác của y.
Người dưới thân che kín khuôn mặt đỏ bừng, vặn vẹo thắt lưng mình dâng tặng về phía hạ thân y, cảm nhận rõ ràng sự ướt át bên dưới hạ thể, giọng Nguỵ Vô Tiện mang theo chút nghẹn ngào nức nở, cầu xin y: "Hưm ... Lam Trạm, ngươi cũng sờ bên dưới ta đi, nhanh lên!"
Vùng bụng dưới của hắn nóng không chịu nổi, chỉ muốn bàn tay Lam Vong Cơ giải toả cho hắn một chút.
Lam Vong Cơ mím chặt môi, đưa tay cởi bỏ thắt lưng của hắn, xé toạc chiếc quần dài đã ướt đẫm của hắn ra, để toàn bộ cơ thể với những đường nét tuyệt đẹp của Nguỵ Vô Tiện lộ ra bên ngoài, lồng ngực phập phồng lên lên xuống xuống theo nhịp thở gấp gáp, mái tóc dài xoã ra như thác nước, áo khoác đen treo hững hờ, càng làm nổi bật làn da trắng đến mức không chân thật.
Mà trên thân thể trắng nõn đó, có một vết sẹo khá dài ở bụng dưới, rõ ràng và bắt mắt. Lam Vong Cơ nhíu mày hỏi hắn: "Vết thương này bị khi nào?"
"Hả, còn không phải do Ôn cẩu sao" Nguỵ Vô Tiện không muốn nói nhiều, tóm lại nói là do Ôn cẩu cũng không sai.
Đây là thời chiến, không ai có thể dễ dàng rút lui mà còn toàn vẹn, Lam Vong Cơ nhìn thấy khắp người hắn đầy những vết sẹo to nhỏ, nhưng đều đã mờ, chỉ cần dùng một ít thuốc là sẽ không còn để lại sẹo nữa, mà vết sẹo này không giống, nghĩ chắc chắn là bị thương rất nặng, hơn nữa vị trí của vết sẹo này, rất không đẹp.
Y đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn, lên tiếng hỏi: "Đau không?"
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện hoảng hốt, vội vàng giữ tay y lại, nắm lấy tay y hướng xuống phía dưới thân mình, thở hổn hển nói: "Hiện giờ đã hết đau rồi, Hàm Quang Quân, ta ngứa, ngươi sờ ta đi mà".
Tính khí giữa hai chân hắn đã ngẩng cao từ lâu, run run rẩy rẩy đứng thẳng ở đó, lỗ chuông còn tiết ra chút bạch trọc.
Bàn tay với lớp chai mỏng của Lam Vong Cơ chạm vào, sau vài lần vuốt lên vuốt xuống, Nguỵ Vô Tiện đã thoải mái ngửa cổ lên, "A a ...." kêu lên vài tiếng, sau đó bắn ra trong tay Lam Vong Cơ.
Nhưng giải toả ở phía trước hoàn toàn không thoả mãn được cơn khao khát của Khôn Trạch, hậu huyệt phun ra càng nhiều tình dịch hơn, trơn ướt cả một mảng, giữa hai chân sớm đã lầy lội không chịu nổi, chảy xuống mặt giường, thấm ướt thành một mảng có màu sắc khác biệt. Lam Vong Cơ kéo hai chân hắn giang rộng ra, tiểu huyệt bí mật giấu bên trong những khe thịt, đang khép mở khép mở không theo quy luật, trào chất lỏng ra ngoài.
Khi ngón tay của Lam Vong Cơ vừa chạm vào, miệng tiểu huyệt đó liền gấp rút hút ngón tay y vào. "Ưm!" Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng, không nhịn được xoắn lại, ngậm lấy ngón tay y càng sâu hơn một chút, hắn chỉ cảm thấy trong lòng thật trống rỗng, bên trong cơ thể thật là ngứa ngáy, cần phải bị hung hăng lấp đầy thì mới được, mà Lam Vong Cơ cứ làm nửa vời, khiến hắn càng cực kỳ khó chịu, đành thúc giục y: "Lam Trạm! Lam Trạm! Ngươi cho ta nhanh lên!!"
