Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 53: Phiên ngoại 7



Cửa phòng Tĩnh Thất bị gõ một cách có trật tự, "cốc cốc cốc", ba tiếng, rồi lại ba tiếng. Cách gõ cửa này, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vừa nghe đã biết là ai, Nguỵ Vô Tiện tiện thể trả lời: "Vào đi!"

Khi Lam Niệm Tích đẩy cửa đi vào, lần hiếm hoi trong Tĩnh Thất chỉ có Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, mà hai người này không dính vào nhau, y thấy hơi lạ, nhưng trước hết chào hỏi đã, "Phụ thân, cha".

Nhìn thấy Lam Vong Cơ bên án kỷ, tay đang sắp xếp mấy cuốn sách và mấy tờ giấy, gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh, giúp đỡ y, hai người đều rất chăm chú, Nguỵ Vô Tiện chỉ liếc nhìn Lam Niệm Tích một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục: "Sao trở về rồi?"

"Hôm qua cùng Khuynh Khanh, Duyệt Hãn mới giải quyết xong một vụ, bọn chúng lại muốn đi đến nơi khác, nhưng sau đó ta có hẹn với Kim Lăng, không thể cùng đi, cho nên ta trở về gặp hai người trước". Lam Niệm Tích lấy lễ vật từ trong túi càn khôn mang ra ngoài, vừa để lên bàn, vừa nói: "Sắp đến kỷ niệm 20 năm ngày thành thân của phụ thân và cha, sợ lúc đó ta không về được, nên tặng lễ vật cho hai người trước".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đều đã là lão phu lão thê, còn khiến ngươi nhớ tới". Dừng một chút, lại nói: "Vẫn là Niệm Tích hiểu chuyện, hai đứa kia ra khỏi cửa, là quên mất phụ thân và cha".

Thời gian trôi qua, chớp mắt một cái, ba đứa nhỏ đều đã trưởng thành.

Lam Niệm Tích dẫn Lam Khuynh Khanh, Lam Duyệt Hãn cùng nhau ra ngoài săn đêm, đã được một khoảng thời gian rồi, ba huynh muội Lam thị ầm ĩ ra không ít giai thoại ở khắp nơi. Nói là ầm ĩ, mà không phải là đồn đại, bởi vì ba người này trừ tuý thật sự rất náo nhiệt, lúc tiếp đón mọi người thì quy quy củ củ, nhưng khi gặp tà tuý lại không thích ra tay như bình thường, các phương pháp đối phó tà tuý khác nhau liên tiếp xuất hiện, thường lúc có tà tuý bị mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ độ hoá, đều phải khóc lóc.

Nhưng có thể trừ tuý thì là hẳn là tiên sư giỏi rồi, thực lực của bọn họ là không ai dám nghi ngờ. Nguỵ Vô Tiện đương nhiên cũng không lo lắng cho đám tiểu quỷ nhà bọn hắn, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi xem kích thước này có phù hợp không?"

Lam Vong Cơ nhìn thứ trên tay Nguỵ Vô Tiện, "Ừm" một tiếng, lúc đưa tay qua cầm lấy, Nguỵ Vô Tiện mìm cười, cố tình gãi gãi vào lòng bàn tay y, đều là những cử chỉ nhỏ hàng ngày hay làm của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ trở tay nắm lấy tay hắn, siết một chút rồi mới thả ra.

Lam Niệm Tích ở bên cạnh nhìn thấy, liền cảm giác phụ thân và người cha này của hắn nha, nói là lão phu lão thê, nhưng sợ rằng cho dù qua bao nhiêu lâu nữa, tình cảm vẫn sẽ tốt như thế, vĩnh viễn là đôi phu thê ngốc.

Y nói: "Phụ thân, cha, hai người đang làm gì vậy?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Hôm trước lúc phụ thân ngươi sắp xếp Tàng Thư Các, phát hiện có vài bộ sách quá cũ, bìa sách đã hỏng, các trang sách bên trong rơi ra, vì thế mang về để chúng ta tự mình tu bổ".

Hắn vừa nói vừa chỉ mười mấy quyển sách trên mặt đất bên cạnh, nói: "Nhị ca ca của chúng ta thật là khéo léo, chỉ làm một chút đã làm xong bao nhiêu đó".

Lam Vong Cơ bình đạm nói: "Nguỵ Anh, ngươi cũng thế".

Cái kiểu khen qua khen lại này sẽ không bao giờ chấm dứt, Lam Niệm Tích sớm nhìn quen rồi, nhưng vẫn muốn ngăn lại một chút, nếu không mình về hay không về, cũng không có chút địa vị nào, y nói: "Bây giờ phụ thân và cha chắc là không bận rộn ha? Có thời gian giúp ta giải đáp một thắc mắc không?"

Với thực lực hiện giờ của Lam Niệm Tích, còn có chuyện không hiểu rõ, nghĩ hẳn là không đơn giản, Nguỵ Vô Tiện đã rất lâu không ra ngoài săn đêm, vì thế rất hứng thú, kêu y kể lại thật rõ ràng.

***

Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh, Lam Duyệt Hãn vừa kết thúc xong một vụ án, đang định đi theo bản đồ, đến địa phương tiếp theo, tên nhãi Lam Khuynh Khanh cầm bản đồ dẫn sai đường, bọn hắn đi trên một con đường khác, đến một nơi rất hẻo lánh, nhìn thấy phía trước có một thôn nhỏ, cả ba muốn đi xem thử có khách điếm nào ở được không, thuận tiện bổ sung ít thực phẩm, kết quả bị một nam tử chặn lại ở bên ngoài thôn.

Thân hình nam tử đó gầy gò, sắc mặt cũng không tốt, thậm chí nhìn thấy hơi có chút đáng sợ, đi tới định chụp lấy tay của Lam Duyệt Hãn, tất nhiên bị tránh ra, nếu bộ dạng của gã không phải đụng vào sẽ ngã, thì Lam Niệm Tích đã thực sự đánh lại rồi. Lam Khuynh Khanh nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của gã, kiên nhẫn nói chuyện với gã một hồi, gã mới kể rõ chi tiết.

Lam Niệm Tích nhớ lại chuyện của nam tử đó, hỏi: "Phụ thân, cha, hai người có từng nghe chuyện đó chưa, chuyện gả cho thần thánh làm tân nương?"

Cũng không phải chưa từng nghe qua, rất nhiều nơi còn ngu muội, để tránh những trận hạn hán lớn, thiên tai lớn, dùng người sống để cúng tế, dưới mỹ danh: gả cho thần thánh. Nguỵ Vô Tiện nói: "Không có vị thần nào cần phải cúng tế bằng tính mạng của con người cả, chẳng qua là do sự ngu ngốc của con người".

Nhưng những gì Lam Niệm Tích kể lại hơi khác một chút. Cái thôn mà bọn hắn sắp đến đó, có một tập tục, tương truyền ở đó có một vị thần núi, tổ tiên của người dân trong thôn từng lập một giao ước với thần núi, nếu trong thôn có bé gái hoặc Khôn Trạch được sinh ra, đến một độ tuổi, đều phải gả cho thần núi, đổi lại thần núi sẽ phù hộ cho vùng này mưa thuận gió hoà, con cháu đời sau không phải lo lắng.

Vì vậy những nữ tử phải gả trong thôn, trước khi thành thân cần cử hành một nghi thức: tân lang đi lên trên đỉnh núi có thần núi mà bọn họ nói, ở đó có ngôi miếu bọn họ thờ phụng thần núi, chờ ở đó, còn tân nương từ dưới núi đi theo một con đường khác, ngồi trong kiệu lớn tám người khiêng, được khiêng lên trên đỉnh núi. Nếu tân lang có thể chờ được người trước khi trời tối, vậy tức là thần núi đồng ý cho bọn họ ở chung với nhau, bọn họ có thể thành thân, có được sự chúc phúc của thần núi, nếu thần núi không đồng ý, tân lang sẽ không chờ được nữ tử kia, bọn họn không thể nào thành thân.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái tập tục kỳ quái gì vậy, sợ là có người không muốn con gái gả cho người kia, hẳn là cố ý tìm cớ đi".

Lam Niệm Tích nói: "Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng càng kỳ quái hơn chính là, nam tử đó nói hắn thất bại rồi, không chờ được tân nương đến, nhưng không phải là nữ tử đó không lên núi, mà là biến mất ở trên núi".