Được lệnh, ngón tay Lam Vong Cơ trực tiếp đi thẳng vào, vách tràng vô cùng trơn ướt, ngón tay ra vào không gặp trở ngại gì, các cơn sóng tình dịch nối tiếp nhau tuôn trào, làm ướt đẫm ngón tay Lam Vong Cơ. Mà Khôn Trạch trong kỳ mưa móc tất nhiên rất khao khát, làm sao có thể hài lòng chỉ với ngón tay, Nguỵ Vô Tiện lúc lắc đầu, không chịu nổi kêu lên, âm thanh giống như thúc giục. Lam Vong Cơ thay đổi thành ba ngón tay ra vào, chuyển góc độ chơi đùa với hậu huyệt của hắn, chọc vào sâu hơn một chút, chạm tới một chỗ thịt mềm nhô lên ở bên trong, Nguỵ Vô Tiện đột ngột cong lưng, hét to lên.
"A, a! Cái, cái gì? Á", cùng với tiếng hét, hai chân cũng bất giác run lên, Lam Vong Cơ lại nhấn vào chỗ đó, Nguỵ Vô Tiện càng hét to hơn, tình dịch lại phun trào như suối.
Cảm giác tê ngứa lan khắp toàn thân, cơ thể không ngừng run rẩy, tay nắm chặt tấm trải giường, phía trước đã tiết ra một lần, nhưng cảm giác khao khát ở hậu huyệt còn lâu mới thấy thoả mãn, mà người có thể cứu hắn lại có tính nhẫn nại bẩm sinh, cứ không chịu cho hắn, sợ làm hắn bị thương, từng chút từng chút khai phá cơ thể hắn, để hắn quen dần.
Đâu ngờ rằng lúc này mà cứ ôn nhu như thế, chính là sự giày vò lớn nhất đối với Khôn Trạch.
Nguỵ Vô Tiện thật sự không thể chịu nổi nữa, thân thể nảy lên, tay ra sức túm lấy tấm trải giường đến nhăn nhúm, khó chịu đến nỗi rơi nước mắt, bị Lam Vong Cơ giày vò sắp chết rồi, kêu gọi y: "Lam Trạm! Ta không muốn ngón tay! Ngươi nhanh tiến vào! A!"
Bị hắn thúc giục, cuối cùng Lam Vong Cơ rút ngón tay ra, cởi quần dài, tự cầm vật nóng rực của mình để lên. Vừa chạm vào, huyệt khẩu ướt át trơn trượt đó, liền nóng lòng không chờ nổi hôn lên nó, Lam Vong Cơ cọ cọ phần đầu ngay huyệt khẩu, không vội tiến vào, mà hỏi hắn: "Nguỵ Anh, thật sự muốn phải không?"
"Lam Trạm, ngươi cứ cho ta đi, ha?"
Vừa nói xong, Lam Vong Cơ tiến thẳng vào trong huyệt khẩu, thứ đó vừa to vừa cứng, trực tiếp đâm vào, không cho người ta có thời gian thở chút nào, đã bắt đầu chuyển động bên trong hắn.
Nguỵ Vô Tiện hét to lên, bàn tay nắm tấm trải giường đều trắng bệch. Hắn là lần đầu tiên, Lam Vong Cơ vừa vào đã đâm mạnh như thế, hạ thể không tránh khỏi khó chịu, nhưng cảm giác thoả mãn khi được Càn Nguyên xâm nhập, lại khiến cả tinh thần và thể xác hắn đều sảng khoái đến tê dại, trái tim không ngừng đập điên cuồng.
Khôn Trạch sinh ra là để tiếp nhận vật đó của Càn Nguyên, sau khi bị đỉnh mạnh một cái, không chỉ làm biến mất cảm giác khó chịu, mà còn bị đỉnh đến mức từng trận khoái cảm ập tới, tiếng hét trong miệng hắn cũng trở thành từng tiếng thở hổn hển ngọt ngào, Nguỵ Vô Tiện ra sức lắc lư thắt lưng, chào đón khoái cảm và thoải mái do Lam Vong Cơ đang sát phạt bên trong cơ thể hắn mang lại.
Khí tức Càn Nguyên và Khôn Trạch hoà quyện trong không khí, càng thêm ngọt ngào, giống như một loại mê hương kích dục khiến người ta không thể ngừng ham muốn.
Nguỵ Vô Tiện hai má đỏ bừng, tiếng thở hổn hển dính dính dẻo dẻo, hậu huyệt của hắn hiển nhiên đã thích ứng với vật xâm nhập, Lam Vong Cơ nâng cao mông hắn lên, cong thành hình vòng cung, càng thuận tiện để y tiến vào, tấn công càng mãnh liệt hơn.
Dương vật ma sát vào vách trong của Nguỵ Vô Tiện, lần nào cũng cọ qua điểm mẫn cảm của hắn, cảm giác tê ngứa lan ra từ hạ thể, khiến đốt xương cùng tê dại cả lên, khoái cảm vọt thẳng lên não, mà Lam Vong Cơ nắm lấy vùng eo hắn, hung hăng đâm vào bên trong hắn, âm thanh bì bạch vang lên giòn giã, tiếng vọng cực kỳ rõ ràng bên trong lều. Mỗi một cú thúc đều nhắc nhở Nguỵ Vô Tiện, lúc này đây bọn hắn đang làm việc gì, Nguỵ Vô Tiện không muốn nghĩ tới, nhưng Lam Vong Cơ lại giống như khăng khăng muốn hắn nhìn, gọi hắn một tiếng, hắn nhịn không được phải nhìn qua, tư thế này vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi kết hợp chặt chẽ của bọn hắn.
Tiểu huyệt e ấp ban đầu có màu hồng non nớt đó của hắn, bây giờ đã bị ma sát chín rục đỏ rực nóng bỏng, các nếp gấp ở huyệt khẩu đều bị căng phẳng ra, tiếp nhận tính khí của Lam Vong Cơ, vật đó của Càn Nguyên vốn thô to hơn người bình thường, mà của Lam Vong Cơ lại càng hoành tráng hơn, trĩu nặng giữa hai chân y. Hiện giờ vật đó căng cứng thành màu đỏ tía, đang ra ra vào vào bên trong Nguỵ Vô Tiện. Những đường gân xanh trên đó nổi lên, tình dịch pha lẫn với một chút bạch trọc, bao phủ vật đó đến bóng loáng, mà vách thịt ấm áp bên trong ôm lấy nó, mỗi một chuyển động của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện đều có thể cảm nhận được mạch đập nảy nảy lên của y.
Cũng càng nhắc nhở Nguỵ Vô Tiện rõ ràng hơn, hắn đang thừa hoan dưới thân Lam Vong Cơ. Hắn cảm thấy nóng mắt vô cùng, không dám nhìn tiếp nữa, quay đầu sang một bên, nhưng khoái cảm từ hạ thân truyền đến quá mãnh liệt, hắn không thể nhịn được lại hét lên một tiếng.
Lam Vong Cơ lại xoay đầu hắn lại, một đôi mắt nhạt màu trong veo tiến lại gần, thở hổn hển trầm giọng gọi hắn, "Nguỵ Anh ..." rồi hôn hắn. Trong nháy mắt đầu hắn trở nên trống rỗng, làm gì còn nghĩ nhiều như thế nữa, Nguỵ Vô Tiện ôm lấy khuôn mặt y, ra sức đáp lại nụ hôn tha thiết và nồng nhiệt này.
Rất lâu, Lam Vong Cơ mới buông tha cho đôi môi hắn, rong chơi trên lồng ngực hắn, si mê vừa liếm vừa cắn, để lại các dấu vết rải rác, mà Nguỵ Vô Tiện liên tục lên tiếng cầu xin y, hắn chỉ muốn Lam Vong Cơ ăn hắn một cách hung hăng, mạnh bạo hơn, mạnh bạo hơn chút nữa mới tốt.
"Lam Trạm, rất thoải mái, đỉnh ta giống như vừa rồi, sâu hơn một chút, á....."
Đôi chân thon dài trắng nõn đó quấn lấy vòng eo săn chắc của Lam Vong Cơ, nhục huyệt khoá chặt lấy tính khí của y. Lam Vong Cơ nhìn người dưới thân, toàn thân ửng đỏ, hơi run rẩy, đôi môi bị y hôn đến sưng đỏ, liên tục thở hổn hển một cách đáng yêu, còn cặp mắt hoa đào xinh đẹp mà y thích nhất, ngấn nước mông lung, trong mắt là một mảnh mê ly, rõ ràng là thần trí đã bị tình dục xâm chiếm, chỉ biết hưởng thụ khoái cảm do y mang lại, kêu tên y từng đợt.
Dáng vẻ này, trùng lắp với dáng vẻ mà dục vọng tham lam của bản thân, đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần trong các giấc mơ lúc nửa đêm, nhưng lại càng nhắc nhở y rõ ràng hơn, thúc giục y.
Đây không phải là Nguỵ Anh.