Nam tử là người ở bên ngoài tới, không có tập tục này, chỉ nghĩ là một phong tục thôi, gã và cô nương đó đã kết khế, đời này phải ở cùng nhau, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cứ theo những gì bọn họ nói mà làm. Nhưng gã ở trên núi đợi rất lâu, cũng không thấy người, khi màn đêm buông xuống, gã nghe thấy có tiếng cười ở trong miếu, nói với gã rằng tân nương của gã sẽ không đến. Giọng nói đó quá sức quỷ dị, khiến sống lưng ớn lạnh vì sợ, sau đó nam tử xuống núi, sang nhà tân nương để tìm người, ngờ đâu nhà đối phương cũng thẳng thắn nói, "Cô nương sẽ không xuất hiện nữa, đã gả cho thần núi rồi".

Lúc đó gã mới biết, tập tục này, nếu có cô nương không thấy lên núi, thì cô nương đó đã bị thần núi nhìn trúng, phải gả cho thần núi, sẽ không quay về nữa. Hơn nữa thực sự gã có tìm kiếm thế nào, cũng tìm không thấy thê tử của mình, cho nên khi nam tử đó nhìn thấy Lam Duyệt Hãn, một cô nương Khôn Trạch trẻ tuổi thế này, cho là bọn họ muốn làm nghi thức đó, nhất thời gấp rút muốn lên tiếng cảnh báo, mới có hành vi thất lễ như thế.

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy là biết không đúng, "Tà môn".

Lam Niệm Tích: "Đúng vậy phải không, chúng ta vừa nghe cũng thấy không đúng".

Lam Vong Cơ đặt cuốn sách trong tay xuống, nói: "Các ngươi, có thử không?"

Có chứ, việc này vừa nghe đã thấy không đúng, nghĩ chắc chắn có tà tuý mạo danh thần núi ở chỗ này, bọn họ phải đi điều tra cho ra kết quả, diệt trừ tà tuý đó. Ba huynh muội bọn họ, để Lam Khuynh Khanh và Lam Duyệt Hãn đóng giả làm một đôi phu thê chưa kết hôn, Lam Niệm Tích là đại ca của nhà gái, dẫn bọn họ đến thôn này, nói là nghe nói ở đây có nghi thức này, muốn để thần núi kiểm tra thử xem tiểu tử này có phù hợp với muội muội của y không, không biết người ngoài thì có thể thử hay không?

Sau đó Lam Khuynh Khanh đi lên núi, Lam Duyệt Hãn thì lên liệu.

"Đợi đã", Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, "Các ngươi cứ thế thực hiện chuyện này đơn giản như vậy?"

Lam Niệm Tích gật đầu, "Đúng á, ta còn tưởng phải dựa vào sự thông minh tài trí của ta để lừa một phen ấy chớ, không ngờ lại nhẹ nhàng dễ dàng để bọn ta cử hành nghi thức".

Người trong thôn đều khá chất phác, nghe mấy lời này của bọn họ, đều sẵn lòng giúp đỡ. Lam Niệm Tích còn hỏi được, nghe nói đó là một nghi thức cổ xưa truyền từ đời này sang đời khác, cũng có cô nương thuận lợi lên trên núi, cũng có cô nương biến mất giữa chừng, dù sao cũng rất thần bí, người địa phương rất tin.

Lam Niệm Tích nói: "Nhìn thấy bọn họ không giống nói dối, thân thủ Duyệt Hãn cũng tốt, vũ khí đều được giấu kỹ, bùa liên lạc cũng mang theo, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng giải cứu bất kỳ lúc nào, nhưng căn bản không có cơ hội thi triển thân thủ."

Lam Duyệt Hãn lên núi rất thuận lợi, không phát sinh bất kỳ chuyện gì, trên đường đi cũng không phát hiện ra chỗ nào có tà khí, chỉ là con đường núi rất bình thường, miếu thần núi trên đỉnh núi thờ một khối đá, nghe nói là thần núi ban cho người dân trong thôn, nhưng thật ra cũng bình thường, lo rằng tà tuý trốn bên trong, bọn họ tìm kiếm khắp trong miếu một hồi, cũng không tìm thấy bất kỳ thứ gì.

Cả ba cuối cùng ở trên đỉnh núi ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, Lam Niệm Tích nói: "Phong cảnh trên núi thế mà khá đẹp, bên dưới là một hồ nước lớn, lại còn có một cái đảo giữa hồ, nhưng dù sao chúng ta cũng không phải đi ngắm cảnh, càng nhìn càng buồn bực". Sau đó cả ba người thất vọng chán nản đi xuống núi, y nói: "Nhưng thực sự chúng ta nghĩ không ra, vị hôn thê của nam tử đó đúng thật là biến mất, vậy tức là thần núi không coi trọng Duyệt Hãn à?"