Nhưng đây suy cho cùng là mộng tưởng y luôn nghĩ đến, là người yêu tâm tâm niệm niệm, dáng vẻ mê hoặc đó của Nguỵ Vô Tiện vào lúc này, bức Lam Vong Cơ đến chỗ tuyệt vọng. Y kéo Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, xoa nắn mạnh bạo cặp mông của hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn y, ánh nến chiếu lên nửa khuôn mặt của y, nửa bên kia chìm trong bóng tối, hắn dường như cảm thấy trên mặt Lam Vong Cơ hiện ra vẻ buồn bã.
Tim Nguỵ Vô Tiện trĩu xuống chịu không nổi, cúi đầu hôn xuống, thì thầm gọi tên y: "Lam Trạm, Lam Trạm ...."
Lam Trạm, ngươi đừng buồn.
Lam Vong Cơ bị hắn hôn, tay nâng mông hắn lên, thân trụ gần như đã rút ra hoàn toàn, chỉ còn lại phần đầu bên trong, đột ngột buông tay, để nguyên thân trụ đi vào, nhờ vào lực ngồi xuống, cho nên tiến vào càng sâu hơn, chính là đâm tới nơi quan trọng nhất của Khôn Trạch.
"Cái, cái gì?!" Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ kêu lên một tiếng, mơ hồ đoán được Lam Vong Cơ đang đâm tới chỗ nào, "Lam Trạm, ngươi .... Á, đừng, đau quá!"
Lúc Khôn Trạch động tình, tử cung sẽ hạ thấp xuống, nhưng Nguỵ Vô Tiện lần đầu trải qua việc này, còn chưa biết tự mình mở cung khẩu, Lam Vong Cơ dựa vào việc tiến vào sâu hơn, đâm thật mạnh vào, đột ngột đâm mở ra một khe hở vào cung khẩu, sau đó nhét vào, trực tiếp xâm nhập vào cung khang.
Đó là nơi quan trọng nhất, mẫn cảm nhất của Khôn Trạch, vừa bị Càn Nguyên chèn vào, tình dịch lập tức phun trào, tưới ướt thân trụ, lượng nước chảy ra bên trong quá nhiều căn bản không thể giữ lại, theo động tác ra vào của Lam Vong Cơ, phát ra tiếng "lép nhép", bị ép ra khỏi huyệt khẩu, lầy lội một mảng lớn ở vùng bụng dưới của hai người.
Mà loại khoái cảm đó, hoàn toàn không để so sánh với bất kỳ cảm giác nào trước đó, không đến vài nhát Nguỵ Vô Tiện đã run rẩy tiết ra lần nữa. Hắn bám lấy vai Lam Vong Cơ, thoải mái đến mức ngửa cổ lên, nếu không phải Lam Vong Cơ nhanh tay chụp lại, hắn căn bản không thể ngồi yên, mà sẽ trực tiếp ngã ra phía sau.
Lam Vong Cơ ôm hắn, nhẹ nhàng dụi mặt vào phần gáy nóng rực của hắn, nơi đó toả ra mùi hương mê người, môi y khẽ chạm vào, cảm nhận nhịp đập nhẹ nhàng đó, hôn lên, Nguỵ Vô Tiện lập tức mềm nhũn kêu lên một tiếng.
Mọi thứ đều kích thích Lam Vong Cơ, nhanh chóng đánh bại lý trí của y, nhưng cuối cùng y nhắm mắt, quay đầu cắn một miếng vào đầu vai với khớp xương rõ ràng của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện bị đau kêu lên một tiếng, hậu huyệt siết chặt lại, tính khí của Lam Vong Cơ run lên vài lần bên trong cơ thể hắn, bắn hết vào trong cung khang, gốc trụ phình ra thành nút kết, chặn thật kín cung khẩu, không để một giọt tinh dịch nào chảy ra.
"Á! Đau quá! Đau quá a a a!" Nguỵ Vô Tiện đau đớn hét to lên, tay cào cấu lung tung trên lưng Lam Vong Cơ, để lại mấy vết trầy xước. Nước mắt chảy đầy trên gương mặt đó của hắn, la lên: "Lam Trạm, ta đau quá đi!"
Lam Vong Cơ cố gắng hết sức không lay động hắn, xoay qua một hướng, từ từ nằm xuống, để Nguỵ Vô Tiện nằm trên người y, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn từng cái một, "Lần đầu sẽ hơi đau, chịu một chút, giảm xuống là sẽ tốt thôi".
"Hic, nhưng mà ta đau quá, Lam Trạm, ngươi rút ra đi".
Lam Vong Cơ lau nước mắt cho hắn, ẩn nhẫn nói: "Không được, thành kết rồi".
"Cái ..." không đợi hắn nói thêm, Lam Vong Cơ giữ lấy đầu hắn, hôn qua. Mùi đàn hương thanh lãnh đó, lại tràn ngập trong môi răng của hắn, ăn mòn toàn thân hắn. Hạ thân vẫn còn đau, nhưng Lam Vong Cơ hôn hắn, trong đầu hắn lại mơ màng phát tình lần nữa, tiếng kêu la biến thành tiếng rên rỉ ngắt quãng, Lam Vong Cơ càng liên tục hôn hắn, giống như là an ủi, Nguỵ Vô Tiện thoải mái nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương khiến người ta yên tâm, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
***
Mở mắt ra lần nữa, Nguỵ Vô Tiện gần như kinh hoàng ngồi bật dậy. Đầu đau âm ỉ, hắn đặt tay lên trán, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Lại nhìn xuống ngực mình thẳng một đường xuống tới bụng dưới, một thân xen kẽ các dấu vết xanh tím, mà vừa rồi cử động quá mạnh, liên quan đến phía sau, bí huyệt kia ở phía sau hiện giờ vừa đau vừa rát, mọi thứ đều nói lên những hành động hoang đường tối hôm qua không phải là một giấc mơ.
Tay hắn túm chặt tấm chăn, gần như tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Hắn thế mà trong kỳ mưa móc, đã cưỡng ép Lam Vong Cơ lên giường với hắn.
Cửa lều bị đẩy ra, Lam Vong Cơ mang một thùng nước tắm đi vào, hai người bất ngờ nhìn nhau trong giây lát, rồi xấu hổ dời đi ánh mắt.
Không ai lên tiếng, Nguỵ Vô Tiện chỉ nghe thấy Lam Vong Cơ đi ra đi vào. Sau vài lần, Lam Vong Cơ đi đến bên hắn, cuối cùng mở miệng: "Nguỵ Anh, đi tắm trước".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện mới hoàn hồn, nhận ra Lam Vong Cơ vừa rồi là đi lấy nước cho hắn, nói xong Lam Vong Cơ định đến bế hắn, biết ra Lam Vong Cơ muốn làm gì, hắn vội vàng đẩy y ra, nói: "Không cần! Ta, ta tự mình làm được".
Nhưng hắn vừa nhúc nhích một cái, một cơn đau dữ dội từ phía sau truyền tới, hắn ráng chịu đựng để không kêu lên. Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dạng chịu đựng đến nhăn mày của hắn, mạnh mẽ bế hắn lên, thả vào trong thùng tắm, rồi đưa bồ kết cho hắn, để sẵn khăn, không nhìn nhiều, xoay người đi ra khỏi tấm bình phong.
Ngâm mình trong nước ấm, hơi nước mờ mịt xông lên mặt hắn, thân thể Nguỵ Vô Tiện mới từ từ thả lỏng, trái tim cũng dần bình tĩnh. Mệt thật là mệt, cả người hắn vừa mỏi vừa đau, hắn tự lau người vài lần, chỉ là không muốn nhúc nhích, bụng dưới luôn có một cảm giác căng trướng kỳ lạ, Nguỵ Vô Tiện đưa tay chạm vào, dường như có thể cảm nhận được thứ đầy ngập bên trong. Hắn nhớ ra rồi, Lam Vong Cơ bắn hết vào trong, lại còn tạo nút kết ở trong cơ thể hắn.
Hiện giờ cung khẩu đã đóng lại, còn lại bên trong cơ thể hắn, hẳn là tinh dịch của Lam Vong Cơ.
Trong đầu Nguỵ Vô Tiện nổ "ầm" một tiếng, "Lam Trạm ... Lam, Lam Trạm!!!"
Hắn kêu lên hốt hoảng, Lam Vong Cơ nghĩ rằng hắn gặp chuyện gì, vội vàng chạy tới, thấy người nọ vẫn còn ngâm mình trong nước, thấy hắn không bị gì khác, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xoay người đi, hỏi hắn: "Chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện ngừng một chút, mới nói: "Ngươi ... đã tạo nút kết trong cơ thể ta?"