Nguỵ Vô Tiện thật muốn gõ đầu y, nói: "Trên đời này còn có người không coi trọng Duyệt Hãn à? Là người mù thôi".

Lam Niệm Tích cảm thấy rất có lý, lại hỏi: "Vậy cha, người nói xem tại sao Duyệt Hãn thuận lợi lên đỉnh núi chứ. Muội ấy có gì khác biệt với nữ tử đã mất tích?"

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "Khác biệt hả, có đó, chỉ là hiện giờ sợ rằng cho dù các ngươi nỗ lực thế nào cũng không giải quyết việc này được".

Lam Niệm Tích có chút bất ngờ, nói: "Hả, vậy phải làm sao đây?"

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói: "Nhị ca ca, hay là, chúng ta đi một chuyến?" Hắn cọ cọ qua, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, lại nói: "Thứ đó dám coi thường Tam muội muội của chúng ta, ta không được lôi nó ra đánh một trận sao".

Bận dạy học, học tu bổ sách, bận các thể loại công việc của Vân Thâm Bất Tri Xứ, bọn hắn thật sự là đã rất lâu không ra ngoài. Năm nay bọn hắn thành hôn được 20 năm, Nguỵ Vô Tiện ầm ĩ muốn ra ngoài thư giãn một chút.

Hắn nằm trên sàn nhà lăn lộn, môi bĩu ra, một bộ khí thế nếu Lam Vong Cơ không đồng ý, thì sẽ không đứng dậy, "Con đều đã lớn rồi, mỗi ngày cứ báo cáo với ta ở bên ngoài ăn ngon chơi vui, ta không cao hứng đâu".

Nhưng Lam Vong Cơ căn bản cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Được".

Nguỵ Vô Tiện trái lại thấy ngạc nhiên, ngóc đầu lên: "Nhị ca ca hôm nay sao dứt khoát như vậy."

Trước đây con còn nhỏ phải bận rộn chăm sóc, mặc dù Lam Vong Cơ đã cố hết sức chiều Nguỵ Vô Tiện, không hạn chế hắn, để hắn tự do sinh hoạt, nhưng nói chung việc sinh con không thể nào không có ảnh hưởng gì đối với cuộc sống, cũng chiếm rất nhiều thời gian của Nguỵ Vô Tiện. Mãi rồi con cái cũng lớn, nhưng Lam Vong Cơ lại bận rộn chuyện trong tộc, Lam Vong Cơ không thể đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện phần lớn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng với y, tự mình chạy ra ngoài cũng đều là mang đám tiểu bối đi tới mấy nơi không xa lắm, dù sao đi xa quá, hắn cũng không nỡ.

Lam Vong Cơ đi tới, kéo hắn đứng dậy: "Con lớn rồi, ngươi vẫn còn nhỏ, có phải không?"

Vừa nói vừa đút cho hắn một cục kẹo, Nguỵ Vô Tiện phùng nửa bên mặt để nhai, cười nói: "Kẹo trái cây, hương vị mới, đúng không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, đưa cả túi giấy trong tay cho hắn, sau đó đi bên bên án kỷ nói: "Chuyện của Tàng Thư Các đã giao cho huynh trưởng, ngươi muốn đi đâu".

Người khó chịu nhất khi nhìn thấy hắn buồn bã chính là Lam Vong Cơ, cho nên trước khi nhắc tới đã đem mọi việc xử lý tốt, chỉ đợi Nguỵ Vô Tiện mở miệng, trong lòng Nguỵ Vô Tiện đều vui muốn chết rồi, chạy qua, nhào lên người Lam Vong Cơ, được ôm trọn vào lòng, Lam Vong Cơ ôm hắn, nói: "Nguỵ Anh, ngươi còn phải tu bổ sách".

Nguỵ Vô Tiện cười cười, dán sát qua, "Đợi lát nữa lại làm, Nhị ca ca trước tiên thử hương vị kẹo mới này đi, thế nào?"

Trong ánh nến lay động, nụ cười Nguỵ Vô Tiện vẫn có thể câu hồn y như trước, vì vậy hôn lên, dùng nụ hôn nồng cháy để đổi lấy vị ngọt ngào trong miệng Nguỵ Vô Tiện.

Mà Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, đúng lúc Lam Niệm Tích kể ra chuyện này, Nguỵ Vô Tiện có hứng thú, Lam Vong Cơ đương nhiên nghe theo hắn, vì vậy nói: "Được".