" Giữ ... của Càn Nguyên ở trong cơ thể ngươi, có thể làm dịu kỳ mưa móc, hẳn là có thể chống đỡ được vài ngày". .... của Càn Nguyên, Lam Vong Cơ thật sự không thể nói ra khỏi miệng hai chữ đó, đây thật sự là một cách, chỉ là nếu làm như vậy, Khôn Trạch rất có thể sẽ mang thai. Bất quá Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch khiếm khuyết, xác suất rất thấp, Lam Vong Cơ chắc là đã suy nghĩ, mới chọn ra cách tốt nhất.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu không hắn sẽ phải chịu đựng kỳ mưa móc thêm mấy ngày nữa, Lam Vong Cơ đương nhiên không thể nào ngủ cùng hắn mấy ngày.
"Ngươi muốn mặc bộ quần áo nào? Ta lấy cho ngươi" Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên, kéo ý thức hoảng hốt của hắn trở lại, hắn nói: "Tuỳ ý". Lam Vong Cơ liền đi ra ngoài, lát sau chỉ thấy một bộ áo choàng dài màu đen vắt lên tấm bình phong, Nguỵ Vô Tiện lại tẩy rửa qua loa một lần nữa, đứng dậy lau khô người, mặc quần áo vào và đi ra.
Trên bàn đã bày sẵn cơm, Lam Vong Cơ đem cho hắn một bữa ăn thịnh soạn, Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn ăn cơm, đợi hắn ăn xong, Lam Vong Cơ thu dọn đồ đạc, rồi mới ngồi xuống, nói với hắn: "Nguỵ Anh, ngươi theo ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi".
Nguỵ Vô Tiện thầm nói quả nhiên, rắc rối lớn rồi.
Hắn ngàn vạn lần không nên, không nên dụ dỗ Lam Vong Cơ. Bản thân ở trong kỳ mưa móc chết tiệt, sắc đẹp làm mờ mắt, nhìn thấy Lam Vong Cơ tuấn mỹ là nhào vào. Nhưng tại sao cố tình lại là gặp Lam Vong Cơ, nếu như đổi là một Càn Nguyên khác, Giang Trừng chẳng hạn, hắn tuyệt đối không thèm.
Thà tự mình giày vò tới chết chứ cũng không hạ thủ.
Đau đầu chính là, Lam Vong Cơ là người cứng nhắc thủ lễ nhất, một khi đã động vào người hắn, bất kể là vì lý do gì, sợ là đều sẽ chịu trách nhiệm.
Trong lúc hắn lại suy nghĩ mơ màng, nhìn thấy sắc mặt Lam Vong Cơ có chút buồn bã, hắn nói: "Lam Trạm, hôm qua là ta không tốt, ta đã cưỡng ép ngươi, thực xin lỗi ..."
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ siết chặt tay thành quyền, gian nan mở miệng: "Là lỗi của ta, ta nên chịu trách nhiệm".
"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện hét to lên, nói: "Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm! Lỗi rõ ràng là do ta, ngươi không cần lo nhiều".
Không hiểu sao hắn lại nổi giận, chỉ là không biết cơn giận này phát ra với Lam Vong Cơ, hay là với chính bản thân hắn, nhìn thấy bộ dạng im lặng không nói của Lam Vong Cơ, tim hắn lại mềm ra, nói: "Lam Trạm, ta rất cảm ơn ngươi đã giúp ta, nhưng bây giờ không thích hợp để bàn chuyện này, Xạ Nhật Chi Chinh đang trong giai đoạn quan trọng, chúng ta hãy quên đi, tạm thời không bàn, được không?"
Nhớ tới những gì Nguỵ Vô Tiện nói trước đó, đúng thật là không thể để người khác biết hắn là Khôn Trạch, mà lúc này thái độ Nguỵ Vô Tiện đang kiên quyết, nhất thời chắc chắn sẽ không nói cho hắn hiểu được, bây giờ tiếp tục nói chuyện này, sợ là không giấu được. Lam Vong Cơ bất lực thở dài một hơi, chậm rãi đáp lời.
"Được, tạm thời không bàn".
"Vậy ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi đi ra đi".
Lam Vong Cơ không nói thêm câu nào, rời đi. Nguỵ Vô Tiện ngã vật ra giường, nhìn chằm chằm lên nóc lều đến phát ngốc, lâu thật lâu cũng không thể ngủ, mùi đàn hương thanh lãnh đó của Lam Vong Cơ như thấm vào trong tim, mãi không biến mất.